Chung Phòng Cách Vách

Chương 21: Chương 21




Đến cuối tuần.

Mấy hôm nay, cô chủ nhiệm bị mấy giáo viên bộ môn phàn nàn về việc lớp dạo này rất ồn, có nhiều bạn không tập trung, thường xuyên làm việc riêng trong giờ học.

Bởi thế, cô không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra nữa cho nên cô đã quyết định đổi chỗ ngồi của các bạn trong lớp.

Cô chủ nhiệm: “Các bạn biết không, vào thứ hai ngay đầu tuần cô Địa đã gặp cô nói là lớp dạo này ồn. Cô cũng định đến cuối tuần này nhắc nhở mấy em, nhưng sang đến thứ ba, thứ tư mỗi ngày một thầy cô lại mắng vốn cô, bởi thế ngày thứ năm vào giờ ra chơi cô đã tức tốc lên lớp để nhắc nhở các em không nói chuyện trong giờ học nữa. Nhưng vừa nhắc nhở ngày hôm qua xong thì thứ sáu có tới hai người tới tìm cô, các em làm cô mất mặt thật sự luôn, thiếu điều cô muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui vô luôn đó.”

Cô bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Như đã nói rõ ở đầu năm, nếu trong quá trình học mà cô thấy lớp ồn hoặc có người mắng vốn với cô về trật tự lớp thì cô sẽ đổi chỗ các bạn.”

Sau đó, cô chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi của cả lớp theo ý mình.

Qua một hồi, cô cũng khá hài lòng với sơ đồ lớp hiện tại.

Hạ An ít nói chuyện nên vẫn ngồi ở bàn cuối tổ ba y cũ. Mỹ Linh ở trên cô cũng không bị đổi.

Bỗng dưng lúc này cô chủ nhiệm nhớ ra cái gì đó, nói: “Duy Khải, cô nghe nói dạo này em ngủ trong lớp nhiều lắm phải không? Không cho ngồi ở bàn cuối nữa, lên bàn nhất ngồi.”

Cô chủ nhiệm dừng lại suy nghĩ, Duy Khải có hơi cao nên ngồi ở tổ hai sẽ che hết tầm nhìn của các bạn trong lớp, ngồi ở tổ một thì vẫn còn hơi xa: “Duy Khải, qua bàn đầu tổ ba ngồi.” Ngay dưới bàn giáo viên luôn cho ngon ngủ nữa đi.

Duy Khải mặc dù không cảm thấy hài lòng cho mấy với chỗ ngồi mới của mình, nhưng cũng không phản kháng gì mà xách cái cặp lên trên bàn nhất tổ ba ngồi.

Sau khi Duy Khải lên bàn đầu tổ ba ngồi thì sơ đồ mới của lớp cơ bản đã hoàn chỉnh.

Hạ An lúc này há hốc mồm, không thể tin nổi Duy Khải lại ngồi cùng tổ với cô rồi.

Sau ngày hôm nay mọi người đều phải ngồi mới, cô chủ nhiệm đã hạ chỉ rồi nên không ai được phép kháng chỉ cả.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã sắp phải thi cuối kì rồi.

Thầy cô bắt đầu dạy nhanh để mau chóng kết thúc bài học như vậy mới có nhiều thời gian ôn tập cho kì thi cuối kì một.

Sau khi thay đổi chỗ ngồi, Duy Khải cũng không còn ngủ xuyên suốt năm tiết như lúc trước nữa, nhưng cũng chỉ một hai tiết đầu là thứ còn mấy tiết sau thì vẫn mặc kệ nhân sinh ngủ ngon lành.

Mọi người trong lớp ai cũng biết là kì thi cuối kì sắp đến nên đều cố gắng nghe giảng bài không còn tình trạng nói chuyện riêng thường xuyên giống như lúc trước nữa.

Rồi ngày thi cũng đến.

Thi cuối kì không giống như kiểm tra ở trên lớp, để đảm bảo tính công bằng thì các lớp ở chung khối sẽ trộn với nhau theo thứ tự tên trong bảng chữ cái vào một phòng để thi, phải hên lắm thì trong phòng thì mới có vài ba người học chung lớp với mình.

Làm như thế là để tránh tình trạng chỉ bài nhau trong phòng thi.

Đối với người quen biết rộng, ngoại giao tốt thì cách này cũng chẳng ăn thua gì, đi tới đâu nó cũng tìm thấy đồng minh à.

Còn người như Hạ An thì chỉ có thể tự lực cánh sinh trong phòng thi mà thôi.

* * *

Sau bao ngày chờ đợi thì ngày công bố kết quả cuối kì một cũng đã đến.

Cô chủ nhiệm phát phiếu liên lạc ra cho mọi người.

Hạ An được 6.8 trung bình môn, hạng 39.

Thật ra, điểm thi của cô không được tốt cho lắm nên kết quả như thế này cô cũng không thấy bất ngờ gì.

Mỹ Linh ở bàn trên xoay xuống hỏi: “Hạ An, cậu hạng mấy?”

Hạ An buồn bã trả lời: “Hạng 39.”

Mỹ Linh vỗ vỗ vai Hạ An, động viên cô: “Thôi đừng buồn, ít ra cậu còn trên một người.”

Nghe được lời động viên của Mỹ Linh chẳng khiến cô vui hơn tí nào cả.

* * *

Tan học.

Hạ An và Duy Khải cùng đi về nhà.

Hạ An tò mò hỏi: “Duy Khải, cậu hạng mấy vậy?”

Duy Khải ngả ngớn trả lời: “Hạng nhất!”

“Hả?” Hạ An trợn mắt không thể tin được.

Nhìn cái dáng vẻ lúc này của cô, Duy Khải không thể nào nhịn được cười, nhưng anh vẫn cố gắng giữ khuôn mặt nghiêm túc.

Hạ An vẫn không tin liền chạy đi lục cặp Duy Khải.

Duy Khải cũng không cản cô.

Hạ An lấy phiếu liên lạc của Duy Khải ra nhìn: “Cậu gạt tôi, hạng nhất ở đâu ra, cậu hạng 40 mà.”

“Hạng như vậy mà cậu không chịu gọi là hạng nhất.” Duy Khải cà rỡn nói.

“Ừ, hạng nhất từ dưới điếm lên.” Cô nhướng mày với anh.

Duy Khải lúc này cũng chạy lại lục cặp Hạ An, xem thử cô hạng mấy, cầm tờ phiếu liên lạc Duy Khải la lên một tiếng: “Trời! Hạng 39, cậu hơn tôi một hạng lận đấy.” Duy Khải làm bộ ra vẻ mặt ngượng mộ cô.

“Hơn cậu thì có gì mà hay chứ?”

Duy Khải đột nhiên nghiêm túc nói: “Nè, nói cho cậu biết dù sao trước đây tôi cũng từng là..” Anh đột nhiên không nói nữa.

“Là cái gì?” Cô hỏi.

“Là gì kệ tôi, mau trả lại phiếu liên lạc cho tôi!” Duy Khải gật lấy phiếu liên lạc trên tay Hạ An.

Duy Khải nhìn vào phiếu liên lạc của cả hai mà cười lớn: “Công nhận tôi với cậu đi chung với nhau hợp ghê ha, đứng hạng 39, đứa hạng 40.”

“Duy Khải!” Hạ An đá vào chân của Duy Khải một cái, anh ta dám cười trên nỗi đau của cô, thật là khiến cô tức chết mà.

Hạ An trước giờ là một cô bé rất hiền lành, cam chịu. Đây là lần đầu tiên có người chọc cô đến mức không kiềm chế được mà động thủ. Trên đời này chắc hẳn chỉ có một mình Duy Khải khiến cô làm được điều này mà thôi.

Duy Khải nhăn mặt làm bộ ra vẻ đau đớn.

“Cậu trả phiếu liên lạc của tôi lại đây!” Hạ An giật lấy phiếu liên lạc của cô trong tay Duy Khải.

Nhưng Duy Khải đã nhanh tay đem giấu vào túi quần trước khi Hạ An lấy được nó.

Duy Khải bày ra bộ mặt ngứa đòn: “Không trả! Sau khi tôi về sẽ đem đóng khung hai cái phiếu liên lạc này treo trong phòng cho cậu xem.” Anh nói xong rồi vọt chạy đi.

“Ai mượn cậu? Trả đây!” Hạ An bất mãn, nổi quạo đuổi theo phía sau Duy Khải để đòi lại tờ phiếu liên lạc hạng 39 của cô.

Nhưng dù cô có chạy nhanh như thế nào thì vẫn không thể đuổi kịp Duy Khải được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.