Chung Cực Truyền Thừa

Chương 605: Chương 605: Thiên Vị Giới như vậy.




Khi Lâm Dịch từ trong vô biên hắc ám phục hồi tinh thần lại, một cổ cảm giác suy yếu nhất thời bao trùm toàn thân hắn. Hắn nỗ lực nhấc mí mắt muốn nhìn thấy rõ tình hình xung quanh, lại phát hiện một động tác giản đơn như vậy cũng đặc biệt khó khăn.

Lâm Dịch phải thử đem năng lượng của mình khôi phục, lập tức tâm thần yên lặng, tinh thần lực tiêu hao chỉ còn lại có một tia...Bất quá một tia tinh thần lực này cũng đã đủ để hắn tìm kiếm năng lượng trong thân thể. Sau đó thao túng một tia năng lượng này vận chuyển, một cổ Thiên Địa năng lượng nồng hậu đến cực điểm từ đỉnh đầu hắn hút vào trong cơ thể.

Lâm Dịch nhất thời cả kinh:

- Cái này, cổ năng lượng này...

Cổ năng lượng này mức độ nồng hậu quả thực là hiếm thấy! Mặc dù là tại Bản Nguyên Chi Tháp, cùng với nơi thần bí khó lường kia, Lâm Dịch cũng chưa từng có cảm thụ qua năng lượng nồng hậu như vậy!

Theo cỗ năng lượng này, tốc độ khôi phục của Lâm Dịch nhanh đến làm người ta sợ hãi than...Bất quá nửa tiếng đồng hồ sau đó, hắn cảm giác bản thân đã khôi phục được sáu bảy thành. Lúc này mới thu hồi một tia tinh thần lực kia, chậm rãi mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng gỗ. Tinh thần lực trở lại trong đại não, ngũ quan khác của Lâm Dịch cũng khôi phục lại. Một trận mùi thơm dễ chịu từ bốn phía tràn ngập ra, chui vào trong mũi Lâm Dịch. Tinh thần của hắn nhất thời một trận, lại hoảng sợ phát hiện...mùi hương này, cư nhiên để tinh thần lực nguyên bản chỉ khôi phục được sáu, bảy thành lại khôi phục thêm một tầng!

Cái này, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Lâm Dịch kinh hãi không hiểu.

- Ngươi tỉnh rồi?

Một thanh âm nhu hòa vang lên bên tai Lâm Dịch. Lâm Dịch nhất thời quay đầu hướng phía thanh âm phát ra nhìn lại, chỉ thấy một gã thanh niên mặc thanh sắc bố y, đang cười đi về phía hắn.

Cường giả Đại Tinh Vị Thượng Giai!

Trong lòng Lâm Dịch chấn động, nhất thời nhận thực lực của thanh y thanh niên.

- Thân thể khôi phục khá rồi chứ?

Thanh niên đi thẳng tới bên cạnh Lâm Dịch, cười hỏi?

- Đã tốt rồi, là ngươi cứu ta sao?

Lâm Dịch ngồi thẳng người dậy. Tuy rằng kinh thán đối với thực lực của đối phương. Nhưng bản thân Lâm Dịch cũng là cường giả Đại Tinh Vị Thượng Giai, tự nhiên cũng không cần phải kinh sợ. Sau chút kinh thán cũng đã khôi phục được thái độ bình thường.

- Thực sự là không đơn giản a. Lúc ta đến đã phải dùng thời gian ba ngày mới hoàn toàn khôi phục. Mà ngươi mới hôn mê một ngày mà thôi.

Thanh niên kia có chút kinh ngạc nói.

- Xin hỏi nơi này là...

Lâm Dịch lúc này mới chú ý tới. Vị trí của hắn lúc này là trong một căn nhà gỗ nhỏ. Cả nhà gỗ bày biện cực kỳ đơn giản. Ngoài một cái giường trúc, cũng chỉ có một cái bàn trà và cái ghế dựa bằng trúc.

- Ha ha. Nơi này là Tử Trúc Phong.

Thanh niên kia cười đáp. Đi tới trước bàn trà, lấy cho Lâm Dịch một chén nước, đưa qua:

- Cảm ơn!

Lâm Dịch tiếp nhận chén nước nói một tiếng cảm ớn, lúc này mới kinh ngạc hỏi:

- Tử Trúc Phong?

Thanh niên cười gật đầu, tùy ý ngồi xuống bên cạnh Lâm Dịch, cười nói:

- Tử Trúc Phong là nơi tụ tập của người Gia Nhĩ Ba Tư diện vị...Là sư thúc đem ngươi đưa qua đây.

- Gia Nhĩ Ba Tư diện vị?

Lâm Dịch nghi hoặc nhìn thanh niên kia.

Thanh niên kia lúc này mới nhìu mày, lập tức bối rối cười nói:

- A, xin lỗi, ta quên ngươi vừa tới. Ừm, đơn giản mà nói...Gia Nhĩ Ba Tư diện vị cũng chính là không gian trước kia của ngươi. Mà người từ không gian đó đi lên, thông thường đều phân đến mấy địa phương ở lại. Mà Tử Vân Phong này chính là một trong số đó.

Lâm Dịch lúc này mới hiểu được...thì ra Bạch Đế đại lục, ở chỗ này bị người ta gọi là Gia Nhĩ Ba Tư diện vị. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhìn thanh niên kia nói:

- Nói như vậy...Ở đây chính là Thiên Vị Giới sao?

- Thiên Vị Giới?

Người nọ hơi sững một chút, lập tức gật đầu:

- Ừm, đại khái chính là Thiên Vị Giới trong miệng các ngươi đi. Bất quá, người ở đây không có gọi như thế. Tên của diện vị này gọi là Thiên Giới mà thôi.

- Thiên Giới sao?

Lâm Dịch lúc này mới hiểu được, thì ra nơi này tên là Thiên Giới. Nhưng quay đầu nhìn về phía thanh niên kia, lúc này mới hỏi:

- A, xin lỗi. Ta là Lâm Dịch, ngươi là ai?

Thanh niên kia cười nói:

- Ta là Khương Vân. Ngươi có thể gọi ta là Khương sư huynh.

- Khương sư huynh?

Lâm Dịch ngạc nhiên nhìn hắn, có chút khó hiểu.

Thanh y thanh niên tên là Khương Vân kia cười giải thích:

- Ngươi vừa tới, do đó cũng không biết rõ. Để ta nói cho ngươi hiểu chút đi!

Hơi dừng một chút, Khương Vân mới nói tiếp:

- Đơn giản mà nói, tình huống đại khái là như thế này...Diện vị Gia Nhĩ Ba Tư của ngươi, kỳ thực là không gian do sư môn chúng ta mở ra. Nghĩ đến ngươi tại không gian đó cũng là một trong những người mạnh nhất, cũng có thể thấy qua Bản Nguyên Chi Tháp đi? Bản Nguyên Chi Tháp có thể nói chính là thần khí chống đỡ không gian kia.

- Cái gì? Gia Nhĩ Ba Tư diện vị, cư nhiên là không gian do sư môn các ngươi mở ra?

Lâm Dịch kinh hãi từ trên giường đứng dây, không dám tin tưởng nhìn Khương Vân trước mặt.

Khương Vân cười gật đầu, nói:

- Ừm, chớ nên hoảng loạn. Trên thực tế ta vừa mới biết được, cũng là bị dọa nhảy ngược lên đấy. Nhưng cường giả trong sư môn như mây, mở ra một hai không gian cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Lâm Dịch hoàn toàn ngây ngốc ở đó. Hắn sao cũng không thể tưởng tượng được. Nơi mà mình sinh sống hơn năm mươi năm, cư nhiên chỉ là không gian người khác mở ra. Đổi là bất kỳ kẻ nào, cũng vô pháp tưởng tượng được đi? Cái này nghe vào thật giống như bị người nuôi dưỡng, thực khiến người ta khó có thể tiếp thu.

Khương Vân thấy dáng dấp của hắn, liền biết hắn còn chưa có hoàn toàn tiếp thu được, nhưng hắn vẫn nói tiếp:

- Mà mục đích mở ra những không gian này, chính là vì đào tạo nhân tài. Thiên nhiên thành hình diện vị tuy rằng không ít. Nhưng dù sao cũng là cung không đủ cầu. Bất đắc dĩ, sư môn mới có thể mở ra không gian cùng loại như Gia Nhĩ Ba Tư diện vị. Sau đó từ diện vị khác đoạt lấy mầm móng sinh mệnh, phát tán trong diện vị kia. Để nó tự nhiên phát triển. Đương nhiên, trợ giúp hẳn là không thể thiếu. Nghĩ đến ngươi ở trong diện vị kia hẳn là cũng kiến thức qua rất nhiều địa phương thám hiểm do con người khai phá ra đi sao? Những nơi đó đều là sư môn cố ý an bài.

Lâm Dịch hoàn toàn chết lặng. Thảo nào, thảo nào có nơi như Ma Nguyên Động Quật, thảo nào có nơi như Sinh Linh Cung, Cực Trú Hàn Viên...Nguyên lai, tất cả những nơi này đều là bị người an bài tốt.

Điều này làm cho Lâm Dịch cảm giác những cường giả kia đều rất bi ai. Trong cái sân bị người khác hạn chế, tiến hành trò chơi do họ đặt ra. Nghĩ đến, mấy người biểu hiện ở những địa phương này đều là bị người khác giám thị đi sao?

Khương Vân tiếp tục nói:

- Chỉ có người của khôn gian kia từng bước trở nên cường đại, sau đó thông qua sư môn khảo nghiệm, mới có thể đi vào Thiên Giới, thành một thành viên chân chính trong sư môn.

Lâm Dịch trầm mặc xuống, một lúc lâu sau, mới khẽ thở dài, cười khổ nói:

- Thực sự là nghĩ không ra...thì ra chúng ta đều là bị nuôi dưỡng.

Khương Vân cười một cái, rồi nói:

- Cũng không có thể nói như vậy. Sư môn tuy rằng sáng tạo không gian, cũng an bài sự vật trợ giúp. Nhưng Sư môn tới nay vẫn là để không gian tự do phát triển, cũng không có can thiệp quá mức. Hay cách khác mà nói, Gia Nhĩ Ba Tư diện vị vẫn là một diện vị độc lập.

Lâm Dịch lúc này mới gật đầu, hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tính của mình, sau đó hỏi:

- Vậy không gian tương tự như Gia Nhĩ Ba Tư có bao nhiêu đây?

- Bao nhiêu?

Khương Vân sững người một chút, lập tức bất đắc dĩ cười nói:

- Cái này ta không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết là sư môn chúng ta phía dưới có trên trăm không gian như thế. Mà Tử Trúc Phong lại là một trong những nơi tụ tập của Gia Nhĩ Ba Tư diện vị.

Lâm Dịch hoàn toàn khiếp sợ, trên trăm sao? Vẫn là chỉ tính sư môn chúng ta?

Hắn đột nhiên sửng sốt hỏi:

- Chỉ tính sư môn chúng ta? Ý ngươi là nói...còn rất nhiều môn phái khác nữa?

Khương Vân gật đầu nói:

- Đó là đương nhiên. Thiên Giới rộng vô biên, trong đó môn phái đâu chỉ có hàng tỉ? Mà sư môn chúng ta ở trong đông đảo môn phái ở Thiên Giới cũng chỉ có thể coi như trung thượng du. Có người nói một trong Thiên Giới tam đại cự đầu môn phái Thiên Thần Minh có trên vạn diện vị giống như Gia Nhĩ Ba Tư. Đó mới là kinh người đấy!

- Trên vạn?

Lâm Dịch hoàn toàn ngây dại. Hắn vô luận như thế nào cũng vô pháp tưởng tượng...đây là một phiến thiên địa rộng lớn cỡ nào.

Qua một lúc lâu sau, Lâm Dịch mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại. Theo như lời của Khương Vân nói, hoàn toàn để hắn kinh hãi. Hắn đột nhiên phát hiện chính mình dường như con ếch mới nhảy ra khỏi đáy giếng. Vốn tưởng rằng cả thế giới đều chỉ như vậy. Nhưng trên thực tế lại vượt quá xa tưởng tượng của hắn.

- Cảm giác rất khó khiến người ta tin tưởng đi?

Khương Vân cười mở miệng nói. Lâm Dịch tự nhiên gật đầu, Khương Vân mới cười nói:

- Kỳ thực cũng không có gì phải khiếp sợ. Tự thân nỗ lực tu hành là được. Thiên Giới có như thế nào, cũng cùng ta và ngươi có quan hệ gì đây?

Lâm Dịch lúc này mới gật đầu, sau đó nhìn Khương Vân nói:

- Khương sư huynh, cảm tạ ngươi nói nhiều như vậy cho ta biết.

Khương Vân xấu hổ cười nói:

- Cả Tử Trúc Phong hôm nay cũng chỉ có ngươi ta hai người. Trước đó mấy vạn năm cũng không có người theo ta. Hiện tại ngươi tới, cùng ta trò chuyện, ta còn phải cảm tạ ngươi mới đúng đấy.

- Chỉ có ngươi ta hai người?

Lâm Dịch cả kinh, lập tức nhớ tới đám gia gia bọn hỏi:

- Vậy lần này những người đi cùng ta đi đâu rồi?

Khương Vân nói:

- Cái này ta không được rõ lắm...Ngươi là Lam sư thúc đưa tới. Về phần những người khác phỏng chừng phải đi những địa phương khác rồi.

Lâm Dịch một chút nhíu mày sau đó hỏi:

- Vậy bọn họ...có thể xảy ra chuyện gì không?

Khương Vân cười nói:

- Cái này ngươi có thể yên tâm, chỉ cần có Thiên Lệnh ở đây, bọn hắn sẽ không xảy ra chuyện đâu.

Lâm Dịch lúc này mới nhẹ gật đầu.

Khương Vân đứng lên, cười nói:

- Ngươi khẳng định còn chưa khôi phục hoàn toàn phải không? Trước tiên cố gắng khôi phục một chút đi, ta ra vườn bên ngoài xem chút đã.

Lâm Dịch đứng lên nói:

- Sư huynh đi thong thả.

Khương Vân gật đầu cười, rời khỏi phòng.

Lâm Dịch lúc này mới ngồi lại giường, bắt đầu sừng sờ.

Hắn chưa từng tưởng tượng qua, Thiên Vị giới này rõ ràng lại rộng lớn đến mức như vậy! Nghe Khương Vân nói, cường giả của Thiên Giới nhiều đến mức rợn cả người a? Mở ra không gian lớn như thế? Lâm Dịch chỉ tưởng tượng thôi đã thấy vô cùng khủng bố rồi. Người như vậy, chỉ cần một đầu ngón tay thôi đã có thể lấy mạng của mình rồi a?

Buồn cười mình lúc trước còn tưởng rằng lấy lực lượng thú vân chi nguyên của mình, nhất định có thể đơn giản đứng vững chân ở Thiên Vị giới này. Lực lượng mạnh nhất của Thú vân chi nguyên đến cùng mạnh bao nhiêu, Lâm Dịch cũng không rõ lắm, nhưng có một điểm có thể khẳng định, tuyệt đối sẽ không so được với cường giả đã mở ra không gian độc lập như Bạch Đế đại lục! Phải biết rằng, sáng tạo so với phá hư thì khó hơn nhiều a...

- Bất quá thế giới này không phải là thế giới mà mình chờ mong sao? Cường giả như mây...Cũng chỉ có ở thế giới như vậy, mới có thể chính thức đột phá cực hạn của mình, đạt tới đỉnh phong a?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Dịch lại nóng bỏng chưa từng có...

Lâm Dịch lại dùng cả buổi để hoàn toàn khôi phục lực lượng của mình. Khiến Lâm Dịch kinh hỉ chính là, không nói đến hoàn toàn khôi phục, thực lực một mực không đề thăng, rõ ràng lại tăng thêm một chút.

Lâm Dịch lại lần nữa cảm khái. Năng lượng của Thiên Giới hùng hậu như thế, quả thực khiến người khác không thể tưởng nổi. Tu hành ở chỗ này, chỉ sợ người có tư chất kém cỏi nhất, cũng có thể tiến vào Đại tinh vị thượng giai trong thời gian ngắn a?

Cảm khái một hồi, Lâm Dịch đứng lên từ giường trúc. Khương Vân kia từ sau khi ra ngoài, đã không vào lại nữa. Hắn nói phải đi xem vườn, không biết là xem vườn gì nữa.

Lâm Dịch đẩy cửa nhà gỗ ra, đi ra ngoài. Nhưng tràng cảnh lọt vào mắt, lập tức khiến Lâm Dịch con mắt sáng ngời!

Thiên không vạn dặm không mây, trong xanh như giặt rửa. Trên bầu trời ở phía xa xa, từng con chim đang quấn quít bay lượn, khiến người vui vẻ thoải mái.

Nhìn thấy cảnh vật khiến người ý chí đại sướng như thế, Lâm Dịch nhịn không được bay lên, vọt thẳng về phía không trung.

Mãi cho đến mấy ngàn thước trên bầu trời, lúc này Lâm Dịch mới phát hiện, nguyên lai cả tòa Tử Trúc Phong lại ở trên mặt biển. Chỉnh giữa mỗi ngọn núi đều có một loại thực vật như cây trúc màu tím, khó trách gọi là Tử Trúc Phong. Mà hắn đưa mắt nhìn lại bốn phía, nhưng căn bản không hề thấy bóng người hoặc là đại lục nào khác. Tử Trúc Phong này, lại hoàn toàn cô lập trên biển sao?

Lâm Dịch kinh hãi, đột nhiên một thanh âm từ phía dưới truyền lên:

- Lâm sư đệ, trước tiên xuống đây đã.

Lâm Dịch cúi đầu xem xét, đúng là Khương Vân không biết lúc nào đã đến trước nhà gỗ, Lâm Dịch lên tiếng, đáp xuống từ không trung, đi tới trước mặt Khương Vân.

Không đợi Khương Vân mở miệng, Lâm Dịch đã kinh ngạc hỏi:

- Khương sư huynh, Tử Trúc Phong này là ở trên biển sao?

Khương Vân gật đầu cười, nói:

- Ngươi mới tới, cho nên cũng không rõ ràng lắm. Trên thực tế toàn bộ Thiên Giới đều ở trong sự bao bọc của Thiên Bích Hải cả.

- Vậy sư môn chúng ta ở chỗ nào?

Lâm Dịch kinh ngạc hỏi.

Khương Vân chỉ chỉ đỉnh đầu. Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lại. Ngoại trừ mây trắng ra, còn lại không có gì cả, không khỏi nghi hoặc nhìn Khương Vân.

- Sư môn cùng với một ít phân bộ trọng yếu đều ở trên không trung cả.

Khương Vân cười giải thích nói.

- Không trung?

Lâm Dịch hoàn toàn mở to hai mắt nhìn.

Khương Vân nhẹ gật đầu, lập tức rất nghiêm túc nói với Lâm Dịch:

- Ngươi mới tới, cho nên không rõ lắm, nhưng giờ ngươi phải nhớ kỹ, sau này không thể tùy tiện bay loạn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.