- Ta...chịu thua!
Một lúc lâu sau, thanh niên thô lỗ kia đột nhiên hướng trọng tài thấp giọng nói một câu. Chợt cứ như vậy xoay người phiêu hạ lôi đài. Kim sắc quang mang hiện lên, thân thể hắn lại khôi phục dáng dấp bình thường.
Đây cũng khiến Lâm Dịch có chút ngạc nhiên. Tuy rằng gia trì linh văn, sau đó muốn đánh bại đối thủ là một việc phi thường dễ dàng. Nhưng hắn lại cũng không ngờ đối phương cư nhiên lại chịu thua.
Bất quá nếu đối phương đã chịu thua, Lâm Dịch đạt được thắng lợi liền cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
- Tuyển thủ số 182 bỏ quyền, tuyển thủ số 181 tấn cấp 136 cường.
Trọng tài cũng có chút sững sờ lúc này mới phản ứng lại, hô lên.
Sau khi gia trì linh văn, trên mặt Lâm Dịch vĩnh viễn cũng chỉ có vẻ thản nhiên kia. Nghe trọng tài nói, thân thể hắn dần dần từ không trung hạ xuống. Một trận hồng mang hiện lên, sau đó, khôi phục dáng dấp nguyên bản. Lúc này mới cười với trọng tại, rồi xoay người hạ lôi đài.
- Hoàn hảo. Đã sớm tính ra ngày hôm nay cần linh văn, do đó, mặc y phục vạt áo tương đối dài...
Lâm Dịch len lén làm bộ không để ý quay đầu lại liếc mắt nhìn cái quần đã bị vạt áo che kín, hướng phía mấy người Lạp Cổ Kỳ đi đến.
Mới vừa đi đến bên cạnh mọi người. Thủy Linh Lung đã mở miệng nghi hoặc hỏi:
- Lâm Dịch, ngươi từ khi nào có được linh văn? Lại còn là Bạch Hổ hệ? Sao ta lại không biết?
Lâm Dịch thầm nghĩ một tiếng, lập tức gãi đầu cười hắc hắc nói:
- Kỳ thực ta cũng không phải rất rõ ràng...Sau khi ta về đến nhà, liền mạc danh kỳ diệu có được...
- Chẳng lẽ là chiến văn truyền thừa?
Thủy Linh Lung nghi hoặc.
Trước đã có nói, phương pháp chủ yếu đạt được chiến văn có hai loại. Loại thứ nhất chính là tinh luyện huyết dịch của siêu cấp Cửu giai ma thú, sau khi dùng có thể đạt được chiến văn thuộc tính tương đồng với ma thú kia. Giống như Thủy Linh Lung đạt được linh văn, chính là thuộc về loại này. Mà một loại khác, thì chính là truyền thừa chiến văn trong miệng Thủy Linh Lung.
Truyền thừa chiến văn là một vị tổ tiên nào đó có chiến văn, như vậy hậu nhân của hắn, cũng có tỷ lệ đạt được chiến văn nhất định. Hôm nay hậu bối trong gia tộc cổ xưa nắm giữ chiến văn, hầu hết là truyền thừa chiến văn.
Chỉ là truyền thừa chiến văn xuất hiện cũng là không xác định. Điểm này mà nói cùng huyết mạch truyền thừa có điểm tương tự. Khác nhau là, truyền thừa chiến văn mỗi một đời có thể có rất nhiều truyền nhân. Nhưng huyết mạch truyền thừa lại chỉ có một người. Trừ phi mặc cho người thừa kế chết đi, sau đó, mới có thể lại xuất hiện trên người hậu nhân khác. Hơn nữa huyết mạch truyền thừa ngăn cách tương đối lâu dài. Thật giống như Thư Mộng là người thừa kế huyết mạch của Thư gia. Hơn nữa, là Thư gia người thừa kế duy nhất trong hơn tám ngàn năm qua. Mà truyền thừa chiến văn lại không giống vậy. Trong một đời nếu như tư chất đều là thượng giai, mới có thể toàn bộ đều đạt được chiến văn truyền thừa.
Nhưng mà nghe Thủy Linh Lung nói, Lâm Dịch cũng sửng sốt. Lẽ nào thực chỉ là truyền thừa chiến văn? Phụ thân ngày đó cho hắn khối cầu lam sắc kia, cùng với năng lượng bạo phát trong lỗ tai, cũng không có nghe nói cần nhiều trình tự như vậy. Lâm Dịch trong lúc nhất thời cũng không dám xác định.
Bất quá hắn lại rất rõ ràng. Về chuyện bông tai và khối cầu lam sắc kia, vẫn là cần bảo mật. Lập tức chỉ là lắc đầu nói:
- Cái này ta cũng không phải rất rõ ràng. Bởi vì ta cũng không có thấy qua phụ thân của ta sử dụng chiến văn hay linh văn.
- Như vậy sao? Vậy thì kỳ quái!
Thủy Linh Lung có chút không giải thích được.
Từ đầu đến cuối, Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp một câu nói cũng không có. Chợt nghe Lâm Dịch và Thủy Linh Lung nói chuyện với nhau.
Trận đấu đã kết thúc, mấy người Lâm Dịch liền cũng không có lại tiếp tục xem nữa.
Thay một bộ y phục, Lâm Dịch liền xuất môn. Ngày hôm nay còn phải tiến hành tu hành. Sáng sớm bởi vì muốn thi đấu, do đó, chậm lại đến bây giờ. Mang theo bốn nghìn cân, Lâm Dịch liền chạy đi. Trong phòng Thủy Linh Lung sớm đã biết hắn muốn đi tu hành, tự nhiên không có ngăn cản.
Chạy đến trước bãi cát trên bờ, ở đây còn có rất nhiều người đi đường. Cũng không phải ai cũng cảm thấy hứng thú đối với giai đoạn thi đấu hiện tại. Tuy rằng thi đấu từ 272 cường tiến 136 cường cũng tương đối kích thích. Nhưng mà cường giả quyết đấu thật sự hấp dẫn của Vô Song Hội cũng phải sau thi đấu 68 cường. Đến lúc đó, phương thức thi đấu sẽ thay đổi. Trận đấu cũng sẽ chân chính trở thành một đối một so đấu. Mà không phải như bây giờ chia làm mười lôi đài, đồng thời tiến hành. Có rất nhiều khán giả đến xem Vô Song Hội Tái, phần lớn đều vì thi đấu khi đó. Dù sao, đến lúc đó cường giả mới coi như là cường giả chân chính!
Dựa theo lệ cũ, Lâm Dịch vòng quanh bãi biển xuất phát.
Khi chạy được hơn mười phút, đã đi tới một chỗ tương đối hẻo lánh, không có người.
- Lâm Dịch, chờ một chút!
Đúng lúc này, trên đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của Lạp Cổ Kỳ. Lâm Dịch không khỏi dừng lại, nghi hoặc hướng không trung nhìn lại. Chỉ thấy không trung xuất hiện lưỡng đạo thân ảnh. Chính là Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp.
- Hiệu trưởng? Khải tiên sinh?
Lâm Dịch ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía hai người.
Hai người từ không trung hạ xuống, đi tới bên cạnh Lâm Dịch.
- Hiệu trưởng, các ngươi tìm ta có việc gì?
Lâm Dịch có chút kỳ quái hỏi.
Lạp Cổ Kỳ cười gật đầu, nói:
- Kỳ thực cũng không có chuyện gì. Đang định hỏi ngươi một vấn đề mà thôi.
Lâm Dịch yên lặng, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Ngài muốn hỏi chuyện gì thế?
Lạp Cổ Kỳ cười nhìn Lâm Dịch hỏi:
- Ngươi có phải là người được cổ văn truyền thừa?
- Cổ văn truyền thừa?
Lâm Dịch kỳ quái nhắc lại một lần. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua danh từ này. Không khỏi kỳ quái hỏi:
- Cái gì là cổ văn truyền thừa?
Thấy biểu tình trên mặt Lâm Dịch, Lạp Cổ Kỳ không khỏi sững sờ nói:
- Ngươi không biết?
Lâm Dịch khẳng định gật đầu nói:
- Lần đầu tiên ta nghe được danh từ này a! Cổ văn truyền thừa là cái gì a? Vì sao ngài lại hỏi ta vấn đề này?
Lâm Dịch có chút nghi hoặc, Lạp Cổ Kỳ khẽ nhíu mày lại, chợt cười lắc đầu nói:
- Nếu không biết...vậy bỏ đi!
Lâm Dịch không khỏi nghi hoặc nhìn đối phương. Lạp Cổ Kỳ cười một tiếng, sau đó nói:
- Ân, không có chuyện gì khác. Ngươi tiếp tục tu luyện nhé, chúng ta đi đây!
- Ách!
Lâm Dịch có chút ngạc nhiên nhìn hai người từ trên trời rơi xuống hỏi mình một vấn đề mạc danh kỳ diệu, sau đó rời khỏi, trong lúc nhất thời có chút nghĩ không quá rõ ràng có chuyện gì phát sinh. Nhưng mà một lát sau cũng nhún vai, xoay người lại tiếp tục tu hành của hắn.
Xa xa trên không trung, nhìn thân ảnh Lâm Dịch lại tiếp tục chạy đi, dáng tươi cười trên mặt Lạp Cổ Kỳ thu liễm, lộ ra một tia biểu tình suy tư.
- Ngươi cho rằng, hắn nói là thực sao?
Khải Ni Cổ Lạp nhìn Lâm Dịch rời khỏi, trong miệng hỏi.
- Xem ra hẳn là không giả.
Lạp Cổ Kỳ ngẫm lại, sau đó trở lại.
- Nhưng Bạch Hổ linh văn của hắn...ngươi biết, cả đại lục chỉ có cổ văn truyền thừa mới có.
Khải Ni Cổ Lạp cũng lắc đầu sau đó nói.