Lập tức nhẹ nhàng thở dài, Thủy Linh Lung cúi đầu nói với Lâm Dịch:
- Thật sự không cách nào lựa chọn thì...hãy buông bỏ đi.
Nhưng mà Lâm Dịch lại hít một hơi thật sâu, nói:
- Lão sư, cám ơn ngươi nói cho ta biết những điều này. Cho ta một thời gian để cân nhắc một chút được không?
Thủy Linh Lung nhìn hàng lông mày của Lâm Dịch nhíu lại, nàng lại thở dài một hơi, sau đó mới gật đầu nói:
- Được rồi! Cho dù ngươi có muốn tiếp tục tham gia thì vô luận ngươi chọn lập trường nào. Hãy nhớ kỹ, lão sư ta đều ủng hộ ngươi.
Lâm Dịch lập tức cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Hắn hít thật sâu một hơi, thật lòng nói:
- Cảm ơn ngươi, lão sư.
Thủy Linh Lung cười cười, sau đó nói:
- Sắc trời không còn sớm. Hãy đi trước đi.
Sau đó nàng lập tức trở về địa phương nghỉ ngơi...
Mấy ngày kế tiếp mấy người Lâm Dịch dần dần tiến sâu vào bên trong. Rốt cục tại ngày thứ bảy, trước mặt họ đã xuất hiện một ngọn núi cao chót vót ẩn hiện trong mây, cùng với vô số sơn mạch dốc đứng xung quanh.
- Đến rồi, nơi này chính là chủ phong của Mạn Vân sơn mạch - Mạn Vân Phong!
Theo thanh âm của Khải Hi, Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Mạn Vân Phong ở phía trước với vách đá cheo leo, dựng đứng. Những đám mây trắng vòng quanh ngọn núi từ trên xuống, đỉnh núi chọc thẳng lên tầng mây cao ngất không thể thấy được đỉnh nằm ở vị trí nào. Quả nhiên không hổ là chủ phong của Mạn Vân sơn mạch. Toàn bộ đại lục, những ngọn núi có thể đạt tới độ cao như thế, đoán chừng cũng không nhiều lắm.
- Chúng ta lên đi.
Thủy Linh Lung nói. Cước bộ của mọi người trở nên nhanh hơn.
Nhìn thì có vẻ như Mạn Vân Phong ngay trước mắt, nhưng phải mất thời gian một canh giờ, bọn họ mới đi tới được chân núi. Lúc này ngẩng đầu nhìn lại, toàn bộ ngọn núi giống như một cây cột chống trời khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.
Vừa muốn bước chân vào con đường nhỏ chừng bốn mươi phân thì một thanh âm đột ngột vang lên bên tai mọi người.
- Người đến từ phương nào?
Mấy người lập tức sững sờ, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía vừa phát ra thanh âm. Chỉ thấy chỗ đó vừa rồi rõ ràng không có ai, lúc này đột nhiên xuất hiện một người. Hơn nữa còn lơ lửng giữa không trung.
- Thánh cấp???
Mấy người lập tức lộ ra biểu tình kinh hãi.
Khố Tư Lạp là người lớn tuổi nhất trong nhóm, lịch duyệt rất phong phú. Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Khố Tư Lạp lập tức chắp tay cung kính nói:
- Đại nhân, chúng ta là người của học viện Ngũ Hành ở hành tỉnh Lý Khắc tới nơi này tham gia đại hội...
Thánh cấp đang lơ lửng giữa không trung nhìn qua thì tuổi không lớn. Bề ngoài của hắn chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi mà thôi. Nếu luận về vẻ bên ngoài, trung niên nhân Khố Tư Lạp có vẻ còn nhiều tuổi hơn cả Thánh cấp.
Nhưng mà tất cả mọi người biết rõ, đạt tới Thánh cấp tức là đã không còn liên quan gì tới thời gian nữa. Có thể trú nhan cũng không có gì gọi là kỳ quái. Trung niên nhân chừng ba mươi mấy tuổi trước mặt họ rất có thể là nhân vật đã tồn tại mấy trăm, thậm chí là cả ngàn tuổi. Khố Tư Lạp xưng hô là đại nhân cũng không có gì phải chịu thiệt.
Thánh cấp trên không trung nhíu mày giây lát, sau đó hắn gật nhẹ đầu nhàn nhạt nói:
- Nguyên lai là học viện Ngũ Hành. . . Ân, các ngươi lên đi.
Vừa mới nói xong, chỉ thấy thân thể của hắn đột nhiên lóe lên, cả người cứ như vậy đột ngột biến mất trong không khí!
Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt, nói với vẻ không dám xác định :
- Không Gian Hệ Thánh cấp dị năng giả?
Khố Tư Lạp khẽ lắc đầu, mang theo một tia tôn sùng nhìn về phương hướng Thánh cấp vừa mới biến mất. Hắn nói:
- Sau khi đạt tới Thánh cấp, mọi ước thúc của những người bình thường không có tác dụng gì nữa... Vừa rồi người nọ rõ ràng cho thấy hắn là một gã Thánh cấp võ sĩ. Vì tốc độ của hắn đã vượt xa trình độ mắt thường mà chúng ta có thể nhìn thấy, cho nên lúc hắn li khai, chúng ta cảm thấy như là hắn đã thuấn di.
- Tốc độ của hắn đã vượt xa trình độ mắt thường mà chúng ta có thể nhìn thấy?
Lâm Dịch kinh hãi trợn to hai mắt ... Nếu thật là như vậy, chẳng phải Thánh cấp chiến sĩ kia sẽ là vô địch rồi sao? Động tác nhanh như thế, người khác căn bản không có khả năng phản ứng. Thánh cấp cường giả mà công kích thì chỉ cần một chiêu đã đủ để tiêu diệt người ta rồi. Thủy Linh Lung lắc đầu nói:
- Thánh cấp đối với người bình thường mà nói tự nhiên là vô địch đấy. Nhưng mà đối với cường giả đồng cấp thì không nhất định là như thế. Bởi vì chúng ta không quan sát được động tác của họ, nhưng cường giả Thánh cấp khác lại nhìn thấy rất rõ. Tuy rằng chúng ta bây giờ cũng đã là thất cấp dị năng giả. Khoảng cách tới Thánh cấp chỉ còn hai giai nữa, nhưng chênh lệch trong đó như trời với đất. Giống như vừa rồi, nếu như vị Thánh cấp đại nhân đó muốn ra tay với chúng ta thì ngay cả một chút phản kháng cũng không thể làm được.
Thủy Linh Lung nói không sai. Thánh cấp cùng bát cấp tựa hồ chỉ khác biệt một giai, nhưng trên thực tế sự chênh lệch trong đó giống như trời với đất. Trước mặt cường giả Thánh cấp, chiến sĩ vừa mới đột phá Bát cấp căn bản chỉ giống như những con sâu cái kiến. Mặc dù số lượng có nhiều hơn nữa, cũng hoàn toàn không có khả năng làm tổn thương tới cao thủ Thánh cấp một chút nào. Bởi vậy có thể tưởng tượng Thánh cấp cùng người bình thường có một khoảng cách to lớn như thế nào.
Mà giữa các Thánh cấp cùng Thánh cấp cũng có sự phân chia mạnh yếu khác nhau. Không phải cứ hai gã Thánh cấp chiến sĩ là có chiến lực ngang nhau. Giống như Bạch Đế nắm đó đối chiến với mấy ngàn tên Thánh cấp bình thường đó. Tuy rằng đều là Thánh cấp, nhưng Bạch Đế chỉ một chiêu đã có thể tiêu diệt họ trong nháy mắt. Có thể thấy được Thánh cấp cũng có sự khác biệt rất lớn đồng thời đẳng cấp cũng cực kỳ sâm nghiêm.
Đương nhiên, đẳng cấp của Thánh cấp không phải chuyện đám người Lâm Dịch có thể bàn tán bây giờ.