Đi theo ta.
Sau khi bắt chuyện một cái, Lâm Dịch liền vừa cười vừa nói, ba người đi về hướng hội trường.
Lâm Dịch mang theo Trương Tạp và Thư Mộng trực tiếp đến khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ, tên khán thủ giả thấy Lâm Dịch dẫn hai người tới, tựa hồ do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không đi tới, dù sao thì hắn cũng không có khả năng quản cường giả Thánh Giai, huống hồ hôm nay khu vực tuyển thủ, vì nguyên nhân đào thải rất nhiều người nên có rất nhiều chỗ trống, thêm hai người cũng không có vấn đề gì.
Nhưng khi Bố Lan Đặc trong vùng tuyển thủ chứng kiến Thư Mộng mang theo dáng tươi cười ngọt ngào đi theo Lâm Dịch đi vào khu tuyển thủ, trong đôi mắt hẹp dài hắn lập tức lộ ra vẻ ghen ghét, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Dịch.
Cảm giác Lâm Dịch cực kỳ mẫn cảm, lập tức cảm giác được ánh mắt Bố Lan Đặc, không khỏi ngẩng đầu thoáng nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy lửa giận trong mắt đối phương, Lâm Dịch cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng, cùng đối phương liếc nhau một cái, hôm nay Lâm Dịch cũng đã đạt đến hạ tinh vị, mặc dù chỉ là hạ cấp, so với trung giai không chỉ yếu hơn mười lần, nhưng có thể chịu được khí thế uy áp tinh khiết của đối phương rồi.
Huống chi, cái gọi là khí thế này cũng không phải lực lượng chân chính, mà là một loại so đấu tâm lý và tinh thần.
Lúc trước Lâm Dịch chỉ là bát cấp chiến sĩ, mặc dù có thể tăng lực lượng chiến văn lên gấp mười lần, nhưng hắn vẫn rất rõ ràng mình không phải là đối thủ của Bố Lan Đặc, dĩ nhiên là rơi xuống hạ phong, lúc thừa nhận khí thế đối phương, tự nhiên có ảnh hưởng rất lớn, nhưng lúc này, tuy ở trạng thái bình thường, hắn không phải là đối thủ Bố Lan Đặc, nhưng sau khi gia trì chiến văn, so với Bố Lan Đặc chỉ mạnh hơn chứ không yếu, lực lượng tự nhiên mười phần.
Lúc này, lực lượng là khí thế, tự nhiên cũng không hề sợ hãi hắn rồi.
Trương Tạp mẫn cảm, liền nghe được tiếng hừ lạnh của Lâm Dịch, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy được biểu lộ của Lâm Dịch, nhìn theo ánh mắt Lâm Dịch, thấy được vẻ mặt âm trầm và ánh mắt hừng hừng lửa giận của Bố Lan Đặc, không khỏi nhướng mày, nhẹ giọng hỏi:
- Dịch tử, gia hỏa ấy là ai?
Nghe được câu hỏi Trương Tạp, Lâm Dịch lại liếc nhìn Bố Lan Đặc một cái, sau đó nói:
- Một Thánh Giai.
Trong mắt Trương Tạp lập tức lộ ra một vòng kinh ngạc, nhìn về phía Bố Lan Đặc, chợt nhíu mày, lại hỏi hắn:
- Tựa hồ hắn đối với ngươi rất khó chịu?
Lâm Dịch nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhịn không được lại liếc nhìn Bố Lan Đặc một cái, sau đó nói:
- Đâu chỉ khó không thôi, hừ, chuyện này nhất thời không thể nói rõ ràng, đợi lát nữa ta sẽ nói cho ngươi.
Trương Tạp nghe vậy nhẹ gật đầu, chỉ nhìn về phía Bố Lan Đặc, lại không truy vấn gì thêm.
Mà trong mắt Thư Mộng bên cạnh Lâm Dịch lại lộ ra biểu lộ không kiên nhẫn, khi thấy Bố Lan Đặc và Lâm Dịch đối mặt, cảm thấy mãnh liệt nhảy dựng, nàng đột nhiên nhớ tới, tựa hồ mình có một sự kiện tất yếu muốn nói cho Lâm Dịch.
Nhưng lúc này, thanh âm trọng tài trên lôi đài đã truyền đến, đến phiên Lâm Dịch tỉ thí rồi, lập tức cũng không nói gì thêm.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua lôi đài, sau đó quay đầu cười nói với hai người:
- Các ngươi chờ ta trong chốc lát, ta sẽ lập tức quay lại.
Nói xong, quay người đi về hướng lôi đài.
lúc Lâm Dịch đứng trên lôi đài, từ thính phòng vang lên một hồi tiếng hò hét chỉnh tề cực lớn.
- Lâm Dịch! Lâm Dịch! Lâm Dịch! Lâm Dịch!
Thư Mộng và Trương Tạp ngồi dưới lôi đài lập tức kinh ngạc liếc nhìn nhau, bọn hắn hiển nhiên cũng bị khí thế những người Lâm Dịch làm hoảng sợ.
Trái lại, Lâm Dịch trên lôi đài lại có vẻ rất vững vàng, trên thực tế, hắn sớm đã quen với những tiếng hò hét như vậy.
Đối thủ Lâm Dịch là một gã thanh niên, nhìn dáng vẻ cực kỳ tháo vát, lúc tên thanh niên kia nhìn thấy Lâm Dịch đi lên lôi đài, biểu lộ trên mặt lập tức thay đổi, thật lâu sau lại lộ ra một thái độ bất đắc dĩ, hôm nay tất cả mọi người đều biết Lâm Dịch đã là Thánh Giai rồi, giống như lúc 68 cường tấn 34 cường, giống như tên thanh niên tóc xanh đối thủ Bố Lan Đặc, cũng không mất nhiều thời gian, đối thủ Lâm Dịch liền bỏ quyền.
Lâm Dịch chỉ đứng trên lôi đài một lúc, thanh âm tuyên bố hắn thắng lợi của trọng tài vang lên, đi xuống lôi đài, đương nhiên, cái này tự nhiên khiến khán giả có chút thất vọng, bất quá tiếng kêu Lâm Dịch vẫn phi thường náo nhiệt.
- Đi thôi.
Nhìn hai người Thư Mộng và Trương Tạp có chút sững sờ, khóe miệng Lâm Dịch lộ ra một dáng vẻ tươi cười.
Sau khi Lâm Dịch mở miệng, Trương Tạp và Thư Mộng mới có phản ứng lại, hai người đều có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Dịch, khiến Lâm Dịch có chút mất tự nhiên.
- Làm sao vậy?
Rốt cục nhịn không được, hắn liền hỏi lên.
- Chậc chậc..
Trương Tạp sờ sờ cằm, chậc chậc một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới hôm nay tiểu tử ngươi lại có lực uy hiếp như vậy, thật sự khiến người có chút ngoài ý định.
Lâm Dịch lập tức có chút dở khóc dở cười, lắc lắc đầu, sau đó mới nói:
- Đã xong, chúng ta đi thôi.
Ba người liền lập tức rời đi.
Trên ghế tuyển thủ, Bố Lan Đặc đang âm trầm, lóe lên hào quang đố kỵ hừng hực, nhìn ba người rời đi, An Cách Tư tắc thì ở một bên thêm mắm thêm muối:
- Ai, thật sự là bi ai, đường đường là một cường giả tinh vị trung giai, lại thua một tên tiểu tử tinh vị hạ giai trên tình trường, bi ai a.
Biểu lộ Bố Lan Đặc càng thêm âm trầm.
- Sẽ không lâu nữa đâu, Lâm Dịch, nhất định ta sẽ tự tay giết chết ngươi! Nhất định như thế!
Bố Lan Đặc cắn răng, điên cuồng gào thét trong nội tâm.
Ngày hôm nay, ba người lại đi chơi đến khuya mới trở lại khu người xem, sau khi dùng qua bữa tối, từng người mới tách ra.
Lâm Dịch vừa đi tới cửa ra vào khu người xem, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng gọi.
- Lâm Dịch..
Là thanh âm của Thư Mộng.
Lâm Dịch không khỏi nghi hoặc, quay đầu lại nhìn, đúng là Thư Mộng đang đuổi theo, lập tức có chút nghi hoặc, hỏi:
- Mộng nhi? Có chuyện gì vậy?
Trên mặt Thư Mộng cũng không có lộ dáng tươi cười như lúc du ngoạn, nghe được câu hỏi Lâm Dịch, nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Ngươi đi theo ta.
Nói xong, quay người đi vào một tầng trệt khu người xem.
Mặc dù Lâm Dịch có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo nàng.
Tinh không sáng chói, một đầu tinh quang rõ ràng hiện trên không trung, chia trọn bầu trời đêm trong sáng làm hai nửa, ánh trăng cực lớn tỏa ra bạch sắc quang mang.
Trên nóc nhà có một ít người, rất hiển nhiên, nhìn tư thế những người này đứng chung một chỗ, có thể tưởng tượng được, bọn họ đều là tình lữ, nữ hài rúc vào trong ngực bé trai, thì thào nói nhỏ, chứng kiến tình huống trên nóc nhà, Lâm Dịch vẫn không khỏi sững sờ.
- Nàng mang mình tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ..
Ánh mắt Lâm Dịch không khỏi liếc nhìn đám tình nhân đang ôm nhau cùng một chỗ thêm vài lần, tim không khỏi đập nhanh hơn một ít, lại nói tiếp, hai ngày nay Trương Tạp một mực bên cạnh hai người, da mặt hai người đều rất mỏng, căn bản không dám làm ra cử động thân mật quá mức.