Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 294: Chương 294: Tôi Yêu Rồi




Tôi Yêu Rồi

- ---------------------------------

- Tôi không quan tâm chuyện này.

Diệp Hạo không thèm để ý nói:

- Kỳ thật, tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản.

- Vậy nguyện vọng này của cậu nhất định không thể thực hiện được rồi.

- Vì cái gì?

- Vì cậu hiện tại còn nổi tiếng hơn minh tinh nữa.

- Gương mặt tôi không phải gương mặt của đại chúng, không có cái gì đặt sắc, chỉ cần tôi không thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, qua một thời gian mọi người sẽ quên tôi đi thôi.

Diệp Hạo cười nói.

- Cậu không phải vẫn luôn nói bản thân mình rất đẹp trai sao?

- Nói thế nghe được à, cậu không có thân nhân bằng hữu gì sao?

- Bạn tôi có rất nhiều nha!

Nghe Tiếu Lão Thực trả lời như vậy, Diệp Hạo cũng đành cạn lời.

- Cậu thắng.

Diệp Hạo cho cậu bạn mình một ngón tay cái..

- Nói giống như cậu có rất nhiều bạn vậy. T

iếu Lão Thực khinh bỉ nhìn Diệp Hạo:

- Trong lớp ngoại trừ 2 đứa tôi,còn có Trương Lan, bên ngoài cậu còn biết ai nữa?

Diệp Hạo nghĩ đi nghĩ lại thực sự giống vậy.

Nửa năm đại học gần trôi qua, số lượng bạn học Diệp Hạo nói chuyện có thể điếm trên đầu ngón tay, cho dù người khác chào hỏi Diệp Hạo, hắn cũng chỉ lễ phép đáp lại một cái, tuy thế nhưng Diệp Hạo hắn sẽ không cải biến cách sống này, cuối cùng sẽ có một ngày hắn ly khai khỏi thế giới, hắn không muốn lưu lại qua nhiều hồi ức tốt đẹp.

- Cậu nói có đạo lý a.

Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai Tiếu Lão Thực:

- Cho nên vì tình hữu nghị của chúng ta, cậu mời tôi một bữa tối, thế nào?

- A, đừng đùa tôi như thế được không? Vẻ mặt Tiếu Lão Thực như đưa đám than khóc.

- Hiện tại, khủng hoảng k của tôi còn chưa có đi qua đây.

- Làm sao hiện tại còn chưa có đi qua nữa.

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi lại.

- Cái này - - cái này - -.

Tiếu Lão Thực ấp úng không nói ra được.

Diệp Hạo không khỏi chủ ý đến Viên Cao Tinh, thần sắc cu cậu cũng không được bình thường.

- Thế nào?

- Cái này - - không phải chúng ta từng mang Tiếu Lão Thực đi SPA sao?

- Sau đó thì sao?

- Sau đó Tiếu Lão Thực đã thích một cô gái bên trong đó.

- Tôi muốn biết SPA này có làm ăn đàng hoàng hay không?

- Đàng hoàng a.

- Một lần đi bao nhiêu?

- 399.

- Tôi nhớ tiền Tiếu Lão Thực sinh hoạt một tháng chỉ có 800 thôi. Cậu một tháng không ăn không uống cũng chỉ có thể đi hai lần a?

Diệp Hạo nhìn qua hỏi Tiếu Lão Thực.

- Gần đây mượn không ít tiền.

Tiếu Lão Thực không có ý tứ nói.

- Mượn bao nhiêu?

- Hơn 3000.

- Tôi nói sao nhìn cậu xanh xao vàng vọt như thế a?

Diệp Hạo nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu:

- Có hứng thú đi làm với tôi không?

- Đãi ngộ như thế nào?

Ánh mắt Tiếu Lão Thực sáng lên.

- Một ngày 3000.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói ra.

- Cái này có chút nhiều nha?

Tiếu Lão Thực khẽ giật mình thốt lên.

- Mặc kệ thế nào cậu cũng là sinh viên của Đại Học Trung Y, tương lai một tháng 10 vạn 8 vạn đều không phải vấn đề.

Diệp Hạo cười nói ra:

- Bởi vậy một ngày trả lương cho cậu 3000 không tính là gì, còn có, thù lao mỗi ngày của Trương Lan và Manh Manh người ta đã lên đến 1 vạn 3 a.

- Tôi có thể làm không?

Viên Cao tinh xoa xoa đôi bàn tay hỏi chen vào.

- Muốn đến thì đến.

Diệp Hạo không thèm để ý trả lời.

Mỗi ngày, hắn đều thu nhập 5 vạn trở lên.

Dù cho đi mỗi ngày 6000 vẫn có thể còn hơn 4 vạn đây.

Còn nữa, Diệp Hạo hắn rất cần tiền sao?

Không cần.

Diệp Hạo sở dĩ thu tiền xem bệnh vì nghĩ cho Trương Lan cùng Hứa Manh Manh.

- Còn nữa, Lão Thực cậu thực sự thích nữ nhân kia sao?

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Tiếu Lão Thực.

- Yêu thích.

- Cậu không ngại cô ấy là gái bán hoa à?

- Không ngại.

Tiếu Lão Thực không chút do dự nói:

- Tôi sẽ cưới cô ấy.

Viên Cao Tinh cũng bị lời nói của Tiếu Lão Thực làm kinh sợ.

- Lão Thực, có phải cậu đang nói đùa?

- Không có nha.

Tiếu Lão Thực trầm giọng khẳng định:

- Tôi phát hiện mình thực sự yêu cô ấy.

- Nhưng cô ấy là gái bán hoa mà.

Viên Cao Tinh cường điệu nói ra.

- Cô ấy làm ởi vì phải kiếm tiền chữa bệnh cho cha mẹ.

- Lí do này mà cậu cũng tin tưởng được.

Viên Cao Tinh kinh ngạc thốt không thành tiếng.

- Cô ấy sẽ không gạt tôi.

Tiếu Lão Thực lắc lắc đầu.

- Cậu không hiểu.

- Xong, xong, Lão Thực cậu chìm đắm vào tình yêu quá rồi.

Viên Cao tình vỗ đâu một cái nói.

- Lão Thực cậu không ngại cô ấy đã từng tiếp khách sao?

Diệp Hạo nghiêm túc hỏi lại.

- Không ngại.

Tiếu Lão Thực khẳng định một lần nữa.

- Vậy đi thôi.

Diệp Hạo nói đến đây thì đứng lên.

- Đi đâu thế?

Tiếu Lão Thực kinh ngạc hỏi lại.

- Nếu nhà cô ấy thực sự có chuyện khó khăn đúng như cô ấy nói, bất kể 10 vạn hay 100 vạn tôi đều cho.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Thật sao?

Tiếu Lão Thực kinh hỉ hỏi lại.

- Tôi là người thiếu tiền à?

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

Trương Lan chú ý thấy ba người Diệp Hạo rời đi cũng phủi mông một cái rồi đứng lên.

Diệp Hạo còn chưa đi được mấy bước Trương Lan đã đuổi theo.

- Diệp Hạo, các cậu muốn đi đâu vậy?

- Cái này - - Trương Lan - - chúng tôi đi đến địa phương không thích hợp với cô. Viên Cao Tinh gãi đầu một cái nói.

- Hả?

Trong mắt Trương Lan đầy vẻ không hiểu.

- Cái này - - không tiện nói cho cô biết.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.

Chuyện này là chuyện riêng của Tiếu Lão Thực.

- Các người sẽ không phải đi kiếm hàng chứ?

Trương Lan đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nhìn Diệp Hạo với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

- Mả mẹ nó, như thế mà cô cũng đoán được.

Viên Cao Tinh trợn mắt há mồm thốt lên.

- Có ai tự vạch áo cho người xem lưng như cậu sao?

Tiếu Lão Thực nhăng mặt trách móc.

- Diệp Hạo.

Trương Lan chạy lên ngăn cản Diệp Hạo.

- Tôi không cho phép cậu đọa lạc.

- Không có mà….

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Có nói hay không?

Trương Lan nói xong, con mắt bắt đầu ửng đỏ.

- Tôi có chỗ nào không tốt? Cậu tình nguyện đi tìm gái bán hoa cũng không muốn tôi?

Trương Lan nói câu này có chút lớn, Diệp Hạo vội vàng bịch kín miệng cô nàng lại.

- Tôi không tìm là được chứ gì.

- Cái gì?

- Chuyện này nói ra rất phức tạp.

Diệp Hạo cũng không biết nên nói như thế nào.

- Tóm lại không phải tôi tìm.

- Vậy cũng không cho phép cậu đi địa phương kia.

Trương Lan nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Tôi không đi không được a.

- Như thế nào mà không được?

Tiết Lão Thực nhìn thấy một màn này bất đắt dĩ nói:

- Trương Lan kỳ thực chúng tôi đi chuộc người.

- Chuộc người?

- Ừm, là chuộc người.

Tiếu Lão Thực trầm ngâm một chút vẫn quyết định nói toàn bộ ra sự thật, bởi vì hắn cảm thấy Trương Lan không phải người lắm mồm, còn nữa nếu không nói rõ ràng Trương Lan sẽ không để Diệp Hạo đi đâu.

- Thì ra là thế.

Trương Lan bừng tỉnh nói:

- Bất quá tôi cũng muốn đi theo.

- Đại tỷ à, trường hợp này cô đi làm gì?

- Tôi trong xe chờ chuộc được người rồi đi?

Trương Lan khẩn cầu nói.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu đáp ứng.

Trương Lan không khách khí ngồi vào vị trí lái phụ.

Chính lái hướng bên kia không nói cũng biết là Diệp Hạo, trên đường Diệp Hạo nhìn qua hỏi Trương Lan:

- Cô nhìn chằm chằm vào tôi làm cái gì thế?

- Diệp Hạo, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu có từng đi qua nơi chúng ta sắp đến hay không?

- Cô hỏi cái này làm cái gì?

- Hiếu kỳ.

- Không có.

- Thật không có?

- Thật không có mà.

- Không có gạt tôi?

- Tôi bây giờ còn là xử nam đấy mấy má!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.