Chung Phòng Cách Vách

Chương 50: Chương 50




Tình huống này quá căng thẳng rồi bây ơi!

Thằng Khang đứng dậy.

Con My ngồi ở bàn trên quay xuống nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn.

Thằng Khang nó lạnh sống lưng liền.

Nghe kĩ thì giọng nó trả lời ông thầy có hơi rung rung: “Dạ thưa thầy.. bài của bạn My làm đúng ạ.” Chứ nó đâu dám nói sai, nói sai là đường tình duyên của nó cũng sẽ lận đận y chang đường học hành của nó luôn.

Thầy Phong trầm mặt nói: “Thầy cho em một cơ hội nữa. Em nhìn kĩ lại bài giải trên bảng của bạn rồi nhận xét.”

Thằng Khang nhìn đại vài cái rồi nói: “Thưa thầy.. bạn làm đúng.” Dù trời có sập xuống thì nó vẫn sẽ nói một chữ duy nhất “đúng”

Bài của Diễm My nhìn qua có vẻ dài hơn bài của thằng Hưng. My nó biết cách giải chỉ có điều là nó lại thế số sai, mà trong một bài toán thì dù chỉ sai một dấu trừ hay cộng thôi là đi luôn nguyên bài, cho nên bài của Diễm My làm theo cách đó là đúng như kết quả nó lại ghi sai.

Thằng Khang cũng nhìn thấy con My thế số vô sai mà nó đâu dám nói con My làm sai.

“Đúng?” Thầy hỏi.

Thằng Khang gật đầu.

“Vậy thì em chép bài phạt mai gửi tôi luôn đi! Thế số sai rành rành như vậy đó mà vẫn cố chấp nói đúng, cho cơ hội để nói lại rồi mà vẫn kiên trì nói đúng cho bằng được.”

Ai trong lớp cũng biết thằng Khang thà là chép phạt chứ không dám nói con My làm sai. Dù thầy có cho nó nói một trăm lần đi chăng nữa thì nói sẽ vẫn nói bài đó là đúng thôi, bởi nó sợ con My giận lắm.

Đúng là tình yêu khiến con người ta mất hết lý trí mà.

Tới lượt bài của Hạ An, thầy Phong chăm chú nhìn bài của cô một lúc lâu.

Hạ An ngồi ở dưới lớp, hai bàn tay nắm chặt vào nhau vì quá hồi hộp.

Cô tự hỏi trong đầu “Sao đến bài của mình thầy lại nhìn lâu như vậy? Không lẽ bài của mình sai nhiều đến nỗi thầy phải nhìn đi nhìn lại để đếm lỗi sai à?”

Lúc này, Hạ An khẽ nhìn lên phía bàn đầu thì cô thấy Duy Khải đang nằm ngủ gật trên bàn, thậm chí anh còn dựng đứng cuốn sách giáo khoa lên để thầy không biết là anh đang ngủ.

Dưới góc độ từ bàn giáo viên nhìn xuống thì chỉ thấy cuốn sách thôi, ai nhìn vào thì cũng chỉ nghĩ là anh đang chăm chú đọc sách. Nhưng từ góc độ của Hạ An thì nhìn rất rõ là anh đang ngủ gật.

Bây giờ, trong lòng Hạ An càng hoảng loạn hơn.

Cô không biết Duy Khải lấy cái bài giải đó từ đâu ra mà đưa cho cô nữa?

Trời ạ! Anh ta ngay cả một chút lo lắng cũng không có nữa kìa, mà đúng rồi người bị chép phạt là cô chứ đâu phải anh ta đâu.

Rồi thầy kêu Hạnh đứng lên nhận xét bài của Hạ An. Hạnh được coi là học sinh giỏi, xếp hạng nhất nhì của lớp, nên khi nghe thầy kêu Hạnh nhận xét Hạ An cảm thấy có hơi là lạ, nhưng không biết lạ cái gì nữa.

Hạ An bây giờ chỉ biết cúi mặt xuống bàn, nhắm chặt mắt lại, không dám đối diện với ánh mắt giận dữ của thầy Phong, và chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng bị la, sẵn sàng chép bài phạt.

Nhưng bất ngờ là Hạnh lại nhận xét bài giải của Hạ An đúng.

Hạ An cũng chẳng thấy đỡ sợ hơn là bao, mấy người trước đứng lên nhận xét cũng nói bài giải đúng kết quả là vẫn bị bắt đi chép phạt đó thôi.

Ấy vậy mà, thầy Phong lại không nói gì, rồi cho phép Hạnh ngồi xuống.

Thầy Phong nói: “Trong ba bài ở trên bảng thì chỉ duy nhất bài của bạn Hạ An làm là vừa ý của thầy nhất. Bạn ghi ra các bước giải rõ ràng, thế số chính xác. Chẳng những vậy bạn còn biết cách lượt bỏ nữa bước không cần thiết lấy những bước ăn điểm, nên bài làm khá ngắn gọn dễ hiểu. Chỉ những ai hiểu bài rồi thì mới có thể làm theo cách này, còn cách của bạn My làm tuy cũng ra kết quả đúng, nhưng rất dài dòng và mất thời gian.”

Nghe thầy nói, mà Hạ An không thể tin nổi.

Bài của cô vậy mà đúng à?

Cả lớp bây giờ đều nhìn về phía Hạ An với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng chỉ một nhìn Hạ An biết rõ cái bài đó không phải cô làm.

Nhìn cả lớp đều hướng về phía mình, Hạ An mới sững sờ.

 Lúc đầu cô nghi là Duy Khải mượn bài giải của lớp, tại khi thầy ghi đề lên bảng cô thấy lớp nháo nhào lên tìm lời giải mà.

Nhưng bây giờ cô mới nhận ra một điều, bài của cô là bài số ba lận. Mọi người chỉ có thời gian tra kịp bài số một và số hai thôi lấy đâu ra thời gian cho bài số ba, thầy vừa viết xong bài ba là gọi tên lên bảng liền rồi. Mà dù cho có người nhanh tay tra ra được thì nó cũng chỉ hiện lên có cái đáp án như của thằng Hưng thôi, làm sao có được nguyên một cái lời giải chi tiết như vậy chứ.

Hơn nữa cái này còn là lời giải rút gọn cũng có thể nói một cách hoa mỹ hơn là giải theo cách nâng cao, chỉ học sinh giỏi mới đủ trình giải theo cách này.

Trong đầu Hạ An bây giờ cứ lùng bùng cả lên. Cô tự hỏi “Duy Khải lấy đâu ra cái bài giải đó vậy? Trong khi cả lớp không ai giải theo cách này thì Duy Khải làm sao có được nó vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.