Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 307: Chương 307: Tôi Không Phải Mệnh Tinh




Tôi Không Phải Mệnh Tinh

- ---------------------------------

- Tôi không phải Mệnh Tinh.

Diệp Hạo yên lặng một chút rồi nhìn Hiểu Minh, nói.

Hiểu Minh biến sắc

- Cái gì? Cậu không phải Mệnh Tinh sao?

- Loại chuyện này, tôi không có khả năng lừa anh.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Nếu như vậy, chuyện này không dễ làm nha.

Hiểu Minh nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới cái gì

- Đúng rồi, Tô tiền bối đâu?Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

- Đi Côn Lôn rồi.

- Diệp Hạo, theo tôi thấy, cậu phải đi Mao Sơn phái tạm trú một thời gian thôi.

Hiểu Minh nhìn DiệpHạo, nghiêm túc nói.

- Không cần.

Diệp Hạo yên lặng một chút rồi nói

- Tôi sẽ mau chóng đột phá đến Thông Thiên Cảnh.

- Cậu đến Thông Thiên Cảnh cũng không phải đối thủ của người ta đâu.

Hiểu Minh cười khổ, nói

- Địa Phủ Chấp Pháp Sứ thấp nhất có cảnh giới Nguyên Anh Cảnh đó.

Lần này, sắc mặt Diệp Hạo thay đổi.

- Mạnh vậy?

- Nếu không mạnh sao có tư cách trở thành Chấp Pháp Sứ?

- Nguyên Anh Cảnh thì như thế nào?

Lời Diệp Hạo vừa ra, Hiểu Minh lại chấn kinh.

- Đến Thông Thiên Cảnh,tôi có thể vận dụng nhiều thủ đoạn hơn, coi như gặp phải Trọng Kiếp Cảnh tôi cũng giết không tha.

- Ca ca của tôi.

Hiểu Minh giật nảy mình.

- Địa Phủ Chấp Pháp Sứ cũng không phải giết chơi nha.

- Không ai không thể giết cả.

Trong mắt Diệp Hạo lóe ra sát cơ lăng lệ

- Thập Đại Âm Quân Địa Phủ cũng chỉ có tu vi Địa Tiên, tôi không tin bọn chúng dám xuyên qua lưỡng giới đến đây giết tôi.

- Dựa theo quy củ, Địa Phủ Thập Đại Âm Quân sẽ không xuyên việt lưỡng giới, nhưng về sau chúng ta sẽ tiến vào Địa Phủ đó.

Hiểu Minh bất đắc dĩ nhìn Diệp Hạo.

- Sau khi đến Địa Phủ, cậu còn đường sống sao?

- Tôi sẽ phi thăng Tiên Vực.

Diệp Hạo lắc lắc đầu, nói.

- Ca ca, cậu đừng tự tin như vậy chứ?

Hiểu Minh nhìn Diệp Hạo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,

- Đừng nói chúng tôi chỉ là Cửu Đại Mệnh Tinh, coi như Thượng Thừa Thiên Mệnh, cũng không dám chắc chắn bản thân có thể phi thăng Tiên Vực.

Diệp Hạo yên lặng không nói.

Hiểu Minh thấy Diệp Hạo như vậy đã hiểu hắn không nghe lọt lỗ tai.

- Tóm lại, chỉ có thể đánh trọng thương, nhưng ngàn vạn lần không thể chém giết.

Hiểu Minh nghiêm túc cảnh cáo.

- Nói sau đi.

Diệp Hạo nói đến đây rồi quay người rời khỏi.

Khi mới thoát chết, Diệp Hạo không có mang theo Hứa Manh Manh, nên bây giờ hắn phải đi xem Hứa Manh Manh như thế nào đã?

Khi Diệp Hạo chạy tới con đường nhỏ thấy toàn thân Hứa Manh Manh đều bị đóng băng, hắn vội vàng xuất thủ xua tan băng hàn trên người cô. Một lát sau, Hứa Manh Manh mở hai con mắt đầy bất an, hỏi.

- Diệp Hạo, đã xảy ra chuyện gì?

- Cô quên chuyện vừa rồi là được.

Diệp Hạo nói khẽ.

Hứa Manh Manh thấy sắc mặt Diệp Hạo trở nên nghiêm túc thì nhẹ gật đầu.

- Đây chính là nhà tôi.

Hứa Manh Manh nói rồi gõ cánh cửa lớn.

Không lâu sau, một phụ nữ trung niên mở cửa ra.

Khi cô nhìn thấy Hứa Manh Manh bên cạnh Diệp Hạo, trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.

- Nha đầu này, Diệp Hạo đến sao không nói trước.

Phụ nữ trung niên nhận vali, cười tươi trách.

Diệp Hạo cười cười chào nhưng không nói gì thêm.

Kỳ thật, Diệp Hạo cảm giác không thích cha mẹ Hứa Manh Manh lắm.

Hắn cảm thấy hai người này tương đối tham lam.

Đi tới phòng khách, Diệp Hạo phát hiện gian phòng tương đối lộn xộn, trên mặt đất có không ít giấy vụn.

Mẹ Hứa Manh Manh hình như cũng ý thức được điều này, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.

- Trong nhà có chút bừa bộn.

- Vẫn còn tốt ạ.

Diệp Hạo khách khí nói.

Hứa Manh Manh nhìn lướt qua rồi nhanh chóng ra tay không một dấu vết giấu áo ngực mẹ mình phía sau ghế sô pha.

Trong lòng Hứa Manh Manh cũng tràn đầy phiền muộn.

Ai cũng muốn đưa mặt tốt đẹp bản thân cho người mình thích nhìn thấy.

Nhưng cô sao có thể nghĩ tới, mẹ cô lại không chịu phối hợp như thế.

Kỳ thật, việc này chỉ có thể nói trùng hợp.

Trên thực tế, Hứa Manh Manh chuẩn bị về nhà vào ngày mai, nhưng Diệp Hạo muốn đưa cô về. Dưới sự kích động, tâm trí Hứa Manh Manh làm sao còn nhớ tới những cái này, bởi vậy cũng tạo thành tình huống xấu hổ như hiện tại.

Diệp Hạo cũng cảm thấy hơi bối rối.

Bởi vì hắn nhìn thấy một cái đồ lót viền ren trong góc.

Đúng lúc này, điện thoại di động Diệp Hạo vang lên.

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng Trương Lan.

- Diệp Hạo, bộ dạng đám khả nghi kia đều là xác chết di động.

- Thi Khôi.

- Hiện tại, đám Thi Khôi này đã bị chúng tôi quét sạch, chúng tôi đang truy tung thủ phạm thật sự phía sau màn.

- Tôi qua ngay.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Có chuyện gì sao?

Lúc này, Hứa Manh Manh hỏi.

- Phía Trương Lan phát sinh chút chuyện.

Diệp Hạo nhìn Hứa Manh Manh, nói.

- Vậy anh cẩn thận một chút.

Hứa Manh Manh biết rõ Trương Lan đi chấp hành nhiệm vụ, vừa rồi lại nghe Diệp Hạo nhắc tới Thi Khôi, nên cô có lí do động viên an ủi bản thân.

- Dì ơi, cháu có chút chuyện phải đi.

Diệp Hạo nhìn mẹ Hứa Manh Manh, nói.

- Không ngồi chơi chút hả con, đi sớm vậy..

- Để lần sau ạ.

Diệp Hạo nói rồi rời đi ngay.

Đợi đến khi Diệp Hạo rời đi, mẹ Hứa Manh Manh mới nhìn qua con gái, nói.

- Diệp Hạo vẫn còn ghét bỏ mẹ chuyện lần trước à?

- Diệp Hạo không phải người như vậy.

Hứa Manh Manh lắc lắc đầu, nói

- Nhưng mà mẹ ơi, gian phòng kia cũng quá bừa bộn rồi.

- Mẹ nhìn xem —— a —— quần lót mẹ sao còn trên ghế thế ta?

Hứa Manh Manh nhìn thấy quần lót ren tơ, cả người trở nên ngượng ngùng.

- Cái này —— cái này ——.

Mẹ Hứa Manh Manh xấu hổ không thôi.

Hứa Manh Manh cười khổ một tiếng, rồi đẩy hai cái vali về phòng mình.

Kết quả, Hứa Manh Manh phát hiện phòng mình cũng bừa bộn không chịu nổi, đồ ăn vặt vỏ trái cây xả đầy chỗ, dù dùng đầu ngón chân nghĩ, cô cũng biết đây là kiệt tác của mẹ mình.

Diệp Hạo ra khỏi nhà Hứa Manh Manh cũng không đi tới chỗ Trương Lan, mà mệnh lệnh một cái Phân Thân đang tuần tra chạy tới.

Thi Khôi Chi Thuật không phải thứ cao cấp, Diệp Hạo tin tưởng Trương Lan các nàng có thể giải quyết. Nhưng coi như không giải quyết được, không phải còn có Phân Thân sao?

Nếu Phân Thân không giải quyết được, bản thân tới cũng vô dụng.

Diệp Hạo trở về biệt thự đã thấy Thanh Thanh, Mặc Mặc, Đường Đường đang soạn đồ.

- Ba người các cô định dọn nhà hả?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Công Tử, đồ trong túi Càn Khôn của tôi đã đầy.

Đường Đường đi tới trước mặt Diệp Hạo, nhẹ nhàng nói ra.

- Cho cô cái này.

Diệp Hạo nói rồi ném túi Càn Khôn Hồ Tiên của mình qua Đường Đường, Thần Niệm cô bé quét qua, trên mặt lộ vẻ vui mừng không sao tả xiết, nói

- Oa, không gian trong này thật lớn.

Túi Càn Khôn ba nữ đều chỉ rộng một mét vuông.

Nhưng túi Hồ Tiên lại rộng tám mét vuông.

- Tôi cũng muốn một cái.

Mặc Mặc tiếp cận đi tới, vẻ mặt cầu xin đáng thương nói.

- Trên người tôi chỉ có một cái.

Diệp Hạo giang tay ra, nói.

Hiện tại, trên người Diệp Hạo còn một cái túi Càn Khôn có không gian rất lớn.

Nhưng hắn đang sử dụng cái này nên không thể cho được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Mặc Mặc rơi xuống một giọt nước.

Diệp Hạo thấy cảnh này, yên lặng một chút rồi nói

- Cô chờ một chút.

Diệp Hạo nói xong, trong tay lại xuất hiện một mặt dây chuyền Thanh Ngọc, sắc mặt Mặc Mặc lộ ra vẻ hiếu kỳ nhìn Đạo Văn được khắc hoạ bên trên.

Thanh Thanh nhìn những Đạo Văn này, sắc mặt ngưng trọng hẳn ra.

Bởi vì, Thanh Thanh phát hiện bản thân mình không hiểu gì về chúng cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.