Trên thực tế, từ lúc còn rất nhỏ, Thư Mộng và Lâm Dịch đã có một loại cảm giác kỳ không nói rõ được, đương nhiên, khi đó chỉ là tiểu hài tử, có thể biết cái gì, lúc này, lúc đó, Lâm Dịch còn là ưa thích chơi với Trương Tạp, mà Thư Mộng với tư cách là một nữ hài nhi, tâm to nhỏ hết sức, so với Lâm Dịch lại thêm một tầng ngượng ngùng.
Sau khi rời khỏi, Thư Mộng tới nhà Lâm Dịch hai lần, tuy rằng không nói được mấy câu với Lâm Dịch, nhưng trên thực tế, mục đích trong tiềm thức của nàng cũng là vì liếc mắt nhìn Lâm Dịch mà thôi.
Sau khi về tới gia tộc, biết thân phận của mình, đồng thời cũng minh bạch mình và Lâm Dịch có lẽ có không thể đến với nhau, phần tình cảm tinh khiết trong nội tâm kia cũng bị nàng đè nén tận đáy òng, bắt đầu niêm phong cất vào kho.
Không nghĩ tới, sau khi phong vân nổi lên khắp nơi, lại tương kiến hắn.
Hơn mười năm không gặp, hắn càng cao lớn tuấn tú, trong mắt nàng, hắn vẫn luôn ưu tú.
Tương kiến lại lần nữa, cảm tình tinh khiết nàng chôn chặt vào đáy lòng năm xưa lập tức bạo phát ra, người ngoài xem như có vẻ đột ngột, nhưng đối với hai người trong cuộc Lâm Dịch và Thư Mộng mà nói, lại là sự tình nước chảy thành sông.
Sau khi từ biệt tại Mạn Vân sơn mạch được một năm, Thư Mộng biết rõ, chỉ có sau khi thực sự trở thành Thánh Giai mới có cơ hội đi tìm Lâm Dịch, phần lớn người trong đại gia tộc cũng là như vậy, người chủ sự chính thức, kỳ thật cũng chỉ là một hai Thánh Giai mà thôi, Thánh Giai còn lại, là tồn tại với tư cách chèo chống cả gia tộc, trừ phi gia tộc chính thức gặp nguy cơ lớn, bọn hắn mới ra mặt, thời gian còn lại, đa số Thánh Giai đều tự do, bọn hắn có thể lữ hành du ngoạn khắp nơi, làm hết thảy sự tình theo nguyện vọng của mình, chỉ cần lúc gia tộc gặp nạn, có thể về đến gia tộc là được rồi.
Cho nên, sau khi về đến gia tộc, Thư Mộng cố gắng tu hành, kỳ thật, nàng có huyết hạn truyền thừa, chỉ cần chờ đợi là được, bởi vì lực lượng của nàng sẽ không ngừng tăng lên, nhưng nàng vẫn cố gắng tu hành, mục đích tự nhiên là khiến tốc độ tiến bộ tăng nhanh một bước, do đó có thể tự do sớm một bước.
Mà lần này, lúc nhận được thông tri của Thất trưởng lão, khiến nàng đến Vô Song đảo, nàng còn có chút không hiểu thấu, nhưng trong lúc nghe vô tình nghe được đám trưởng bối trong gia tộc nói chuyện với nhau, nàng mới biết được nguyên lai là vì quan hệ với hắn.
Trong ấn tượng của Thư Mộng, chút ít các trưởng bối kia trong gia tộc, đều là tồn tại phi thường cao ngạo, lúc bình thường, vô luận là đối mặt với người nhà hay là người ngoài, đều bảo trì bộ dạng lạnh nhạt lạnh lùng, Thư Mộng căn bản không nghĩ đến, khi trưởng thành, bọn hắn đều hết sức coi trọng, có thể nghĩ nàng điềm mật, ngọt ngào và kinh hỉ như thế nào trong nội tâm.
- Mộng, Mộng nhi, ngươi như thế nào cũng tới?
Lâm Dịch có chút sững sờ.
Thư Mộng chứng kiến bộ dạng ngây ngốc của Lâm Dịch, lập tức bật cười, hai mắt trắng có chút tư thái tiểu nữ nhi, nói:
- Như thế nào? Ngươi không chào đón à?
- Ách, không có, không có.
Lâm Dịch có vài phần chật vật.
Thư Mộng cười vui vẻ, Trương Tạp một bên lại giải thích.
Nguyên lai là ngày hôm qua, sau khi Lâm Dịch vừa đi không lâu, Trương Tạp cũng trở lại tầng trệt của bọn hắn, ai biết trên đường, vừa vặn đụng phải bọn người Thư Mộng đang muốn đi dùng cơm, sau đó hai người đến cùng một chỗ, sau khi nói chuyện phiếm một hồi, Trương Tạp liền nói cho nàng một ít sự tình về Lâm Dịch, hai người liền hẹn hôm nay cùng đi đến đây đợi Lâm Dịch.
Lâm Dịch cũng bật cười vui vẻ, lúc này, từ đấu trường Vô Song Hội đột nhiên bộc phát lên một hồi thanh âm ủng hộ kịch liệt, nguyên lai là trận đấu hôm nay đã bắt đầu rồi.
Lâm Dịch nhìu mày thoáng nhìn qua đấu trường, chợt nói với hai người:
- Hôm nay không có trận đấu của ta, chúng ta đi bốn phía một chút a, các ngươi vừa tới, khẳng định còn không hảo hảo xem xét phong cảnh vô song đảo a, hôm nay ta làm hướng dẫn viên du lịch, mang bọn ngươi đi thăm thú.
Trương Tạp và Thư Mộng tự nhiên vui vẻ đáp ứng, vì vậy ba người liền đi về hướng bãi biển.
Không thể không nói, phong cảnh Vô Song đảo đích thật không tệ, gió từ biển thổi tới mang theo chút mát lạnh cùng với một ít vị mặn, cho người cảm giác rất thoải mái, bên cạnh bãi biển vàng nhạt, từng dãy rừng cây màu xanh lá lộ ra vẻ u tĩnh mà thanh nhã, hòa với thanh âm thủy do thủy triều vỗ từng đợt mang tới, thật sự là một địa phương phi thường xinh đẹp.
- Ai, các ngươi xem đảo này, có phải rất giống tầng thứ ba Ma nguyên động quật không? Chính là cái đảo nhỏ chúng ta ở lại một thời gian.
Sau một lúc du ngoạn, Trương Tạp đột nhiên mở miệng cười ha ha, nói.
Trên thực tế, những người chưa nhìn thấy biển và những người sinh hoạt trên hải đảo, đảo nhỏ trên biển cơ bản đều giống nhau, mà ba người Trương Tạp, Lâm Dịch và Thư Mộng hiển nhiên đều chưa từng đi qua bờ biển, càng chưa từng gặp qua bao nhiêu người trên hải đảo, Trương Tạp vừa nói như vây, Thư Mộng lập tức nhẹ gật đầu đồng ý.
- Thật sự rất giống, bất quá, lúc ở tầng thứ ba kia, ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ chết.
Thư Mộng nói xong, có chút ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Lâm Dịch.
Ngày đó nàng và Thủy Linh Lung đều bị sấm sét của Tử Lôi Hổ đánh trúng, mà lúc đó Lâm Dịch cũng hoàn toàn hôn mê, nếu không phải Trương Diệc Vũ xử trí đắc lực, không phải Lâm Dịch thanh tỉnh thoáng một chút tại lúc mâu chốt, nói không chừng Thư Mộng và Thủy Linh Lung đã chết rồi.
Đương nhiên, nàng và Lâm Dịch tầm đó, không cần nói lời cảm tạ.
Du ngoạn trên Vô Song đảo, ba người phảng phất hồi tưởng lại bộ dạng khi còn bé, năm đó, lúc ở Hi Mạn trấn, ba người đều là tiểu đồng bọn tốt nhất của nhau, mà những trò chơi ở Hi Mạn trấn, cũng chỉ có leo núi, tìm quả dại, nói thì thật sự rất đơn điệu, nhưng chính thức trải qua thì lại là một việc hoàn toàn khác, những khu vực tương đối an toàn trên ngọn núi nhỏ, đều ghi lại những kỷ niệm cười vui và nước mắt của bọn hắn lúc còn nhỏ.
Lâm Dịch tạm thời bở qua sự tình sẽ cân nhắc như thế nào tại trận đấu Vô song, toàn tâm vùi đầu vào du ngoạn, Lâm Dịch đã thật sự quen thuộc đảo này, nhưng hắn chưa lúc nào như hôm nay, chơi đùa thư thái như vậy trên đảo này.
Con người thật sự rất cần bằng hữu, loại bằng hữu chính thức này, chính là chia sẻ khoái hoạt, chia sẻ ưu sầu, chia sẻ hết thảy mọi thứ với nhau.
Tuy lúc này Lâm Dịch đã là Thánh Giai, nghiêm khắc mà nói đã không còn là người có cùng cấp độ với Thư Mộng và Trương Tạp, nhưng cảm tính của hắn cũng không vì địa vị thân phận mà biến hóa.
Ba người một mực du ngoạn từ sáng sớm đến khi màn đêm buông xuống mới trở về một tửu lâu tại khu người xem, sau một hồi ăn uống, ánh trăng đã lên giữa trời đêm rồi, sau đó ba người mới tách ra.
Ngày thứ hai, ngay từ sớm Lâm Dịch đã tỉnh dậy, lúc đến cửa ra vào khu tuyển thủ, đã thấy Trương Tạp và Thư Mộng đang chờ hắn rồi, hôm nay, trận đấu của hắn là trận đấu đầu tiên.