Chủ điện của mỗi một môn phái đều ở trên không trung, bên ngoài có một tầng cấm chế kinh người, bằng vào thực lực của ta và ngươi hiện giờ không thể nào phát hiện ra được, nhưng nếu như không cẩn thận chạm vào những cấm chế kia, rất có thể sẽ tan thành mây khói!
- Cái gì?
Lâm Dịch kinh hãi mở to hai mắt nhìn.
Khương Vân biểu lộ nghiêm túc, không chút nào giống nói giỡn:
- Đây là thật đấy. Cho nên sau này khi phi hành, nhất định phải cẩn thận. Nếu quả thật cần phi hành, cũng chỉ có thể phi hành ở tầng trời thấp thôi. Vượt ngoài ngàn mét, rất có thể sẽ đụng phải cấm chế của một vài môn phái.
Lâm Dịch nuốt từng ngụm nước bọt, nhẹ gật đầu. Khương Vân lúc này mới thả lỏng khuôn mặt một chút, lập tức từ trong rổ lấy ra một thứ như trái cây đưa cho Lâm Dịch cười nói:
- Tốt rồi, nên ăn bữa tối rồi.
- Bữa tối?
Lâm Dịch ngạc nhiên. Đã thật lâu hắn chưa ăn qua bữa tối rồi. Nhìn thấy trái cây trong tay đối phương, không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Khương Vân cười cười nói:
- Đây không phải là trái cây bình thường, đối với người tu hành chúng ta có rất nhiều chỗ tốt. Sư môn chúng ta mỗi ngày đều phân phát cho đệ tử hai quả, hôm nay ngươi vừa tới, quả này của ta cho ngươi đấy.
- À?
Lâm Dịch ngơ ngác nhìn Khương Vân, lập tức rất nhanh lại lắc đầu nói:
- Nếu quả này đã trân quý như thế, sao ta có thể cầm của sư huynh được? Sư huynh tự mình ăn đi.
Khương Vân lại cười nói:
- Quả này ta đã ăn mấy vạn năm rồi, đối với ta đã không còn tác dụng gì nữa, nếu không phải thấy nó có mùi vị không tệ, ta cũng sẽ không ăn nữa. Ngươi vừa tới, quả này còn chưa nếm qua, đối với ngươi chắc sẽ có chỗ tốt không nhỏ.
- Cái này...
Lâm Dịch không khỏi do dự, trái cây kia có màu tím, từng đợt hương quả mê người từ trên đó tản ra, Lâm Dịch sau khi do dự một chút, vẫn tiếp tới nói:
- Vậy thì thật cảm tạ sư huynh rồi.
Khương Vân gật đầu cười, nói:
- Nhanh thử xem.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, bỏ trái cây vào trong miệng. Còn không đợi hắn nhai, trái cây kia dính nước bọt vào, lập tức nở ra. Một cổ cảm giác ngọt mà không ngán, hương mà không đậm đặc lập tức dọc theo yết hầu của hắn lọt vào bụng.
Con mắt Lâm Dịch lập tức sáng ngời. Giờ mới hiểu được Khương Vân nói quả nhiên không sai, hương vị của quả này, quả nhiên phi thường ngon.
Đúng vào lúc này, phần bụng đột nhiên nổi lên một cổ ấm áp, trong lòng Lâm Dịch chấn động, lập tức, chỉ cảm thấy một cổ linh lực dồi dào mà tinh khiết lập tức từ thân thể hắn khuếch trương ra ngoài! Loại cảm giác khoan khoái dễ chịu này, cơ hồ khiến lỗ chân lông cao thấp toàn thân hắn như mở ra vậy.
- Thật thoải mái!
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, nhịn không được thốt lên khen.
Khương Vân vừa thấy hắn như vậy lập tức cười nói:
- Hương vị không tồi phải không? Ha ha...mau xem thử tăng lên bao nhiêu.
Lâm Dịch nghe vậy nhẹ gật đầu. Tâm thần kiểm tra một chút, mới phát hiện năng lượng của mình rõ ràng lại tăng lên nhiều! Hắn lập tức kinh hỉ nhìn về phía Khương Vân nói:
- Quả nhiên tăng lên rất nhiều! Quả này quả thực thần kỳ.
Phải biết rằng, giờ hắn đã có trình độ Đại tinh vị thượng gia, nhưng quả này còn khiến hắn tăng lên nhiều như vậy, sao khiến hắn không kinh hỉ được?
Khương Vân gật đầu cười, lúc này mới nói:
- Ân, quả này ăn nhiều cũng không có hiệu quả gì, nhưng đối với người vừa bắt đầu ăn, hiệu quả lại không nhỏ chút nào.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cảm kích nói:
- Cảm ơn Khương sư huynh!
Khương Vân cười cười, nói:
- Hôm nay toàn bộ Tử Trúc Phong cũng chỉ có hai người là ta và ngươi, sau này chúng ta sớm chiều ở chung, không cần phải khách sáo như vậy.
Lâm Dịch cảm động nhẹ gật đầu, không nói gì thêm nữa. Khương Vân mới nhận thức hôn này, làm người quả thật không tồi.
- Đúng rồi sư huynh. Ngươi nói ngươi đi coi vườn, là vườn gì thế?
Lâm Dịch đột nhiên nhớ tới hỏi.
- Ah, cái kia sao...
Khương Vân đang chuẩn bị nói chuyện, một hồi năng lượng chấn động đột nhiên từ chỗ cách hai người không xa truyền đến, lời của Khương Vân liền ngừng lại, quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy một gã thanh niên vẻ mặc lạnh lùng, thân mang áo vàng đi ra từ rừng trúc, Khương Vân vừa thấy, lập tức chạy tới, hành lễ kêu:
- Bái kiến Lam sư thúc.
Thanh niên áo vàng kia khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch.
Mà Lâm Dịch, khi nhìn thấy thanh niên áo vàng này, cũng đã hoàn toàn ngây dại. Sự cường đại của thanh niên áo vàng này, xa xa vượt quá tưởng tượng của hắn! Cảm giác kia thật giống như...Thật giống như khi mình vẫn còn là bát cấp chiến sĩ, đối mặt với cường giả tinh vị cảnh vậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khẩn trương.
- Thật, thật cường đại...
Trán Lâm Dịch toát mồ hôi, phải biết rằng, giờ hắn đã là cường giả Đại tinh vị thượng giai ah! Nhưng đối mặt với thanh niên này, lại không hề có chút khả năng phản kháng.
Trừ phi...Trừ phi ngay từ đầu đã dùng thú vân chi nguyên, nếu không thì không chút khả năng chiến thắng. Lâm Dịch thầm run sợ trong lòng...
Khi Lâm Dịch nhìn thấy thanh niên áo vàng chảy mồ hôi, thanh niên áo vàng kia lại đang quan sát hắn, thật lâu sau, thanh niên áo vàng kia nhẹ gật đầu, ở trong mắt Lâm Dịch, cỗ khí thế cường đại kia lập tức hoàn toàn biến mất. Không, hẳn là bị thanh niên áo vàng kia thu liễm lại. Lâm Dịch chỉ cảm thấy đối phương càng trở nên thâm bất khả trắc.
- Ngươi tên là gì?
Thanh niên áo vàng kia trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng hỏi.
Lâm Dịch chấn động trong lòng, liền biết được đối phương đang nói chuyện với hắn, lập tức có chút khom người, nói:
- Đệ tử Lâm Dịch, bái kiến Lam sư thúc.
Lâm Dịch tuyệt đối không phải ngu ngốc, vừa rồi tuy rằng khiếp sợ, nhưng lời Khương Vân nói hắn lại nghe rất rõ. Huống hồ thanh nhiên áo vàng này tuy rằng thăm dò hắn một chút, nhưng nghĩ đến không có ác ý gì, lập tức cung kính nói.
Thanh niên áo vàng tựa hồ rất hài lòng với sự cung kính của đối phương, khẽ gật đầu nói:
- Đi theo ta.
Nói xong liền xoay người rời đi, cũng không đợi Lâm Dịch.
Lâm Dịch sửng sốt một chút, thẳng đến khi Khương Văn gấp gáp nháy mắt ra dấu cho hắn, lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức đi theo. Nhưng trong lòng lại nghi hoặc...muốn đi chỗ nào đây?
Đuổi theo thanh niên áo vàng kia, Lâm Dịch liền cung kính đi theo sau lưng hắn.
Trên thân Tử Trúc tản ra mùi thơm rất kỳ diệu, khiến tâm tình người không khỏi trở nên dễ chịu. Đi theo sau lưng thanh niên áo vàng, đi tới một nơi rõ ràng không quá giống với những nơi khác.
Trên mặt đất, một cửu giác pháp trận phức tạp xuất hiện.
Áo vàng thanh niên đứng ở vị trí trung tâm pháp trận, nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Tới đây đi.
Lâm Dịch vội vàng đi tới bên người thanh niên áo vàng, nhưng vẫn nghi hoặc nhìn bốn phía. Đột nhiên, một hồi năng lượng chấn động khiến Lâm Dịch lấy lại tinh thần. Chỉ thấy trong tay thanh niên lóe ra ngân mang, đánh lên cửu giác trận pháp trên mặt đất! Chỉ thấy một hồi ngân mang lập tức lập loè, một hồi trời đất quay cuồng, tràng cảnh trước mặt hoàn toàn thay đổi.