Chung Phòng Cách Vách

Chương 20: Chương 20




Hạ An cũng nhìn Gia Bảo với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, nhưng chỉ có duy nhất Duy Khải là tỏ thái độ khinh thường ra mặt với cậu ta.

Thầy nói tiếp: “Tuy nhiên, có khen thì cũng phải có chê, một số bạn không chịu học hành gì cả dẫn đến bài kiểm tra rất tệ.”

Lúc này, Hạ An nhìn qua phía Duy Khải. Hôm làm bài kiểm tra cô thấy Duy Khải nằm dài trên bàn mà ngủ, cô đang sợ người mà thầy nhắc đến chính là Duy Khải.

Hạ An xoay mặt lên bục giảng nghe thầy nói tiếp: “Người thầy muốn phê bình đó là bạn Nhất Duy.. Duy! Em nghĩ sao mà em làm bài này được có 1 điểm vậy?” Thầy bực bội quát lớn.

Thì cũng là có chữ Duy nhưng là Nhất Duy chứ không phải Duy Khải.

Hạ An lúc này rất bất ngờ, trợn to mắt, miệng há to thiếu điều nhét quả trứng gà vô còn vừa nữa, mặt thì cứ đần ra trông vô cùng ngốc nghếch.

Vậy là, tiết toán hôm nay thầy dành hẳn 30 phút để chửi Nhất Duy, sau đó còn 15 phút cuối mới cho lớp học bài mới.

* * *

Tan học.

Về đến nhà mà Hạ An vẫn rất thắc mắc một chuyện, Duy Khải ngủ cả buổi trong giờ kiểm tra vậy mà tại sao bài kiểm tra của Duy Khải không đứng cuối lớp.

Hạ An không thể nhịn được, hỏi: “Duy Khải, bài kiểm tra của cậu được mấy điểm vậy?”

“Hỏi làm gì?” Duy Khải chán nản không muốn trả lời, bỏ lại cặp sách ở trên giường rồi ra khỏi phòng kiếm đồ ăn ăn chứ mới đi học về đói bụng lắm rồi!

Hạ An rất tò mò, nếu hôm nay cô không biết được Duy Khải được bao nhiêu điểm thì cô sẽ tức chết mất.

Thế là cô làm liều, đi qua chỗ của Duy Khải lén mở cặp của anh ra tìm bài kiểm tra.

Lục lục một hồi cô cũng tìm được, bài kiểm tra của Duy Khải được 4 điểm.

Hạ An không khỏi kinh ngạc, rõ ràng cô đã dành cả một ngày để học, mà cũng được có 5 điểm, Duy Khải chỉ nằm ngủ mà được tới 4 điểm. Cô hơn Duy Khải chỉ có 1 điểm mà thôi.

Duy Khải lúc này cầm bịch bánh bước vào phòng thì thấy Hạ An đang lén xem trộm bài kiểm tra của anh, anh cũng không quá hốt hoảng dù sao anh cũng không cần đến thứ đó cho lắm.

Duy Khải ngồi xuống giường, nhìn Hạ An: “Ai cho cậu lấy bài kiểm tra của tôi?”

Hạ An hơi giật mình.

Thôi, biết thì giấu làm gì nữa, thế rồi cô giơ bài kiểm tra của Duy Khải lên: “Tại sao cậu lại được 4 điểm, cậu chỉ ngủ thôi cũng được 4 điểm à?”

Duy Khải: “Cậu mà cũng so bì được với tôi à?” Trong lời nói của Duy Khải cô có thể thấy được bản tính kiêu ngạo trời sinh của anh.

Hạ An bĩu môi chửi thầm “Đúng là đồ hống hách tự cao.”

Hạ An chuẩn bị nhét bài kiểm tra của Duy Khải lại vào cặp cho anh ta thì lại phát hiện ra điều gì đó không đúng ở đây.

Cô liên tục lật qua lật lại bài kiểm tra khó hiểu hỏi: “Duy Khải, sao mấy câu đầu không làm mà cậu làm mấy câu cuối không vậy? Rõ ràng mấy câu đầu là dễ, thầy cố tình cho điểm mấy câu cuối là vận dụng khó nâng cao cậu lại làm.. vả lại còn làm đúng nữa chứ?”

Duy Khải nằm xuống giường bấm điện thoại, lười biếng nói: “Chắc tại ăn may.”

Hạ An bần thần ra suy nghĩ cái gì đó, sau vài ba phút lại nói.

“.. Nhưng mà mấy câu cuối là giải tự luận, cậu ăn may được cái gì?”

“Sao cậu nhiều lời quá vậy? Bỏ bài kiểm tra vào cặp lại cho tôi đi.” Anh cau có.

Hạ An chưa có được câu trả lời, cô muốn anh giải đáp những thắc mắc trong lòng cô nhưng Duy Khải vẫn không chịu nói, có gặng hỏi đến cỡ nào cũng không chịu nói, cuối cùng cô đành bỏ lại bài kiểm tra vào cặp của Duy Khải.

Đến cuối tuần.

Mấy hôm nay, cô chủ nhiệm bị mấy giáo viên bộ môn phàn nàn về việc lớp dạo này rất ồn, có nhiều bạn không tập trung, thường xuyên làm việc riêng trong giờ học.

Bởi thế, cô không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra nữa cho nên cô đã quyết định đổi chỗ ngồi của các bạn trong lớp.

Cô chủ nhiệm: “Các bạn biết không, vào thứ hai ngay đầu tuần cô Địa đã gặp cô nói là lớp dạo này ồn. Cô cũng định đến cuối tuần này nhắc nhở mấy em, nhưng sang đến thứ ba, thứ tư mỗi ngày một thầy cô lại mắng vốn cô, bởi thế ngày thứ năm vào giờ ra chơi cô đã tức tốc lên lớp để nhắc nhở các em không nói chuyện trong giờ học nữa. Nhưng vừa nhắc nhở ngày hôm qua xong thì thứ sáu có tới hai người tới tìm cô, các em làm cô mất mặt thật sự luôn, thiếu điều cô muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui vô luôn đó.”

Cô bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Như đã nói rõ ở đầu năm, nếu trong quá trình học mà cô thấy lớp ồn hoặc có người mắng vốn với cô về trật tự lớp thì cô sẽ đổi chỗ các bạn.”

Sau đó, cô chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi của cả lớp theo ý mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.