Lý cũng không nói, xoay người về phía đài cao ở trung tâm, Lâm Dịch bước qua.
- Vù!
Đài cao cách mặt đất chừng hai thước, Lý đi tới bên cạnh, hai chân khẽ nhún thân hình đã bắn lên đài cao.
Lâm Dịch không cam lòng yếu thế, có thể luận bàn với người mà mình kính trọng trong lòng, khiến hắn rất vui vẻ, bởi vì dọc đường đi gặp ma thú cường đại, khiến Lâm Dịch càng cảm nhận được sự cường đại của Lý, vì thế địa vị 'đệ nhị' của Khương Phàm đã bị Lý chiếm mất, mà bị trí đệ nhất tự nhiên là vĩnh viễn thuộc về phụ thân Lâm Cường.
Tới gần đài cao, hai chân khẽ nhún, thân hình Lâm Dịch mạnh mẽ nhảy lên đối diện với Lý, từ khí thế và tư thái đều không kém Lý chút nào.
- Đến đi.
Hai người luận bàn cũng không mang tới sự quan tâm lớn lắm, dù sao tại nơi sôi nổi tu hành này, nơi nơi đều có người luận bàn, cũng không ai đặc biệt lưu tâm tới hai người.
Đài cai do đá lớn xây thành, toàn bộ hình xuông, đường kính tầm hơn hai mươi mét vuông.
Phạm vi như vậy đủ để luận bàn rồi.
- Đến đi.
Lý nhìn Lâm Dịch sau đó nói tiếp.
Lâm Dịch nhắm mắt hít một hơi sâu sau đó thở ra, mở mắt, trong lòng không chút tạp niệm, đôi mắt tỏa ra vài phần lãnh tĩnh.
Trong mắt Lý hiện ra vẻ kinh ngạc... đối với một thiếu niên mười lăm tuổi, chỉ cần biểu tình lãnh tĩnh khi đứng trước một cường giả cũng là chuyện khó có được rồi.
- Lý thúc thúc, ta tới đây.
Lâm Dịch nhắc nhở một câu sau đó đột nhiên phát động tấn công!
- Vù!
Thân thể Lâm Dịch chợt như báo săn lao vọt tới! Thân hình chớp động cực nhanh đã tới cự ly trước mặt Lý tầm mười thước, thân thể hơi trầm xuống, chân phải bật mạnh, chân trái như roi một cước đá tới Lý, phát sinh một tiếng 'vù' nhỏ.
Tốc độ Lâm Dịch hiển nhiên có chút ngoài dự đoán của Lý, ba năm trước sức bật cùng sức chịu đựng của Lâm Dịch cũng tương đối bất phàm, hiện tại càng đề cao một đẳng cấp mới.
Nhưng mà mặc dù có chút ngoài ý, nhưng tốc độ như vậy hiển nhiên không cách nào tổn thương tới Lý, hai chân hơi khom, hầu như trong lúc Lâm Dịch tung chân, thân thể Lý đã lùi về sau tránh né.
Một kích không trúng vẫn ở trong dự liệu của Lâm Dịch, thân thể hắn dựa theo quán tính của chân trái mà xoay tròn, chân phải lại tung một cước truy kích!
Mà lần này Lý chỉ hơi nghiêng đầu, một cước của Lâm Dịch hầu như lướt qua mặt Lý, phong cước quét qua khiến mái tóc đen của Lý tung bay.
Lý có chút kinh ngạc, cảm giác được lực đạo kinh người trên chân phải Lâm Dịch, với một thiếu niên mười lăm tuổi, thối kình có thể đạt tới mức như vậy thật sự vô cùng hiếm có.
Cố tình thử cực hạn của Lâm Dịch, bởi vậy Lý quyết đinh tiến công!
Quyền phải vù một cái sau khi chân phải của Lâm Dịch sượt qua liền truy kích tới! Nghe thanh âm xé gió có thể biết một quyền này không nhẹ! Hơn nữa tốc độ cực nhanh, so với tốc độ ra chân của Lâm Dịch còn nhanh hơn.
Lâm Dịch nghe tiếng gió thổi, hầu như không kịp nghĩ, thân thể bắn ra, chân trái nhất thời rút về, sau đó mạnh mẽ đá tới một quyền của Lý.
- Bốp!
Một tiếng vang nhỏ, một cước đấu một quyền! Vốn lực lượng yếu hơn vài phần thân thể Lâm Dịch lộn mèo về sau, rơi xuống đất mới hóa giải được cỗ lực lượng đánh vào.
Sắc mặt không đổi, vừa chạm đất Lâm Dịch liền cực nhanh vọt tới Lý.
Đến lúc này Lý đã không còn dám coi thường Lâm Dịch, trên mặt cũng lộ ra bộ dạng nghiêm túc, tuy rằng Lâm Dịch không phải đối thủ của hắn nhưng biểu hiện chiến đấu cùng vẻ lãnh tĩnh bên ngoài cũng đủ để Lý nghiêm túc đối phó rồi.
Hai đạo thân ảnh dây dưa với nhau!
- Bốp! bốp! bốp!
Tiếng va chạm quyền cước không ngừng vang lên, thân thể Lâm Dịch cực nhanh di động trên đài, hai chân đá liên tiếp phát ra tiếng kêu 'ba ba', một quyền đánh tới phát ra tiếng 'vù, vù' phá không, có vẻ cực kỳ mạnh mẽ!
Lúc này có người bắt đầu quan tâm tới trận luận bàn này, bởi vì biểu hiện sức bật cùng đấu kỹ của hai người trên đài cao đã mạnh hơn so với đại đa số người ở đây!
- Bọn họ là ai?
Tiếng bàn tán bắt đầu nho nhỏ vang lên, một vài người gần đó bắt đầu đi tới gần đài cao nơi hai người luận bàn.
- Nghe nói là người thuộc vũ môn của một trấn nhỏ nào đó.
- Ta biết... ta nghe nói là người của Hi Mạn trấn.
- Hi mạn trấn? Chưa từng nghe qua... người ở đó đều mạnh thế sao?
- Thực sự lợi hại a...
Tiếng bàn luận nhẹ nhàng nhưng bắt đầu lan tràn ra ngoài, dẫn tới càng nhiều người chú ý.
Hai đạo nhân ảnh vẫn dây dưa một chỗ! Quyền cước của hai người giao phong ngày càng kịch liệt, dẫn tới trình độ người khác ao ước đố kỵ!
Rút cuộc, bốp một cái, Lâm Dịch không thể kiên trì, thân thể bị đánh bay ra ngoài,, trong không trung lộn mấy vòng sau đó hạ xuống đất lùi tiếp vài bước mới đặt mông ngồi xuống đất.
Thể lực tiêu hao khiến khuôn mặt hắn có chút tái nhợt, ngực phập phồng thở dốc, mồ hôi ướt đẫm trang phục và tóc hắn.
- Hà hà, Lý thúc, hà ha, ta thua, hà...
Lâm Dịch thở dốc kịch liệt ngồi dưới đất nhất thời không muốn đứng dậy.
Lý hô hấp có chút gấp, nhưng mà so với Lâm Dịch hắn có thể coi là không thở dốc, nhanh chóng bình phục hô hấp, sau đó nhìn về phía Lâm Dịch, lúc này cái nhìn trong lòng hắn đối với Lâm Dịch đã khác hẳn trước kia!
Từ trận luận bàn vừa rồi mà xem, vô luận sức bật sức chịu đựng, thậm chí đấu kỹ của Lâm Dịch đều nổi bật so với bạn cùng lứa! Những thứ này nếu không phải người có thiên phú cùng với cực khổ tu hành tuyệt đối không có khả năng đạt tới.
Ngoại trừ những thứ này càng khiến Lý kinh ngạc chính là thiên phú chiến đấu của Lâm Dịch!
Vô luận phương thức công kích tốc độ phản ứng hay ứng biến đột biến, biểu hiện của Lâm Dịch đều không thể chê trách! Mà tâm tính hắn... từ phương diện hắn vẫn giữ được bình tĩnh là có thể đoán ra hắn biết cách chiến đấu, một chiêu qua đi, ứng biến địch nhân cùng với phương pháp phản kích đều thuận lợi tự nhiên, hắn căn bản không chịu tình huống tận lực ứng phó.
Đây là thiên phú, thiên phú chân chính! Là thiên phú quan trọng nhất của một võ giả chung cực.
Có loại thiên phú này, Lâm Dịch ít nhất cũng vượt hơn bạn cùng lứa mười năm, người khác cần qua chiến đấu để tích lũy kinh nghiệm, nhưng phương diện này Lâm Dịch hoàn toàn có thể tiết kiệm thời gian hơn nhiều.