Lý nhẹ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng một nam nhân:
- Cửa không khóa, mời vào.
Đẩy cửa mà vào, đi theo sau Lý, Lâm Dịch rất nhanh quan sát trong phòng.
Trong phòng trang trí cực kỳ đơn giản, một cái bàn, vài cái ghế, một bức tranh khá cũ, nhìn qua có vẻ vô cùng đơn giản.
Mà ở đối diện có một trung niên nam tử đang ngồi trên bàn.
Vừa nhìn trung niên nam tử này có thể cảm giác được người này không tồi, trên mặt luôn mang vẻ mỉm cười thân thiết, rất dễ chiếm được cảm tình của người khác, thấy Lý vào cửa, trung niên sửng sốt một chút, chợt cười nói:
- Lý, ngươi đã tới rồi.
- Bái kiến Môn chủ.
Lý gật đầu, chào một tiếng.
Trung niên cười gật đầu, sau đó ánh mắt có chút nheo lại nhìn Lâm Dịch, trên mặt cười nói:
- Là cậu nhóc này sao?
Lý gật đầu.
Trung niên cười trên dưới quan sát Lâm dịch vài lần, thấy Lâm Dịch mất tự nhiên tránh vào sau lưng Lý mới thu hồi ánh mắt, nhưng thấy Lâm Dịch có chút khẩn trương, cười nói:
- Chú nhóc, ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?
Nghe giọng lão, hoàn toàn đã coi Lâm Dịch trở thành một đứa trẻ.
Lâm Dịch nghe vậy trong lòng không khỏi khó chịu, một người xa lạ dùng ngữ khí như nói với trẻ con nói chuyện với hắn khiến hắn cực kỳ khó chịu.
- Lâm Dịch, mười lăm.
Lâm Dịch khó chịu nói trống không, Lý quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng mà không nói gì.
- Lý, đây là đệ tử của ngươi?
Lý gật đầu.
- Ha ha... không hổ là đệ tử của Lý! Ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng không khác lắm!
Trung niên lớn tiếng cười, cũng khiến Lâm Dịch có chút không ngờ tới.
Cười một trận, trung niên gật đầu nói với Lý:
- Đi, các người tạm thời ở đây đi, ha ha, chờ thời gian khảo hạch, ta sẽ phái người thông tri cho các người, còn phòng ở thì vẫn căn cũ a, chìa khóa ngươi vẫn cầm chứ?
Lý gật đầu, nói:
- Được chúng ta đi trước.
- Được.
Đáp lại xong, Lý liền mang Lâm Dịch ra ngoài.
- Lý thúc thúc, hắn là ai vậy?
Kỳ thực trong lòng Lâm Dịch đã đại khái đoán ra thân phận trung niên kia, nhưng nhịn không được hỏi một câu.
-La Thành, môn chủ vũ môn của Hí Á thành.
- Ồ... chúng ta hiện tại đi chỗ nào?
- Đến nơi nghỉ ngơi.
Theo Lý tới dưới lầu, sau đó đi tới đầu đại môn cuối hành lang, đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Dịch sáng ngời hai mắt.
Mấy trăm người mặc trang phục tu hành màu trắng đang luyện tập trên một khối thao trường lớn! Cầu độc mộc, cọc gỗ, xà đơn... khí cụ rèn luyện thân thể được đặt khắp nơi, trong thao trường có mấy đài cao, trên đài cao thỉnh thoảng có người giao chiến.
Loại bầu không khí tu hành này lần đầu Lâm Dịch được cảm nhận qua.
Cửa lớn ở xa thao trường cách biên giới thao trường một khoảng lớn cho nên không ai chú ý tới Lý và Lâm Dịch vừa bước vào.
- Thật nhiều người a!
Hai mắt Lâm Dịch sáng lên, mà Lý chỉ nhìn thoáng qua, liền đi dọc theo đường biên thao trường đi tới trước một dãy nhà.
Lâm Dịch theo Lý đi về phía trước, nhưng mắt sáng lên nhìn về phía thao trường, mãi cho tới khi Lý đi vào một gian nhà nghỉ.
Đi tới lầu hai, tới một khu vực nghỉ ngơi như cho người làm công, Lý từ trong phòng lấy ra một cái chìa khóa mở cửa đi vào.
- Sau này ở đây đi.
Lý nhìn bốn phía nói.
Lâm Dịch gật đầu, cứ như vậy hai người ở lại đây.
.............
Hi Á thành là thành thị nhỏ thuộc quản lý của hành tỉnh Khắc Lâm thuộc mười hai hành tỉnh, bởi vậy nơi này mới ở gần Mạn Vân sơn mạch, chính là nơi 'cằn cỗi' trong lòng mấy người thám hiểm, bởi thế người trong thành không tính là nhiều.
Nhưng thành thị rút cuộc cũng là thành thị, với Hi Mạn trấn xa xôi mà nói, Hi Á thành chính là một con quái vật lớn!
Chí ít, trong lòng Lâm Dịch là như vậy.
Chưa bao giờ hắn thấy con đường rộng lớn như vậy, chưa bao giờ hắn thấy cửa hàng khách sạn, chưa bao giờ hắn thấy nhà cao mấy tầng, những trang phục đẹp hắn chưa từng gặp qua, binh khí chưa từng thấy... nhiều lắm, cảm giác 'chưa bao giờ gặp qua' khiến Lâm Dịch có cảm giác rực rỡ muôn màu không kịp nhìn.
Đến nơi này là cuối tuần, Lý mang theo Lâm Dịch đi dạo quanh thành, dường như Lý cũng muốn Lâm Dịch mau chóng quen thuộc sinh hoạt nơi đây.
Như vậy hiển nhiên là có hiệu quả, trong thời gian ngày đầu tiên, Lâm Dịch đã quen việc có nhiều người đi lại trên đường lớn, chí ít trên mặt cũng không còn biểu tình lạ lẫm nữa.
Đương nhiên, đi dạo thì đi dạo, tu hành là việc không thể lơ là bất cứ lúc nào.
Lâm Dịch đã thành thói quen mỗi sáng, trên thực tế người tu hành không ai ngủ muộn, bởi vậy mỗi sáng sớm năm giờ Lâm Dịch và Lý trên cơ bản đã thức dậy, sau đó mặc quần áo trang phục chỉnh chu đi xuống lầu.
Nơi này là vũ môn Hi Á thành, vô luận là diện tích hay nhân số thì vũ môn ở trấn nhỏ không thể so sánh, không khí tu hành nồng hậu được thể hiện rõ nét ở nơi này.
Tuy rằng mới năm giờ sáng nhưng trên thao trường đã có không ít người.
Mọi người đều chảy mồ hồi như mưa, bầu không khí tu hành cực kỳ náo nhiệt, thỉnh thoảng trên đài cao còn mấy người luận bàn, nghe tiếng vù vù bốp bốp vang lên liên hồi, Lâm Dịch không nhịn được kích động.
Mặc quần áo tu hành, Lâm Dịch hoàn tất một buổi tập như lúc còn ở với phụ thân, thể lực tiêu hao của hắn không tính là lớn như trước nữa.
Thời gian cuối tuần, hắn hầu như đã quen với thao trường này, mà người xung quanh cũng chú ý tới hắn, nhưng mà chưa từng giao lưu với nhau mà thôi.
Đang định luyện một phen quyền cước thì phía sau vang lên một giọng nói:
- Luận bàn một chút đi.
Giọng nói của Lý ở sau lưng vang lên khiến Lâm Dịch ngạc nhiên quay đầu lại.