Chung Cực Truyền Thừa

Chương 571: Chương 571: Cổ Văn truyền thừa.




Những nơi hai người Lâm Dịch đi qua, chỉ cần là người trên mặt đất nhìn thấy bọn họ, đều khom mình hành lễ. Thần thái rất là tôn sùng, xem ra rất là tôn kính đối với Thanh Long.

Nhưng Lâm Dịch tính đại khái một chút, ở đây ít nhất cũng có mấy chục vạn người. Chỉ riêng những nơi hắn nhìn thấy, đã không dưới vạn người rồi. Lâm Dịch không khỏi có chút nghi hoặc nghĩ đến. Thế lực Cổ Văn này rõ ràng lớn đến trình độ này sao?

Lập tức mở miệng hỏi.

Thanh Long đối với câu hỏi của Lâm Dịch cũng không kỳ quái, miệng rộng mở ra, cười nói:

- Những người này đều là người bình thường, chỉ có điều ở trên đảo thôi.

- Ở trên đảo?

Lâm Dịch lại nghi hoặc lần nữa.

Thanh Long nhẹ gật đầu, cười nói:

- Những người đảo này và dân bản địa các hòn đảo phụ cận, cũng không biết bắt đầu từ thời đại nào đã an cư cùng một chỗ với chúng ta rồi. Bình thường chúng ta phụ trách an toàn của bọn hắn, mà bọn hắn thì phụ trách tiếp tế vật tư cho chúng ta. Xem như quan hệ cả hai cùng có lợi.

- Ngoài cái đảo chính này, quanh thân còn có năm cái đảo, phân biệt có tộc nhân ngũ thần hệ. Kỳ thật bình thường từng người chúng ta đều ở trên hòn đảo khác. Bất quá bên ngoài những hòn đảo kia đều có kết giới ảo thuật che chắn vật chạm đất trong phạm vi lớn. Cũng không dễ làm người khác chú ý như trên đảo chính. Gia gia của ngươi lại biết rõ ngươi muốn tới, cho nên nửa năm trước liền tới ở trên này, chính là vì chờ ngươi. Mà hôm nay ta cũng vừa vặn không có việc gì đi dạo đến đảo chính, vì vậy mới gặp ngươi.

Thanh Long tùy tiện giải thích, lúc này Lâm Dịch mới chợt hiểu. Đồng thời cũng có chút cảm giác ấm áp vì Lâm Thiên Ngạo coi trọng mình như thế. Dù sao, đây cũng là gia gia của mình.

Sau đó Lâm Dịch không hỏi gì nhiều nữa, theo Thanh Long bay đến đỉnh núi.

Đến đỉnh mới phát hiện, nguyên lai cái này nhìn xa xa như đỉnh núi bén nhọn, trên thực tế lại có một thung lũng rất lớn. Một đại môn cực lớn mở trên đỉnh núi, sau đó mãnh liệt hạ xuống ước chừng vài trăm mét, cũng không biết có bao nhiêu bậc thang liên tiếp, kết nối với đại môn ở chỗ lõm cuối cùng này.

Toàn bộ tràng diện náo nhiệt dị thường, thỉnh thoảng có quang mang đủ màu sắc lập lòe, đang luận bàn với nhau. Người tại đây cơ hồ đều có được chiến văn không kém. Thanh âm đọ sức, tiếng hét phẫn nộ, tiếng nổ mạnh và nhiều tiếng khác lọt vào tai. Chỉ nghe thôi cũng khiến người sôi trào nhiệt huyết.

Mà tại vị trí ở giữa nhất chỗ lõm này, một tòa tháp cự đại cao cao đứng vững trong mây. Nhìn bề ngoài, cơ hồ hoàn toàn nhất trí với Bổn Nguyên chi tháp bên trong Cổ năng!

Lâm Dịch hoàn toàn kinh ngạc, chỉ vào thân tháp cùng loại Bổn nguyên chi tháp kia, sững sờ nói:

- Bổn Nguyên chi tháp?

Thanh Long cười hắc hắc, nói:

- Ngươi đi hỏi đại ca đi. Đi vào trước rồi nói sau.

Nhìn dáng tươi cười thần bí của Thanh Long, Lâm Dịch không khỏi áp chế một bụng nghi hoặc trong lòng, bay theo sau Thanh Long.

Có Thanh Long dẫn đường, hộ vệ thủ vệ chung quanh thân tháp lập tức có chút khom người, cung kính dùng Thải tinh mở ra một cái cửa, mời hai người Lâm Dịch tiến vào.

Tiến vào trong tháp, càng làm Lâm Dịch ngây ngẩn cả người. Bất luận vị trí địa lý, kiểu dáng trong tháp, rõ ràng là giống như đúc Bổn Nguyên chi tháp bên trong Cổ Năng. Theo sát sau lưng Thanh Long lên tầng thứ hai.

- Thổ Hệ, Hỏa hệ, Thủy Hệ, Mộc Hệ, Kim Hệ...Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tầng một ở trên mặt đất, trình tự các hệ năng lượng nồng đậm đến cực điểm, rõ ràng giống hệt với Bổn Nguyên chi tháp độc nhất vô nhị bên trong Cổ Năng. Nếu như không phải những người ở không gian chung quanh cũng tu hành gia trì chiến văn mà nói, Lâm Dịch cơ hồ có một loại ảo giác như tiến vào Bổn Nguyên chi tháp Cổ Năng lần nữa.

Quả nhiên, tầng thứ bảy, kiểu dáng cũng giống với Bổn Nguyên chi tháp, đúng là chỗ ở của các trưởng lão đã ngoài Tinh vị cảnh.

Mang theo một bụng nghi hoặc và kinh dị. Đi theo sau lưng Thanh Long tới phía trước một phòng.

Thanh Long gõ cửa, lớn tiếng hô:

- Đại ca, ta đã mang tôn tử của ngươi đến.

Các Trưởng lão Cổ Văn đang hành tẩu một bên nhao nhao ghé mắt, khiến Lâm Dịch im lặng một hồi.

Một lát sau, cửa mở ra, mở cửa đúng là Lâm Thiên Ngạo.

- Gia gia.

Lâm Dịch có chút khom người, cung kính hô một tiếng.

Lâm Thiên Ngạo nhìn về phía Lâm Dịch, con mắt đột nhiên sáng ngời, nói:

- Dịch nhi, con...

Lâm Dịch tự nhiên rõ Lâm Thiên Ngạo là nhìn ra mình đãt phá. Lập tức khẽ gật đầu nói:

- Hai tháng trước con đã đột phá.

Lâm Thiên Ngạo lập tức lộ ra thần sắc thán phục sợ hãi, nhưng lại lập tức mừng rỡ, liên tục gật đầu nói:

- Tốt, tốt.

Lúc này mới phản ứng lại, cười nói:

- Mau vào đi.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, ba người liền vào phòng.

Gian phòng cũng cực kỳ rộng rãi, bất quá bài trí bên trong lại hết sức đơn giản. Bàn lớn, mấy cái ghế dựa, một giướng lớn, trên vách tường treo một ít vật trang trí vụn vặt, hết sức đơn giản.

- Ngồi xuống đi.

Lâm Thiên Ngạo cười, mời một tiếng. Liền phần ra chủ khách an tọa, sau đó nhìn Lâm Dịch nói:

- Sao lâu như vậy mới đến? Ta còn tưởng rằng nhiều nhất là hai ba tháng sau con sẽ đến chứ

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, không có ý tứ cười nói:

- Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn

- Sao thế? Lão thất phu Tạp Bá Lý kia như thế nào rồi?

Lâm Thiên Ngạo hỏi.

Nghĩ nghĩ, Lâm Dịch nhẹ gật đầu, liền nói chuyện đã xảy một lần cho Lâm Thiên Ngạo nghe. Nhưng mà, lúc nói Linh Vân của mình và chiến văn kết hợp, sinh ra lực lượng cường đại, Lâm Thiên Ngạo lại kinh hãi, thoáng cái đứng lên, hoảng sợ nói:

- Con nói là sự thật sao?

Lâm Dịch cũng sửng sốt một chút, lập tức nhẹ gật đầu, cau mày nói:

- Gia gia, ngài biết rõ là chuyện gì xảy ra sao?

Thấy Lâm Dịch gật đầu, Lâm Thiên Ngạo đã hoàn toàn ngốc trệ, hắn ngây ngốc nhìn Lâm Dịch, thật lâu sau mới phá lên cười ha ha, sắc mặt lại là một mảnh hưng phấn.

- Quả nhiên đúng vậy, quả nhiên đúng vậy! Ha ha, là Bạch Hổ chiến văn siêu hạng! Là Bạch Hổ chiến văn siêu hạng!

Lâm Thiên Ngạo lớn tiếng bật cười, tiếng cười lại chấn sự vật chung quanh run lên, nhưng hắn vẫn không có chút cảm giác nào, vẫn cười lớn. Mà hai người Lâm Dịch và Thanh Long bên cạnh, lại có chút không hiểu thấu.

Đột nhiên, Lâm Dịch sững sờ. Chiến văn siêu hạng? Lâm Dịch nhớ tới, tựa hồ lúc mình vừa được chiến văn, phụ thân Lâm Cường cũng đã từng cười to kiêu ngạo như vậy, luôn miệng nói cái gì chiến văn siêu hạng. Mà lúc ấy mình vì đạt được chiến văn mà hoàn toàn lâm vào trạng thái hưng phấn, trong lúc nhất thời không ngờ lại quên đi. Không nghĩ tới bây giờ Lâm Thiên Ngạo cũng nói như vậy. Chiến văn siêu hạng này, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nếu như nhớ không lầm, gia gia Lâm Thiên Ngạo và phụ thân Lâm Cường, tựa hồ cũng là chiến văn thượng đẳng a. Chẳng lẽ lại nói chiến văn này cũng có lúc dị biến?

Lâm Dịch kinh ngạc, Lâm Thiên Ngạo lại phối hợp cười lớn, mãi đến thật lâu sau, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch lại tràn đầy lửa nóng.

Lâm Dịch bị Lâm Thiên Ngạo nhìn, khiến có chút sợ hãi, không khỏi nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.