Chung Cực Truyền Thừa

Chương 181: Chương 181: Thánh cấp! (P2)




Cảm khái một hồi, Khải Hi nói với mọi người:

- Chúng ta vẫn lên đi. Chỉ cần có thể tiến vào Ma Nguyên động quật và còn sống đi ra...Chúng ta cũng có thể đạt tới Thánh cấp!

Lời nói của Khố Tư Lạp lập tức khiến ánh mắt của mấy người Thủy Linh Lung và Lâm Dịch lộ ra vẻ khát vọng cuồng nhiệt. Xem ra, bọn họ đã không còn để tâm tới những lời nói của Lạp Cổ Kỳ trước kia nữa. Dưới sức cám dỗ của thực lực cường đại, bao nhiêu người có thể kháng cự nổi. Trên thực tế, trong lòng Lâm Dịch cũng mang theo khát vọng sôi sục ấy.

Cứ như vậy, mấy người bước chân lên Mạn Vân Phong.

Chỉ có một con đường đi lên Mạn Vân Phong. Xem ra nó là kết quả của những người đi trước, giống như xoáy hình trôn ốc từ trên xuống. Chỗ rộng nhất chưa tới ba mươi phân, chỗ hẹp nhất chỉ có khoảng mười lăm tới hai mươi phân. Bên phải của con đường nhỏ là vách núi vạn trượng dốc cao vô cùng. Không cần nói cũng biết được...nếu rơi từ trên này xuống thì đúng là không phải là chuyện tốt.

Đoàn người Lâm Dịch cẩn thận từng bước tiến về phía trước. Ước chừng khoảng ba canh giờ sau, bọn họ đã chạm vào tầng mây đầu tiên.Ngẩng đầu nhìn lên cao, không có những đám mây bao chủ, bầu trời hiện ra một màu xanh da trời thuần túy. Nhìn xuống dưới là một mảnh vân hải bồng bềnh khiến cho người ta có cảm giác như đang đằng vân giá vũ.

- Hoàn cảnh nơi này thật là không tệ!

Lâm Dịch nhịn không được khen một câu.

Nhìn về phía xa xa, vân hải chuyển động không ngừng, chúng biến ảo thành những bộ dáng khác nhau trông rất là kỳ diệu. Xuyên qua khe hở của tầng mây là giống một thanh kiếm xuyên thẳng lên trời, những sơn mạch trùng điệp vô tận khiến cho người ta có cảm giác khoáng đạt.

Cảm giác so với ngồi trên lưng Hắc Vân Điểu và Ước Ba Long rất khác nhau. Tuy rằng cũng ngồi trên không, nhưng cảnh vật khi nhìn về nơi xa hoàn toàn không giống nhau. Thiếu đi thanh âm gào thét của gió lốc, không thể nghi ngờ khiến cho tâm tình của người ta bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Nhanh lên đi thôi. Chúng ta sắp tới nơi rồi.

Khải Hi ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ phía trước nói. Mọi người lại nhanh chóng gia tăng cước bộ một chút.

Con đường này đối với trình độ chiến sĩ ngũ cấp như Lâm Dịch thì không thành vấn đề. Tuy rằng bất ngờ lên dốc, Mạn Vân Phong cao gần vạn thước, nhưng biểu lộ của hắn vẫn không có gì thay đổi.

Chỉ là, đối với mấy người Thủy Linh Lung thì lại không phải là chuyện dễ dàng. Này ngoại trừ Lâm Dịch ra, mấy người khác mồ hôi đầy đầu, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập và bất ổn hơn.

Ước chừng lại đi chừng một canh giờ, hai mắt của Khải Hi, hắn cao hứng nói:

- Đến nơi rồi!

Vừa nói xong, Khải Hi liền cất bước đi nhanh hơn.

Mấy người Lâm Dịch nghe vậy liền nhìn về phía trước, quả nhiên con đường nhỏ đã bắt đầu thấy ngọn. Tuy rằng không được rõ ràng, nhưng nhìn đỉnh núi phía xa, ước chừng còn khoảng sáu bảy trăm thước nữa là tới.

Con đường nhỏ đang thẳng tắp đột nhiên bị ngăn ra một cách đột ngột. Vừa qua khúc cua của ngọn núi, địa thế thấp hơn trước, cho nên mấy người Lâm Dịch không nhận thấy con đường nhỏ bắt đầu biến mất.

Theo tốc độ của mấy người Lâm Dịch nhanh hơn, thời gian qua đi, tình huống phía trước cũng rõ ràng hơn.

Thì ra con đường nhỏ đó không phải biến mất mà bởi vì phía sau nó đột nhiên bằng phẳng hơn, mà do đám người Lâm Dịch ở dưới thấp vì thế đương nhiên là không thấy rõ. Tiếp tục đi theo con đường bằng phẳng về phía trước, không tới vài phút sau, một thanh âm ầm ĩ ẩn ẩn từ đằng sau chỗ rẽ của ngọn núi truyền tới.

Sắc mặt của mấy người Thủy Linh Lung lộ vẻ vui mừng.

- Cuối cùng đã tới nơi rồi!

Bước chân không khỏi nhanh hơn, nhưng vừa vượt qua chỗ rẽ ở ngọn núi, Lâm Dịch trở nên ngây ngẩn cả người. Trước mặt hắn xuất hiện một bình đài cực kỳ rộng lớn giống như đỉnh núi hình tròn bị bổ đôi ra xuất hiện một miệng vết thương rất bằng phẳng.

Đường kính của bình đài ước chừng sáu bảy trăm thước, mặt sau của bình đài chính là đỉnh núi của Mạn Vân Phong.

Ở dốc đứng phía trước có một đầu nhuyễn thể trải dài từ phía trên xuống dưới. Ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Dịch mơ hồ có thể chứng kiến mỗi thời khắc, đỉnh núi đều lóe lên quang mang màu trắng bạc sáng bóng. Có lẽ đó chính là không gian loạn lưu?

Lúc này, trên bình đài cũng không có nhiều người lắm, khoảng trên dưới hai mươi người. Nghe động tĩnh từ lỗi vào, những người này đều quay đầu nhìn về phía đám người Lâm Dịch.

- Mấy người này là người của học viện Ngũ Hành.

Một thanh âm nhàn nhạt vang lên trước khi đám người Lâm Dịch kịp mở miệng. Mấy người Thủy Linh Lung không khỏi nhìn về phương hướng phát ra thanh âm, lập tức họ trở nên ngây dại, bởi người này chính là cường giả Thánh cấp mà bọn họ đã gặp ở chân núi.

Thánh cấp! Quả nhiên không phải thường nhân có thể suy đoán được a!

Phải biết rằng, đám người Lâm Dịch một đường hành tẩu tiến về phía trước, căn bản không dừng lại chút nào, nhưng cường giả Thánh cấp này còn lên nhanh hơn cả bọn họ.

Hắn đang nói với một người thanh niên ngồi trên ghế thái sư. Chỉ thấy người thanh niên đó không có biểu lộ gì khác mà chỉ lạnh nhạt gật nhẹ đầu,sau đó nói với đám người Lâm Dịch:

- Các ngươi trước qua bên kia nghỉ ngơi trong chốc lát. Một lát nữa sẽ có người khác tiến tới.

Đám người Lâm Dịch liếc mắt nhìn nhau, sau đó Khố Tư Lạp chắp tay cung kính nói:

- Vâng! Đại nhân!

Lập tức, hắn dẫn đám người Lâm Dịch đi vào bên trong bình đài, ngồi trên mặt đất chờ những người phía sau.

Thời gian chậm rãi trôi qua...Cường giả Thánh cấp vừa lên tiếng hiện giờ đang nói cười với hơn mười người khác. Điều này có thể chứng minh, mấy người này có lẽ đều là Thánh cấp.

Có câu nói nói rất hay người tụ theo loại, vật họp theo bầy. Khi đạt tới cấp độ Thánh cấp, những người bình thường căn bản không có khả năng nói chuyện trên trời dưới đất với Thánh cấp. Chỉ có cường giả ngang cấp mới tùy ý nói chuyện phiếm với nhau như thế.

Điều này, từ biểu lộ của đám người này khi nói chuyện, bọn Lâm Dịch có thể nhận ra. Hiển nhiên, bọn họ không để đám người Lâm Dịch vào mắt. Ngữ khí vô cùng lạnh nhạt, vô luận là cử chỉ, ngôn ngữ đề toát ra sự kiêu ngạo. Có thể trở thành Thánh cấp, đương nhiên không có ai là kẻ ngốc, uy thế của Thánh cấp phát huy vô cùng tinh tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.