Chung Cực Truyền Thừa

Chương 570: Chương 570: Đảo Cổ Văn.




Hắn biết rõ, những người kia chết rồi, về phần nói nhiều người thương tâm như vậy, tuy rằng Lâm Dịch không đành lòng. Nhưng thực sự không hối hận vì hành vi của mình. Nếu như cho làm lại một lần nữa, hắn vẫn lựa chọn cách đánh chết bọn người Tạp Bá Lý.

Đây chính là một thế giới như vậy. Ngươi muốn bảo hộ thân nhân của mình, nhất định phải giết thân nhân người khác. Cường giả chết, người mạnh hơn nữa mới có thể sinh ra!

Cảm khái một phen, Lâm Dịch hướng về bên ngoài bay đi...

Chuyến đi Cổ Năng lần này rất thành công. Chẳng những giết chết toàn bộ bọn người Tạp Bá Lý, Lâm Dịch lại càng nhân họa đắc phúc, một lần hành động đột phá trình độ Đại tinh vị Thượng giai, chính thức đạt đến cấp độ đỉnh phong của thế giới này.

Thực lực Đại tinh vị Thượng giai, tốc độ Lâm Dịch tăng lên không chỉ mấy lần. Bất quá, hơn hai giờ sau, đã tới Huyện Phượng Y, nghe một phen mới biết được, nguyên lai kể từ khi hắn đến Cổ Năng, đã có chừng nửa năm rồi. Nói cách khác, hắn đã hôn mê trọn vẹn hai tháng.

Về phần nghi thức thương tiếc bên trong Cổ Năng, Lâm Dịch ngược lại cũng không thấy lạ. Hắn đã từng gặp những quan hệ ghi lại trong Phong Vân thư các tại học viện Tông Phạm. Tương truyền tại thời kỳ Thượng Cổ, sau khi lãnh đạo tối cao nhất của một tổ chức tử vong, cả tổ chức đều vì hắn mà đốt giấy để tang ba năm, để tưởng niệm người chết. Cổ Năng với tư cách là thế lực truyền thừa từ thời đại Thượng Cổ, bảo trì phong tục truy điệu thời đại Thượng Cổ, cũng có thể hiểu được.

Chỉ là vừa nghĩ tới Cổ Năng, tâm lý Lâm Dịch vẫn không khỏi có chút cảm khái.

Thu thập tâm tình một phen, trước tiên Lâm Dịch định tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, cũng như tính toán cho khoảng thời gian sau này.

Đã qua nửa năm rồi. Nói cách khác, thời gian hắn tại đại lục này chỉ có một năm rưỡi. Mà trong thời gian một năm rưỡi này, hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm. Thời gian đã là giật gấu vá vai, nghèo rớt dái rồi.

Tìm một cái khách sạn, Lâm Dịch đi vào, kêu chút ít rượu và thức ăn, liền vừa ăn vừa suy tư.

Thiên Vị Giới nhất định phải đi, Lâm Dịch quả thật rất chờ mong và hướng tới đối với Thiên Vị Giới. Từ phương thức thông tri chuyến đi Cực Trú Hàn Viên lúc trước, Lâm Dịch không khỏi cảm thấy một hồi tim đập nhanh và kích động. Đại lục này to lớn thế nào? Trong cùng một thời gian, tìm kiếm cường giả đỉnh phong nhất toàn bộ đại lục để truyền ầm nhắn lại. Đó là một loại thần thông như thế nào?

Lâm Dịch không cách nào tưởng tượng. Nhưng bằng vào điểm này, Lâm Dịch không cách nào đè nén suy nghĩ muốn trở thành cường giả Thiên Vị Cảnh. Năm nay Lâm Dịch hơn năm mươi tuổi, nhưng mà cường giả Đại tinh vị Thượng giai hơn năm mươi tuổi, đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua! Ở trong đó, thiên tư và cơ duyên của hắn cố nhiên chiếm tỉ lệ rất lớn. Nhưng tối trọng yếu nhất, chính là loại tâm tính hướng tới lực lượng càng mạnh hơn nữa của hắn! Quyết tâm của hắn cố chấp tới mức chưa từng có từ trước đến nay, luôn dũng cảm tiến đến. Đây là Lâm Cường dạy bảo hắn. Cũng chính do loại tâm tính này khích lệ, Lâm Dịch mới từng bước một đi tới bây giờ, sáng tạo ra một ghi chép làm toàn bộ đại lục khiếp sợ. Cho nên nói, chuyến đi đến Thiên Vị Giới, tuyệt đối là tất nhiên.

Như vậy, thời gian còn lại của hắn thật sự không nhiều lắm.

Phần sau của công pháp Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm, hôm nay Lâm Dịch đã không thể đợi được nữa muốn lấy vào tay. Dù sao đến cùng Thiên Vị Giới là nơi như thế nào, Lâm Dịch vẫn không rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định, đó là nơi cao thủ nhiều như mây, cường giả nhiều như nước. Suy nghĩ một chút, cường giả Đại tinh vị Thượng giai, cũng chỉ có thể nói là đủ tư cách tiến nhập vào trong đó, vậy không khó tưởng tượng nơi đó đáng sợ như thế nào. Dù sao, đó là thiên hạ của cường giả Thiên Vị Cảnh. Thực lực nhiều hơn một phần, mới nhiều hơn một phần bảo đảm.

Như vậy. Tiến vào Cổ Thuật như thế nào? Địa điểm của Cổ Thuật lại ở chỗ nào? Đây là vấn đề hắn phải khắc phục trong thời gian ngắn.

Sau đó, là chuyện giữa hắn, Thủy Linh Lung và Thư Mộng.

Đây cũng là chuyện duy nhất hôm nay hắn chân chính có chút ít quan tâm. Hắn có thể thấy, hai nữ tử này đối với hắn đều tình thâm ý trọng, chân tình thực lòng. Hắn không thể phụ các nàng, vô luận như thế nào, hắn cũng nên cho các nàng một cái công đạo. Nhưng vừa nghĩ tới một năm rưỡi sau hắn phải đi vào Thiên Vị Giới. Lâm Dịch lại không khỏi có chút do dự. Hắn thừa nhận, hắn yêu các nàng. Nếu như buông tha cho các nàng, hắn tuyệt đối không làm được. Nhưng một năm rưỡi sau sẽ chia lìa, nên làm gì bây giờ?

Trên mặt cảm tình, Lâm Dịch chưa bao giờ là một người quyết đoán, cái này cắt bỏ không được, không những rối loạn mà còn rắc rối xoắn xuýt. Khiến hắn lựa chọn trốn tránh theo bản năng. Hết thảy chuyện này, đợi sau khi xong chuyện đã rồi nói sau.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch khẽ thở dài một hơi. Lập tức lắc đầu. Đuổi tình cảm hỗn loạn ra khỏi đầu óc. Trước tiên đạt được Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm đã rồi nói sau.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch liền bay ra khỏi Huyện Phượng Y. Thẳng về hướng nam.

Nơi hắn muốn đi hôm nay, là căn cứ Cổ Văn. Lúc chia tay với gia gia Lâm Thiên Ngạo, Lâm Thiên Ngạo đã nói kỹ càng địa điểm căn cứ Cổ Văn nằm ở nơi nào cho Lâm Dịch.

Thế lực Tam đại truyền thừa đều là truyền thừa từ Thượng Cổ, hiểu rất rõ lẫn nhau. Cũng như Lâm Thiên Ngạo biết được Cổ Năng ở nơi nào, đối với Cổ Thuật, tự nhiên cũng không hề lạ lẫm.

Vừa vặn, bản thân Lâm Dịch cũng nghĩ đến Cổ Văn xem xem. Dù sao, nơi đó cũng xem như là quê quán của hắn. Lâm Dịch là một người trọng tình cảm. Đối với nới như quê quán, đều nổi lên một loại tình cảm không hiểu. Đi nhìn xem nơi phụ thân sống từ nhỏ đến lớn, ngược lại cũng không tệ.

Khoảng cách căn cứ Cổ Văn và căn cứ Cổ Năng lại cách nhau khá xa. Giữa hai thế lực lớno, trọn vẹn cách năm hành tỉnh lớn. Cũng may có cổng truyền tống tồn tại. Nếu không, mặc dù Lâm Dịch gia trì chiến văn, một khắc đều không ngừng dùng tốc độ cao nhất, từ Cổ Năng muốn tiến đến Cổ Văn, cũng cần trọn vẹn ba bốn năm mới có thể đuổi tới. Nhưng mà, có cổng truyền tống, Lâm Dịch chỉ dùng thời gian một tháng, hắn đã đi tới hành tỉnh đặt căn cứ Cổ Văn, hành tỉnh Lạc Khắc.

Hành tỉnh Lạc Khắc tiếp giáp Nam Á và Khai La. Diện tích toàn bộ đạt đến sáu trăm triệu km2. So với toàn bộ mười hai hành tỉnh trên toàn bộ đại lục mà nói, xem như tương đối nhỏ. Mà đó cũng là một hành tỉnh tại phía nam đại lục. Đi qua đó, sẽ là một mảnh Hải Vực mênh mông. Về phần nói Hải Vực kia đến tột cùng là nơi nào, lại không ai có thể nói rõ.

Mà căn cứ Cổ Văn truyền thừa, là bên trên một tòa đảo nhỏ tại Hải vực này.

Lâm Dịch từ hành tỉnh Lạc Đặc đến gần biển, sau khi đi ra khỏi Vũ Môn thành Khắc Nhĩ, dùng thời gian ba ngày, đi tới bên trên phiến đường ven biển này.

Gió biển nhu hòa mang theo chút ít hương vị mùi tanh của nước biển, đánh tới trước mặt.

Biển hành tỉnh Lạc Đặc và hành tỉnh Y La là hoàn toàn khác nhau. Biển cả hành tỉnh Y La, đưa mắt nhìn lại, xanh lam một mảnh, nhưng trong đó lại có băng sơn hoặc cố định, hoặc trôi nổi. Gió biển ở đâu cũng mang theo một cỗ hàn ý lạnh buốt. Nhưng bờ biển hành tỉnh Lạc Đặc, lại mang theo một loạt phong quang nhiệt khí. Chung quanh nơi này là biển cạn, cũng không có ma thú cường đại gì tồn tại. Cho nên trên bờ biển, có thể nhìn thấy từng nhóm người cười đùa, đạp trên sóng biển, đón gió biển, bộ dạng rất là thích ý.

Nói thật, Lâm Dịch hành tẩu qua nhiều đại lục như vậy, cũng chỉ có tại đây, mới xem như là một mảnh tường hòa yên bình.

Nhìn ra ngoài một hồi, Lâm Dịch phóng người lên, cũng không để ý tiếng kinh hộ lập tức vang lên trên mặt đất, cứ như vậy vọt tới hướng trên biển. Bất quá, chỉ một lát sau, thân hình liền biến mất. Lưu lại đám người kinh hãi đang nhao nhao nghị luận trên bờ biển.

Tuy rằng Lâm Thiên Ngạo đã từng nói qua vô cùng kỹ càng cho Lâm Dịch, nhưng muốn tìm kiếm một hòn đảo trên mặt biển rộng lớn vô biên này, không thể nghi ngờ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lâm Dịch ra biển, trọn vẹn tìm ước chừng hơn mười ngày.

Trên mặt biển mênh mông trước mặt, một mảnh bóng mờ cực lớn đột nhiên xuất hiện. Loáng thoáng, có thể trông thấy một tia hắc tuyến xuất hiện trên mặt biển, con mắt Lâm Dịch sáng ngời, tốc độ đột nhiên gia tăng. Một lát sau, bóng đen kia đã hiển hiện trước mặt Lâm Dịch.

Đây là một hòn đảo có thể nói là cực lớn! Toàn bộ hòn đảo cộng lại, chỉ sợ lớn không dưới mấy trăm km2. Hoàn toàn có thể nói là một lục địa trên biển!

Nhìn từ đằng xa, chỉ thấy bóng đen kia thẳng tắp trong tầng mây. Cũng không biết có mấy phần cao, mà chung quanh hòn đảo, có một tầng thất thải kết giới giống như căn cứ Cổ Năng.

- Đã đến nơi rồi!

Lâm Dịch xem xét, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng. Hắn biết rõ, hắn đã đến căn cứ Cổ Văn.

Ngân mang hiện lên trong tay, một khỏa thất thải tinh thạch xuất hiện trên tay hắn. Đúng là khỏa Lâm Thiên Ngạo cho hắn ngày đó.

Một lát sau, Lâm Dịch đi tới phía trước thất Thải kết giới, vừa tế thất thải năng lượng trong tay tới phía trước, thất thải hào quang lập tức lóe ra, một lát sau, kết giới nổi lên gợn sóng, một cái lỗ nhỏ xuất hiện. Lâm Dịch không khỏi có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ Cổ Văn này cũng giống với Cổ Năng, trong này cũng có một tòa đồng dạng với Bổn Nguyên chi tháp?

Mang theo nghi vấn, Lâm Dịch chui vào.

Lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh rừng nhiệt đới rậm rạp. Cây cối cao lớn, thực vật nhỏ bé thì xoắn xuýt lại với nhau, thỉnh thoảng có đủ loại thân ảnh ma thú loại chợt lóe lên.

Ngẩng đầu nhìn, lập tức hiểu ngay tình huống bên trong. Một tòa sơn mạch vô cùng cự đại, xuất hiện trong mắt Lâm Dịch.

Từ biên giới địa phương này, y nguyên có thể thấy rõ ràng núi cao kia không biết chia làm bao nhiêu tầng. Giống như là Kim tự tháp, một mực lan tràn đến đỉnh. Mà ở vị trí đỉnh, Lâm Dịch thấy được một tòa tháp!

- Thật sự có tháp!

Lâm Dịch ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ cũng là Bổn Nguyên chi tháp?

Lâm Dịch không khỏi nghĩ đến.

Nghĩ đến đây, ngân mang hiện lên trong tay hắn, lại xuất ra một khỏa tinh thạch màu sắc rực rõ, đúng là Bổn Nguyên thải tinh của Cổ Năng. Hắn thử đem Bổn Nguyên thải tinh đặt ở trước mặt. Nhưng mà, kết giới cũng không có dấu hiệu mở ra.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, lập tức lại lắc đầu, cũng không hề để ý tới nữa, quay đầu bay về hướng sơn mạch.

Toàn bộ đảo Cổ Văn là một tòa sơn mạch cự đại. Bên trên một sơn mạch nhỏ, khu kiến trúc quay một vọng một vòng chung quanh. Một đầu con đường rộng rãi, theo đáy ngọn nguồn một mực lan tràn đến đỉnh.

Lâm Dịch vừa bay đến trước mặt, một tiếng quát lớn đột nhiên truyền đến.

- Người đến dừng lại!

Thân ảnh Lâm Dịch dừng lại, cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy cuối cùng sơn mạch, có hai đạo nhân ảnh lập tức bắn ra, Lâm Dịch xem xét, đến chính là hai gã trung niên. Thân vận hắc y, sắc mặt một mảnh lãnh ý. Vừa rồi hai người ngay tại chân núi, Lâm Dịch một mực quan sát sơn mạch, ngược lại không chú ý tới. Mà tu vi hai người này, chẳng qua chỉ là Hạ tinh vị Trung giai.

Trong chớp mắt, hai người đi tới trước mặt Lâm Dịch, nhưng lại liếc thấy được thực lực Lâm Dịch phi phàm. Sắc mặt lộ ra thần sắc lạnh lẽo, mang theo vài phần cẩn thận, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi là người nào? Đến Cổ Văn ta có chuyện gì?

Lâm Dịch cười cười nói:

- Ta tới tìm Đại trưởng lão Bạch Hổ hệ Lâm Thiên Ngạo. Đây là tinh thạch của ông ấy cho ta. Phiền toái hai vị thông báo một tiếng.

Nói xong, đưa tinh thạch Lâm Thiên Ngạo cho hắn cho hai người.

Một người trong đó sắc mặt lạnh lùng quét mắt liếc nhìn tinh thể trong tay Lâm Dịch, thần sắc lập tức chấn động. Sau khi cùng người bên cạnh liếc nhìn nhau, mới quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt rét lạnh lập tức hóa thành vẻ tươi cười, nói:

- Thực xin lỗi đại nhân, đây là công sự thông lệ. Có chỗ nào đắc tội, kính xin đại nhân rộng lòng tha thứ.

Hai người kia tự nhiên có thể nhìn ra thực lực Lâm Dịch so với bọn hắn thì mạnh hơn nhiều lắm. Hôm nay lại nghe đối phương là bằng hữu Đại trưởng lão, dĩ nhiên là cung kính có thừa rồi.

Lâm Dịch cười cười nhàn nhạt, nói:

- Không sao, đó là điều nên làm mà.

Hảo cảm hai người đối với Lâm Dịch lập tức đại tăng, trung niên nhân bên trái lộ ra vài phần cung kính trên mặt, nói:

- Thỉnh đại nhân chờ một chút, tiểu nhân thông báo một tiếng.

Lâm Dịch gật đầu cười. Người nọ lại cung kính khom người, lúc này mới khom người vọt tới hướng đỉnh núi.

Ước chừng qua hơn mười phút đồng thời, hai đạo thân ảnh từ trên đỉnh núi bay xuống. Trong khi chờ đợi nhìn chung quanh, Lâm Dịch nhìn hai người đang phóng tới, trên mặt lại lộ ra một vòng tươi cười.

Trong nháy mắt, hai người đã bắn tới trước mặt. Một người bên người Lâm Dịch vừa thấy hai người bay tới, lập tức có chút khom người, cung kính kêu:

- Bái kiến Đại trưởng lão.

- Ân.

Một âm thanh ứng tiếng đạm mạc vang lên. Người đến nhìn Lâm Dịch, cuối cùng miệng rộng bật cười, nói:

- Nửa năm không thấy tiểu tử ngươi, rõ ràng đã là cường giả Đại tinh vị Thượng giai. Tốc độ này, cũng không khỏi quá kinh khủng a.

Lâm Dịch lộ ra một dáng tươi cười bất đắc dĩ, nói:

- Bái kiến Thanh Long tiền b́i.

- Ha ha. Tốt rồi tốt rồi, đại ca đang chờ ngươi đấy, đi thôi.

Thanh Long cười ha ha, hô lên.

Người đến đúng là Thanh Long, tuy rằng lúc trước có chút không thoải mái với Lâm Dịch, nhưng sau khi ở chung với nhau một tháng, Lâm Dịch phát hiện Thanh Long kỳ thật cũng là một gia hỏa không tệ. Nhìn bên ngoài có vẻ kiêu căng, nhưng trên thực tế lại là một người rất thẳng tính. Dưới sự tận lực, tỉnh cảm của hai người đã phi thường không tệ.

Nghe được lời Thanh Long nói, Lâm Dịch gật đầu cười. Thanh Long quay đầu nói với hai gã Cổ Văn Hạ tinh vị bên cạnh:

- Tốt rồi, không có chuyện gì nữa, các ngươi đều đi xuống đi.

- Vâng!

Lúc này Thanh Long mới thỏa mãn gật đầu. Sau đó gọi Lâm Dịch một tiếng, bay lên đỉnh núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.