Chúng Tôi Không Thân

Chương 1: Chương 1




Edit: Lá Nhỏ

Beta: Đào

Trường trung học Nam Huệ

Hôm nay là ngày tựu trường, hành lang khối mười chật cứng người, ai nấy đều chen chúc trước bảng thông báo bên ngoài để xem danh sách lớp học mới.

Trần Ngải nhón chân muốn nhìn vào phía trong nhưng thị lực hơi yếu, ngoại trừ tên lớp ở phía trên thì cô không thể nhìn thấy gì cả, hiện giờ những con chữ với cô mà nói chẳng khác gì những con nòng nọc nhỏ.

Nhưng bảo cô phải xông vào chen lấn với người khác thì cô không làm được.

Nhìn xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, cô lùi ra gốc cây đa bên ngoài hành lang rồi tiếp tục đợi.

Chờ một lát nữa, chắc hẳn mọi người sẽ xem xong ngay thôi.

Bây giờ đã là cuối tháng 8, mới trôi qua vài phút mà Trần Ngải đã cảm thấy vô cùng nóng nực, cô thở dài một hơi rồi lấy chai nước trong cặp sách, uống một ngụm.

Vừa uống nước, cô vừa nhìn thoáng qua điện thoại trong cặp sách, trong lòng khẽ bồn chồn.

Cô cầm điện thoại lên, mở Wechat ra, trên cùng khung chat là một hình đại diện Anime. Cô nhấn vào cuộc trò chuyện mười giờ đêm qua.

Cậu ta: Ngày mai đến Nam Huệ, chúng mình cứ xem nhau như bạn bè bình thường, đừng tỏ ra quá thân thiết.

Sau đó Trần Ngải đợi ba phút, không thấy cậu tiếp tục giải thích, mới trả lời: Ừm

Cô không hỏi vì sao, cũng không cố tình thể hiện sự lạnh lùng, chỉ đơn giản như khi cậu đưa cho cô một lon coca, Trần Ngải sẽ đáp “Ừm”.

Sau khi nhìn lướt qua, Trần Ngải khẽ mím môi, rồi bỏ điện thoại vào trong cặp sách.

Cô đưa mắt nhìn những tia nắng xuyên qua tán cây đa chiếu xuống mặt đất, thời tiết này khiến cô cảm thấy thật bực bội.

Đeo cặp sách lên vai, cô cất bước ra ngoài định thử chen vào đám đông nhìn thử chút. Bây giờ tình hình bên kia đã đỡ đông hơn, lúc đầu đa số đều là nam sinh chen chúc, bây giờ thì ít nhất còn có một phần ba là nữ sinh.

Còn chưa ra khỏi bóng râm, đột nhiên có người đập sách vào vai cô.

“Xem danh sách lớp chưa?” Một giọng nói uể oải vang lên, ngay cả cái tên cũng không thèm gọi.

Trần Ngải quay đầu nhìn cậu, bởi vì ánh nắng chói chang, mắt cô hơi nheo lại, khóe miệng bất giác cong lên, thầm nghĩ, đây là cậu chủ động tìm tôi đấy.

Thiếu niên với khuôn mặt vô cùng góc cạnh, ước chừng cao hơn cô một cái đầu. Cậu mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, dưới chân là đôi giày cậu thức thâu đêm săn được.

Trần Ngải mở miệng nói nhưng người ta hỏi một đằng, cô lại trả lời một nẻo: “Có phải cậu cao lên rồi không?”

“Ha ha, thật sao?” Thiếu niên trông có vẻ vui sướng, điệu bộ hất tóc nhìn vô cùng chướng mắt “Tớ chưa đi đo nữa.”

Sau khi nghe xong, Trần Ngải sải bước về phía trước, mặt đối mặt với cậu, khoảng cách giữa hai người hiện giờ ước chừng một nắm tay.

Ngay lập tức cậu đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng.

Khoảng tám chín giây trôi qua, Trần Ngải lùi ra sau nói, “Ồ, chắc là tăng được 3cm rồi.”

Cậu hơi tiếc nuối, nhún vai rồi lui ra sau một bước để duy trì khoảng cách với cô: “Chậc, vẫn còn thiếu.”

Trần Ngải biết cậu muốn cao đến 1m80, hiện tại còn thiếu khoảng một hai centimet nữa.

“Cậu về nhà tự đo đi, có thể là do tớ đo không chính xác.”

“Thôi, tớ tin cậu.” Cậu lắc đầu, không nhắc đến việc này nữa, “Cậu học lớp nào thế?”

Trần Ngải thành thật trả lời: “Vẫn chưa xem được.”

“Vậy cậu còn đứng ngốc ở đây làm gì?”

“Không muốn chen chúc với người ta, tớ định đợi ít người hơn rồi xem.”

Nghe thấy lý do này, vẻ mặt cậu tỏ ra chán ghét: “Tớ lầm rồi, tớ còn tưởng cậu đứng đây chờ tớ tới cùng xem cơ.”

Vẻ mặt Trần Ngải khinh bỉ, lùi về sau một bước: “Tự luyến, ai thèm chờ cậu.”

Cậu không tiếp tục khua môi múa mép nữa, đặt quyển vở vào tay cô, “Đợi ở đây, tớ vào xem.”

Trần Ngải rất tự giác cầm lấy cuốn vở rồi nhìn cậu đi đến trước bảng thông báo.

Cô thấy cậu vừa xin lỗi vừa chen người vào đám đông, cái đầu kia nổi bật hẳn trong đám người một cách lạ thường.

Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại phát ra từ bên trong túi của Trần Ngải, cô lấy ra xem, là Dư Giang.

Cô vừa nghe máy, vừa đưa mắt tìm kiếm cái đầu nổi bật trong đám người.

“Alo, Dư Giang, cậu chưa xem được hả?”

“Tớ xem được rồi, bây giờ cậu đến lớp 3 đi, biết đi đường nào chưa?”

“Biết rồi.” Trần Ngải nhìn lướt qua, có lẽ vì sợ học sinh lớp mười mới vào không tìm được lớp học, nên bên ngoài có dán bảng chỉ dẫn “Vậy còn cậu?”

“Vừa nãy tên ngốc Cao Hạ nhắn tớ là cậu ấy nhầm lớp, đang nhờ tớ nhìn lại, cậu cứ lên lớp trước đi.”

“Ờ.”

Cô vừa nói xong thì bên kia liền cúp máy.

Trần Ngải mấp máy môi, thật ra cô muốn hỏi Dư Giang học lớp nào, cuối cùng cô chỉ nhìn lướt qua đám đông rồi quay người đi lên cầu thang.

Theo dõi fanpage Thủy Tiên Cung của chúng mình nha

Lúc bước vào lớp ba, giáo viên chủ nhiệm đã đến, đó là một người đàn ông trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, rất ít khi nói cười.

“Ký tên vào danh sách này, rồi tự tìm chỗ ngồi nhé.”

Cô nhìn thấy tên mình nằm ở hàng thứ 3.

Ký tên xong, cô vội vàng quét mắt nhìn danh sách một lượt, sau đó bắt đầu tìm chỗ ngồi.

Phần lớn các vị trí đều đã có người ngồi, mà cô lại thích ngồi gần cửa sổ, vì vậy cô không có nhiều sự lựa chọn cho chỗ ngồi mình thích.

Lúc đi đến bên cạnh một ghế trống, đang định ngồi xuống, bạn nữ bên cạnh lập tức rút một quyển sách từ trong ngăn kéo ra đặt lên bàn.

Trần Ngải sững người, ngẩng đầu nhìn bạn nữ.

Cô gái với gương mặt tròn trịa hơi ngượng ngùng nói: “Bạn tôi nhờ tôi giữ chỗ rồi.”

Giọng nói nho nhỏ, dường như còn có mấy phần khó xử.

Trần Ngải gật đầu, không có ý định tranh với người khác, cô tiếp tục đi ra sau, đếm ngược hàng thứ ba từ dưới lên.

Lần này cô để ý hơn một chút, hỏi bạn học nữ bên cạnh: “Bạn ơi, xin hỏi vị trí này đã có ai ngồi chưa?” Hỏi xong cô khẽ mỉm cười.

Cô gái kia cười, hàm răng trắng đều tăm tắp hơi tương phản với màu da: “Chưa có đâu, cậu cứ ngồi đi.”

Trần Ngải rút bọc khăn ướt từ trong túi ra, lau bàn ghế một cách sạch sẽ, rồi lau lại khăn khô một lần nữa mới ngồi xuống.

Bạn học nữ bên cạnh cười nói: “Ôi, tớ sơ suất quá, không để ý nên không mang khăn ướt rồi.”

Trần Ngải đưa khăn ướt trong tay qua: “Tớ vẫn còn đây, cho cậu dùng này.”

Bạn học nữ hơi do dự, “Đằng nào tớ cũng ngồi rồi….”

“Không sao, cậu lấy lau bàn cũng được.”

Bạn học nữ bị thuyết phục, nhận lấy khăn ướt rồi lau mặt bàn: “Ôi, bẩn thật đấy.”

Học sinh trong lớp học vẫn chưa đến hết, tất cả mọi người đều đang thì thầm nói chuyện, chủ nhiệm lớp không biết ra cửa lớp từ lúc nào, bây giờ còn đang trò chuyện với chủ nhiệm lớp bên cạnh.

“Trần Ngải, cậu cũng học ở trường cấp 2 khác hả?” Lý Thu hỏi.

Vừa rồi hai người đã hỏi tên đối phương.

Trần Ngải gật đầu, nói ra tên trường cấp 2 mình từng học.

Lý Thu hơi kinh ngạc: “Cậu là học sinh trường năng khiếu hả? Wow, chẳng trách có thần thái như thế! Là học sinh ngành mỹ thuật ư? Hay là thanh nhạc?”

Trường cấp 2 của cô quả thực nổi tiếng là môi trường đào tạo những tài năng xuất sắc.

“Tính theo tiêu chuẩn quốc gia thì...” Thấy Lý Thu hơi mơ hồ, Trần Ngải nói thêm, “Gọi là vũ đạo.”

“Lúc nãy khi cậu vừa đến, tớ còn tự hỏi tại sao chân cậu vừa trắng mịn lại vừa thon dài như vậy!” Sự hâm mộ trong ánh mắt Lý Thu lóe sáng lấp lánh như sao.

Trần Ngải cười cười, cũng không phản bác, cô hỏi về trường cấp 2 của Lý Thu.

Lý Thu kể về trường cấp 2 ở quận bên cạnh, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt với Trần Ngải về tin vỉa hè mà mình nghe ngóng được.

“Có vẻ hầu hết học sinh lớp mình đều là cựu học sinh cấp 2 Nam Huệ. Ví dụ bạn nữ vừa giúp bạn giành chỗ lúc nãy ấy, với mấy người nói chuyện rầm rộ đằng kia kìa.”

Ánh mắt Trần Ngải theo lời nói của Lý Thu lướt qua bạn nữ kia, nhân lúc chủ nhiệm ở bên ngoài, cậu ta đang nói chuyện cười ầm ĩ với bạn học nữ phía trước.

“Dù gì thì trường cấp 2 Nam Huệ cũng rất tốt, vậy nên mọi người đều đổ xô đến trường cấp 3 Nam Huệ học.”

Lý Thu hết sức tán thành điều này.

“Nhưng có vẻ các thầy cô sẽ thiên vị mấy đứa học sinh cũ của Nam Huệ. Nghe nói mấy năm gần đây các học sinh ở Nam Huệ cũ không hòa hợp với chúng mình lắm.”

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên phía trước hơi ồn ào.

Thì ra là nữ sinh có khuôn mặt mũm mĩm giúp bạn giữ chỗ ngồi.

“Đùa chứ, lớp trưởng, đây là chỗ ngồi tốt cậu giữ cho tớ hả?” Nam sinh có khuôn mặt ưa nhìn lên tiếng, mặt mày dở khóc dở cười nhìn vào chỗ ngồi kia.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, nữ sinh có khuôn mặt tròn trịa có vẻ hơi ngượng ngùng.

“Ôi chao, đúng là vị trí này khó nhìn thấy bảng thật!”

Bạn nam kia nhướng mày “Sơn nhân tự có diệu kế*, tớ sẽ ra sau ngồi!”

* Sơn nhân tự có diệu kế đây là câu nói Gia Cát Lượng thường hay nói trong Tam Quốc, có nghĩa là dù cho có sống ở vùng núi thì cũng có cách giải quyết vấn đề.

Nói xong, cậu ta đi về phía sau, không biết ai gọi cậu ta, cậu ta đáp lại: “Không, tớ ngồi đây.”

Cậu ta ngồi xuống bàn phía sau của Trần Ngải.

Quả nhiên là học sinh cũ của Nam Huệ, trong thời gian ngắn đã nói chuyện phiếm với nam sinh bên cạnh.

Lý Thu nhìn xung quanh rồi thì thầm vào tai Trần Ngải: “Trong lớp hình như có mấy đôi nam nữ ngồi với nhau.”

Trần Ngải hơi buồn cười, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”

Khi cô đang học cấp 2, họ không chỉ ngồi cạnh nhau thôi đâu.

Ước chừng học sinh đến gần đủ, chủ nhiệm lớp mới bước vào nói: “Cả lớp nộp bài tập về nhà đi.”

Nam Huệ luôn quan tâm việc học tập, bài tập về nhà được giao ngay sau khi trường học gửi giấy báo nhập học cấp 3 có kèm theo tài liệu tham khảo và bài tập, phục vụ cho việc liên thông giữa cấp 2 và cấp 3.

Mà lần này trường cấp 3 Nam Huệ tổ chức học sớm hơn các trường cấp 3 khác một tuần, nghe nói là để nối tiếp chương trình với ba môn học chính.

Trần Ngải mở cặp sách ra, cảm nhận được thứ gì đó, cô đột nhiên đứng thẳng dậy khiến chiếc ghế ma sát trên sàn phát ra một tiếng động chói tai.

Thầy chủ nhiệm vừa nói dứt lời nên sự yên tĩnh bao trùm không khí lớp học, ngay khi âm thanh lạ vang lên, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía dưới này.

Thầy giáo chủ nhiệm hơi khó chịu: “Có chuyện gì vậy?”

Trong chốc lát, Trần Ngải tỉnh táo lại, mặc dù bị hàng chục con mắt nhìn chằm chằm, cô vẫn biểu hiện như không có gì, bình tĩnh đáp: “Thưa thầy Trịnh, em xin phép đi vệ sinh.”

Thầy giáo chủ nhiệm gật đầu.

Cô ngồi xuống lần nữa, lấy cuốn bài tập từ trong cặp sách ra, nói với Lý Thu ngồi bên cạnh: “Tí nữa nếu có người đến thu, cậu giúp tớ nộp bài tập nhé!”

Sau đó cô lấy một bịch khăn giấy ra, hiện giờ bạn cùng lớp đều đã thôi nhìn về phía này.

Cô thò tay vào cặp một lần nữa, lấy một quyển vở ra, cuộn lại rồi giấu ở bên người. Sau đó, Trần Ngải cầm điện thoại và khăn giấy ra khỏi lớp học từ cửa sau.

Trần Ngải mở Wechat ra, nhắn tin cho Dư Giang.

“Lớp cậu ở đâu?”

“Sách của cậu vẫn còn ở chỗ tớ này.”

Đối phương không trả lời ngay, lo lắng cậu không thấy tin nhắn, Trần Ngải gọi thẳng.

Quả nhiên lần này sau khi cúp máy, cậu lập tức trả lời Wechat.

“Tớ ra đây!”

“Tớ học ở lớp 6.”

Trần Ngải xác định phương hướng rồi đi đến lớp 6.

Chủ nhiệm lớp 6 là một cô giáo trung niên, lúc này đang say sưa phát biểu trên bục giảng.

Nhưng may mắn là chỗ ngồi của Dư Giang ngay sát cửa sổ nên không quá khó truyền qua.

Lúc gần đến nơi, cô hơi dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào lối ra vào, vội vàng luồn vở vào trong cửa sổ —

Người bên trong lập tức nhận lấy.

Khi cô quay người về lớp thì nghe thấy chủ nhiệm lớp 6 thông báo thu bài tập về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.