Khi quang mang quang mang, bề ngoài tên thanh niên thô lỗ kia phát sinh biến hóa.
Thân thể hắn nhất thời trướng lớn một vòng. Nguyên bản y phục rộng rãi, lúc này đã biến thành y phục bó sát người. Ngực hắn xuất hiện từng lớp lông lôm đốm màu vàng. Hai bên má một dúm lông vàng mọc lên kéo đến tai. Một mái tóc đen lúc này đã biến thành màu vàng.
Thân thể hắn chợt cao hơn rất nhiều. Nguyên bản Lâm Dịch cao hơn hắn, lúc này hắn đã lại cao hơn Lâm Dịch một cái đầu. Một thân cơ nhục nguyên bản rất rõ ràng, lúc này biến thành lưu tuyến. Cơ nhục cực kỳ nội liễm, hai mắt mở ra biến thành một đôi huyết sắc giống như mắt mèo.
- Rống!
Biến thân hoàn tất, hắn cứ như vậy huyền phù tại không trung, cổ họng không tự chủ được phát ra tiếng rít gào như dã thú. Con ngươi huyết sắc hình chữ nhất, chăm chú nhìn Lâm Dịch.
Trên thính phòng, trái tim Thủy Linh Lung nhất thời nhấc lên cổ họng, khẩn trương nhìn lên lôi đài. Lúc này nàng chỉ mong Lâm Dịch lập tức xuống đài. Hôm nay thực lực của Lâm Dịch tuy rằng không tệ, nhưng tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của chiến sĩ Bát cấp đỉnh phong có gia trì chiến văn.
Lạp Cổ Kỳ than nhẹ một tiếng nói:
- Quả nhiên chỉ có thể đi đến chỗ này.
Lạp Cổ Kỳ cũng rất rõ ràng. Thực lực của Lâm Dịch tuyệt đối không phải đối thủ của chiến sĩ Bát cấp đỉnh phong có gia trì chiến văn. Dù cho chiến văn của hắn chỉ là hạ đẳng Cuồng Báo Chiến Văn.
- Không có cách nào khác.
Lâm Dịch khẽ thở dài trong lòng. Tuy rằng còn chưa phải là cơ hội tốt nhất, nhưng lúc này, hắn đã phải gia trì linh văn. Khí thế hiện tại của đối phương đã tăng lên gấp ba có thừa! Xem ra, hẳn là hạ đẳng chiến văn.
Lâm Dịch hít sâu một hơi. Chợt hai mắt nhắm lại, một cổ tinh thần lực nhất thời hướng chỗ linh văn lực lượng chi nguyên đụng vào. Khi vừa tiếp xúc, một cổ lực lượng thanh lương lại thật lớn nhất thời dâng lên!
- A!
Lâm Dịch nhịn không được hô to một tiếng! Đột nhiên, thân thể hắn bắn ra hồng sắc quang mang vô cùng chói mắt.
- Cái này, đây là...
Thủy Linh Lung nhất thời trợn trừng mắt. Ngay cả Lạp Cổ Kỳ phía sau nàng cũng không nhịn được ngạc nhiên mở to hai mắt.
- Hắn, hắn từ lúc nào...
Thủy Linh Lung ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, nói không ra lời. Lạp Cổ Kỳ cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Dịch toàn thân bị hồng mang bao vây. Trong lúc nhất thời cũng có chút sững sờ, từ lúc nào, Lâm Dịch cư nhiên có linh văn?
Đối thủ của Lâm Dịch thấy trên người hắn lóe ra hồng mang, sau đó, con mắt hình chữ nhất co rút lại một chút. Đột nhiên, chỉ thấy thân thể hắn nhất thời khẽ động, một tia tàn ảnh xuất hiện trong mắt mọi người. Sau đó, chợt nghe được ầm một tiếng nổ! Hắn phát động công kích với Lâm Dịch!
Hắn biết rõ, lấy đặc thù lĩnh vực Dị Năng Giả của Lâm Dịch. Nếu như đối phương người có linh văn, như vậy trận đấu này không cần đấu nữa, hắn liền thua. Do đó, hắn muốn nhân lúc Lâm Dịch gia trì linh văn, đem Lâm Dịch nhất cử đánh bại, hoặc giả đánh chết!
Lập tức một quyền hướng phía Lâm Dịch tản ra hồng sắc quang mang ầm ầm đánh tới!
Hắn rất tự tin, bởi vì thông thường trong quá trình gia trì chiến văn, lực phòng ngự là rất yếu. Một quyền này nếu như đánh trúng, hắn rất tự tin đánh chết Lâm Dịch tại chỗ! Dù sao cường độ thân thể Dị Năng Giả cùng chiến sĩ không thể so bì.
Nhưng mà...
- Cái gì?
Khi một quyền hung hăng kích trúng hồng mang, lại bắn ngược trở lại một cổ lực lượng càng cường đại hơn, trực tiếp đem thân thể hắn ném trở lại. Sau đó, hắn mới ngạc nhiên phát ra tiếng kinh hô! Cổ lực lượng kia cường đại ngoài dự liệu! Tay của hắn đã bị chấn cho tê dại!
- Rống!
Một thanh âm tựa như hổ khiếu vang lên, đột nhiên thân thể Lâm Dịch sau khi gia trì linh văn, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thân thể hắn càng trở nên thon dài, nguyên bản sau khi gia trì chiến văn thanh niên thô lỗ đã cao hơn hắn. Nhưng lúc này lại thấp hơn hắn một cái đầu. Ở bên ngoài thân thể xuất hiện một bộ lông sặc sỡ hắc bạch giao nhau. Một mái tóc đen dài, lúc này cũng biến thành màu hắc bạch giao nhau. Trên mặt hắn, lục đạo lam sắc ấn ký cực kỳ đối xứng như trảo ngân xuất hiện hai bên má hắn. Một chữ vương tinh lam sắc cổ phác xuất hiện trên trán hắn. Càng đáng sợ là, phía sau hắn không ngờ mọc ra một cái đuôi hổ. Khẽ lay động bên cạnh người hắn.
Nhưng mà, khi hắn mở hai mắt ra, ánh vào mắt là hai trong mắt không có con ngươi, không có nhãn chướng, thuần tinh lam sắc! Một cổ cảm giác đạm nhiên, cao quý, ưu nhã, nhưng mà lại lạnh lẽo nhất thời tràn ngập ra!
Biểu tình thanh niên thô lỗ kia nhất thời thay đổi! Một cổ cảm giác áp bách thâm trầm đến cực điểm, cường đại đến cực điểm, tựa như trời sinh từ sâu trong linh hồn chợt hướng hắn áp qua! Càng khiến hắn sợ hãi là...đối thủ gia trì linh văn, trong lòng hắn đã không thể mọc lên chút ý chí chiến đấu nào nữa.
Hổ là Bách Thú Chi Vương! Bạch Hổ càng là vua trong loài hổ! Ấn ký chữ vương trên trán Lâm Dịch cũng không chỉ có một loại hiệu quả thưởng thức. Quan trọng hơn là biểu thị thân phận của hắn.
Thanh niên thô lỗ kia gia trì là Cuồng Báo Chiến Văn, một trong đồng chúc bách thú, tự nhiên tại Tiên Thiên đối với Bạch Hổ chiến văn có một loại cảm giác thần phục. Loại cảm giác này huyền diệu đến cực điểm, đã có thực sự đến cực điểm. Lúc này, trước mặt Lâm Dịch, thanh niên thô lỗ kia căn bản không dậy nổi chút đấu tránh chi tâm nào.
- Đây là...
Trong mắt Bạch Tiếu Thiên hiện lên một vô cùng kinh ngạc, nhìn Lâm Dịch sau khi biến thân hơi thất thần.
- Bạch Hổ linh văn? Lẽ nào hắn là...
Mà một người bên cạnh hắn ngạc nhiên mở miệng nói. Sau khi thất thần, cũng không có tiếp được.
Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp đang nhìn Lâm Dịch sau khi gia trì linh văn, không khỏi nhìn nhau, nhưng mà từ trong mắt đều thấy được một tia kinh ngạc. Biểu tình Thủy Linh Lung có chút cổ quái nói:
- Bạch Hổ hệ linh văn? Lâm Dịch từ lúc nào có được?
Không biết vì sao, khi Lâm Dịch sau khi biến thân xong, tim Thủy Linh Lung lại nhịn không được kịch liệt nhảy lên. Liền ngay cả nguồn suối linh văn ở trên trấn cũng bắt đầu nhảy lên liên tục. Bộ dáng tựa hồ cực kỳ hưng phấn. Nàng miễn cưỡng áp chế mới ngăn được cổ hưng đó, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên một tia ửng đỏ.
- Bạch Hổ linh văn?
Trên thính phòng, trong một góc nào đó, thanh niên tóc hồng có chút kinh ngạc mở miệng. Ở bên cạnh hắn, là tên thanh niên lạnh lùng Bố Lan Đặc kia. Hắn đang hơi nhíu mày lại.
- Lẽ nào... Hắn dĩ nhiên là người truyền thừa cổ văn?
Thanh niên tóc hồng kinh ngạc nói tiếp. chợt hắc hắc cười:
- Bố Lan Đặc. Xem ra hắn tựa hồ thật có tư cách cùng ngươi quyết đấu a!
Thanh niên lạnh lùng Bố Lan Đặc lần này không có lại nói một câu hắn không xứng gì đó nữa, một đôi mắt hẹp dài, hiện lên một tia hàn mang.
Đương nhiên, tất cả những điều này Lâm Dịch không biết. Hắn cứ như vậy lẳng lặng huyền phù tại không trung, thản nhiên nhìn đối thủ lộ ra biểu tình kinh hãi đến cực điểm trên mặt. Dưới trạng thái linh văn, tất cả tâm tình ba động của nhân loại đều bị áp chế đến nhỏ nhất.