Chung Phòng Cách Vách

Chương 62: Chương 62




Bữa nay là thứ hai đến thứ tư lại có tiết hóa, Hạ An chỉ có một ngày để làm bài báo cáo thôi, thời gian vô cùng gấp rút nên vừa tan học là cô bàn về vấn đề này với Duy Khải liền.

Hạ An vừa nói vừa lo lắng nhìn sắc mặt của Duy Khải: “Bài báo cáo hóa tôi với cậu vào chung một nhóm đấy. Cậu biết là tôi rất dở mấy môn này mà, cậu có thể chỉ tôi làm được không?”

Lúc đầu quả thực Hạ An rất nghi ngờ về năng lực học tập của Duy Khải, nhưng qua lời nói của Mỹ Linh thì Hạ An đã có một cái nhìn khác về anh.

Tuy nhiên, dù Duy Khải có học giỏi đến mấy đi chăng nữa liệu bởi vì lâu ngày lười biếng không được rèn giũa thì kiến thức của anh có bị trôi tuột hay không?

Đây là điều Hạ An luôn thắc mắc.

Nhưng cô nhớ lại hồi năm lớp 8, lần đó cô đã lớn gan xem trộm bài kiểm tra của Duy Khải tuy Duy Khải thua cô 1 điểm nhưng anh làm toàn câu khó. Rồi cái lần cô bị bắt lên bảng nữa, là Duy Khải đã giúp cô giải bài tập.

  Suy đi nghĩ lại thì Hạ An không thể dùng bộ não của một người học kém như cô để phán đoán được bộ não của mấy người học giỏi như anh.

Nhưng bây giờ đây, dù Duy Khải có còn nhớ kiến thức hay không thì cô cũng mặc kệ, bởi vì cô đã đến đường cùng rồi, cô phải nhờ anh thôi, cô không còn sự lựa chọn khác nữa.

Được hay không được thì cũng phải được.

Qua một lúc mà Duy Khải vẫn không chịu đáp lại lời Hạ An.

Hạ An sốt cả ruột gan sợ là Duy Khải sẽ không chịu chỉ cô làm báo cáo, cô khẽ gọi: “Duy Khải..”

Hạ An chưa kịp nói gì nữa thì Duy Khải đã lên tiếng.

“Cậu nói tôi hạng 40, cậu hạng 39. Tôi không có cùng tầng lớp với cậu mà.” Duy Khải quay lại nhìn Hạ An chằm chằm, anh vẫn còn ghi hận lần đó lắm.

Anh nói tiếp: “Thôi, tôi không biết làm!”

Nói xong anh đi một mạch không thèm đợi Hạ An.

Hạ An liền đuổi theo sau Duy Khải, hệt như con mèo bám chủ không ngừng khều khều tay áo của Duy Khải mà luyên thuyên cái miệng không ngừng.

“Tôi xin lỗi! Lúc đó tôi không biết cậu có thể làm được. Ai biểu cậu vào lớp cứ ngủ làm chi làm tôi tưởng.. Duy Khải! Duy Khải tốt bụng! Cậu không phải kiểu người thấy chết mà không cứu đúng không? Cậu giúp tôi lần này đi! Tôi hứa sẽ mang ơn cậu suốt đời.”

Duy Khải đột nhiên đứng lại.

Ha! Lần này Hạ An phản ứng nhanh đứng lại kịp thời nên không bị đập đầu vào lưng anh nữa rồi nha. Người ta nói “bất quá tam” mà.

Duy Khải không biết vì sao lại nhìn Hạ An rất lâu. Hạ An bị anh nhìn đến ngài ngại mà lấy tay gãi đầu một cách vô tri.

Cô còn sờ sờ lên mặt mình xem xem có bị dính cái gì không mà sao Duy Khải dòm mình hoài vậy?

Chẳng những thế ánh mắt của Duy Khải rất lạ, không giống như cái cách bình thường anh nhìn người khác, nhưng Hạ An lại không thể chỉ ra được điểm khác nhau giữa ánh mắt Duy Khải khi nhìn người khác và khi nhìn cô.

“Cậu mang ơn tôi suốt đời?” Anh có hơi nhấn mạnh câu này.

Hạ An gật đầu.

Cô cảm thấy câu này bình thường mà, chẳng có điểm gì kì lạ cả. Ai khi nhờ vả người khác cũng thường dùng câu này để trừu tượng hóa nó lên mà, khiến cho người nghe cảm động, cảm nhận được tấm chân tình của mình mà giúp mình.

Anh lại nói tiếp, giọng nói trầm tĩnh nghiêm túc đến lạ thường, nghiêm túc đến mức không biết câu nào anh nói thật, câu nào anh nói đùa.

“Nhưng mà Hạ An à! Nói cho cậu biết trước, tính của tôi không được tốt cho lắm! Tôi không thích người ta mang ơn tôi mà chỉ nói suông bằng lời. Tôi thích người ta trả ơn cho tôi hơn, trả ơn bằng hành động thực tế ấy. Cậu làm được không?”

Hạ An ngẩn người một lúc để suy nghĩ về câu nói của Duy Khải.

Từ đó đến giờ đầu óc của cô không được nhanh nhẹn như người ta, suy nghĩ.. suy nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu hoàn toàn ý của Duy Khải.

Hạ An nhăn mặt. Sao có cái bài báo cáo thôi mà hành cô dữ vậy trời?

Bây giờ cô mới hỏi: “Vậy phải trả ơn như thế nào?”

Duy Khải khẽ thở dài một hơi. Môi có hơi nhếch lên, cười cũng không ra cười, tức giận cũng không ra tức giận.

Anh nói thầm một câu trong đầu “Đúng là Hạ An không phụ kì vọng của anh, ngốc đến hết thuốc chữa.”

Rồi Duy Khải khoác tay lên vai Hạ An, chẳng những vậy còn ngoắc tay ra hiệu bảo Hạ An kê tai lại để anh nói nhỏ cho nghe.

Hạ An tưởng Duy Khải đã đồng ý mà hớn hở ra mặt liền ngoan ngoãn làm theo, kê sát tai lại gần Duy Khải.

Anh nói: “Hạ An, tôi nói với cậu một chuyện này nè. Điểm này không có cũng chả sao, dù sao tôi và cậu cũng ở dưới đáy xã hội hết một năm rồi, hay hai chúng ta ở thêm một năm nữa đi!”

Nụ cười trên mặt Hạ An liền tắt hẳn.

Trên đời này người ta cố gắng học hành để đứng hạng nhất hạng nhì, sau này được làm ông này bà nọ, chứ ai đời đi học là để phấn đấu giành danh hiệu đứng cuối lớp?

Hạ An phản đối: “Không được! Tôi không muốn!”

Nhưng Duy Khải không chịu nghe mà bỏ cô đi về trước, Hạ An liền đuổi theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.