Nửa ngày hôm qua Hạ An năn nỉ Duy Khải chỉ cô làm bài báo cáo, nhưng anh ta vẫn nhất quyết không chịu giúp đỡ cô gì cả.
Thôi chết cô rồi! Lần này không lẽ cô sẽ phải 0 điểm môn hóa sao?
Sáng hôm nay tranh thủ thời gian đi đến trường, Hạ An lại thuyết phục Duy Khải một lần nữa.
“Duy Khải! Duy Khải!” An Hạ vừa gọi Duy Khải mà vừa cảm thấy độ chai mặt của mình đã đạt đến mức không ai có thể sánh bằng luôn rồi. Nhưng biết làm sao được vì điểm môn hóa nên cô phải cố gắng thôi.
Duy Khải lên tiếng: “Cái gì mà mới sáng sớm cậu gọi tên tôi hoài vậy?”
Hạ An lại tiếp tục chuyên mục năn nỉ của mình: “Cậu có suy nghĩ như thế nào về việc chỉ tôi làm bài báo cáo hóa? Hai chúng ta ở chung một nhóm mà, điểm của tôi cũng là điểm của cậu, cậu không thể giúp tôi được sao? Người anh em tốt!”
Vừa dứt câu, Hạ An liền lấy tay vỗ vỗ Duy Khải, để thể hiện tình anh em, quyết chí đồng lòng vượt qua môn hóa.
Duy Khải thẳng thừng trả lời: “Không!”
Nghe xong câu trả lời của Duy Khải, nụ cười công nghiệp của Hạ An liền tắt hẳn, bàn tay trên vai Duy Khải cũng khựng lại.
Duy Khải nhìn thấy Hạ An bị chọc quê như vậy thì lấy làm thích chí lắm.
Thật ra từ hôm qua đến giờ Duy Khải chỉ giả vờ lạnh lùng boy một chút, nói “không làm” như vậy để chọc Hạ An thôi.
Ai biểu lần trước Hạ An xem thường anh, nói anh là không làm được làm chi, lần này, được dịp anh trút cho hả giận.
Với lại, cái cảm giác được Hạ An chạy theo phía sau năn nỉ, tìm mọi cách dỗ ngọt anh, rồi nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của cô khi phải nghĩ cách chiều lòng anh lại khiến cho anh cảm thấy rất thích, không muốn dứt ra nên mới cố tình làm khó cô để cô còn dỗ anh dài dài mới được.
Nhưng mà Hạ An lại không thích cái trò trêu chọc này của Duy Khải một chút nào. Cô thẹn quá hóa giận lẩm bẩm trong miệng chửi anh: “Đồ xấu tính! Đồ thù dai!”
Người ở đang đi ở đằng trước tai rất thính, nghe xong thì bất ngờ xoay lại hỏi: “Cậu mới nói cái gì đó?”
Hạ An giật mình.
Cô nhớ là cô đã nói rất nhỏ mà sao Duy Khải có thể nghe được vậy?
Hạ An xua tay phủ nhận: “Không có, tôi không có nói cái gì hết.”
Cô nào dám nói là cô vừa chửi anh.
Bây giờ, cô đang rất cần sự giúp đỡ của anh cho nên nhất quyết không thể chọc cho tên xấu tính, thù dai này nổi quạo được.
Duy Khải nhìn chằm chằm Hạ An, đôi mắt sắc bén đó như có thể nhìn thấu tâm tư của cô. Chẳng những thế trên mặt anh còn hiện lên dòng chữ “Có đồ ngu mới tin cậu.”
Hạ An chợt cảm thấy trong lòng có hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Duy Khải.
Duy Khải vẫn dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn cô: “Hạ An mau khai ra đi! Vừa rồi cậu lẩm bẩm trong miệng là nói xấu gì tôi đó?” Thái độ của Duy Khải hệt như đang hỏi cung tội phạm.
Hạ An lắc đầu lia lịa: “Không có, không có tôi không có nói gì hết.” Có chết cũng sẽ không nói.
Duy Khải híp đôi mắt lại nhìn Hạ An, một lúc lâu sau anh dời hướng mắt sang chỗ khác, miệng bỗng dưng nở một nụ cười trông rất là gian xảo, rồi anh nói: “Ừ, cứ nói dối đi! Mặt bị nổi mụn rán chịu.”
Duy Khải bỏ lại câu đó cho Hạ An rồi thảng nhiên đi đến trường.
Hạ An vội chạy theo sau, hoang mang hỏi: “Bộ nói dối là mặt sẽ nổi mụn à?”
Duy Khải: “Không tin à?”
Hạ An lắc đầu không tin, nhưng gương mặt trông có vẻ vô cùng hoang mang đó của cô đã bán đứng lại cô.
Duy Khải nhìn nét mặt của Hạ An càng thêm đắc ý trong bụng, cú đánh đòn tâm lý này của anh đã tung ra là phải chính xác.
Dù trong lòng đang rất đắc ý vì dụ được Hạ An, nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ vẻ hết sức bình tĩnh, nghiêm túc nói, nói y như thiệt: “Ừ, đợi ngày mai đi coi có thiệt hay không là biết liền à.”
Trái ngược lại với thái độ bình tĩnh của Duy Khải là sự lo lắng, hoang mang tột độ của Hạ An. Cô bị anh dọa sợ đến mức lấy tay sờ sờ lên mặt thử coi có bị nổi hột mụn nào chưa.
Hạ An ám ảnh nhất là bị nổi mụn, cỡ mấy tháng trước mặt cô bị nổi mụn. Mụn tuổi dậy thì thì biết rồi đó, nổi rất nhiều vừa đau vừa ngứa vô cùng khó chịu.
Lần đó, Duy Khải được dịp chọc ghẹo Hạ An quá trời. Hạ An lúc đó cũng không còn tâm trí đâu mà giỡn với anh.
Cô vẫn cứ là bình tĩnh ngồi chờ xem “quả báo” của Duy Khải, sẽ sớm thôi anh ta cũng sẽ bị giống như cô, đến lúc đó cô sẽ chọc lại cho biết.
Cũng may, lần đó Hạ An đi ra tiệm thuốc tây mua tuýt kem chấm mụn nên giờ mới hết được đó.
Từ đấy, Hạ An có thêm một mỗi sợ nữa là sợ bị mọc mụn. Duy Khải cũng bắt được điểm yếu này của cô mà lôi ra trêu.
“Duy Khải!” Hạ An khẽ gọi: “Thật ra.. lúc nãy tôi có lỡ miệng nói cậu là đồ xấu tính, đồ thù dai. Tôi chỉ lỡ miệng thôi chứ không có ý gì hết.”
“Không có ý gì hết?” Duy Khải lặp lại, thái độ chẳng thân thiện một tí nào: “Ừ, tôi là đồ xấu tính, đồ thù dai vậy đó thì sao?”
Anh nói tiếp: “Tính ra là tôi định giúp cậu làm bài báo cáo hóa rồi đó, mà tại vì cậu nói tôi là xấu tính, thù dai nên tôi không giúp nữa.”
“Ơ..” Hạ An hóa đá ngay tại chỗ.
Cái này có phải gọi là cái miệng hại cái thân hay không?