Edit: Cá
Beta: Đào
Sau khi tất cả quá trình báo cáo ở lớp học kết thúc thì đã trôi qua hai tiết học.
Ban đầu Trần Ngải tưởng rằng như vậy là đã xong nhưng không ngờ chủ nhiệm Trịnh lớp cô lại phát một tập đề đã in sẵn, bắt đầu giảng bài.
Lại còn là tiết toán cô thấy đau đầu nhất. Không hổ là Nam Huệ.
Học xong hai tiết toán, Trần Ngải nằm vật xuống bàn.
Lý Thu ngồi cạnh thấy vậy, cười nói: “Thấy hai tiết vừa rồi lưng cậu cứ thẳng tắp, tưởng là cậu trâu bò lắm.”
“Cậu đùa hả, tớ đau đầu môn toán nhất đấy.” Sau khi Trần Ngải thả lỏng cơ thể, cô lại ngồi dậy, vừa thu dọn sách vở vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chắc là căn tin ở Nam Huệ mở rồi nhỉ?”
“Mở rồi cũng đừng có ăn.” Một giọng nói nam sinh cười cười phía sau truyền tới.
Người trả lời không phải Lý Thu mà là cậu nam sinh phía sau.
Lý Thu và Trần Ngải đều khó chịu, quay xuống nhìn cậu ta.
Mặt cậu ta tỏ vẻ dè bỉu: “Đồ ăn căn tin có làm cho người ăn đâu, đồ ăn thì ướp muối mặn chát, gắp một miếng thịt phải cắn đến ba lần.”
Trần Ngải cau màu, thịt thì không sao cả, ăn ở ngoài thì thế này là bình thường, nhưng nếu đồ ăn quá mặn thì đúng là khó chấp nhận được thật.
Lý Thu bên cạnh chủ động hỏi: “Vậy các cậu hay ăn ở đâu?”
Nam sinh chống tay lên bàn, hơi nghiêng về phía trước, cách Trần Ngải có một khoảng, cậu ta nhướng mày trả lời: “Ăn cơm hộp ở ngoài thôi. Tranh thủ thời gian, bây giờ còn chưa khai giảng, chú bảo vệ còn mắt nhắm mắt mở cho qua. Sau ngày khai giảng, chỗ bảo vệ không còn dễ xử lý nữa đâu.”
Trần Ngải gật đầu, cảm thấy rất hợp lí.
Lý Thu vẫn muốn hỏi thêm vài chuyện của Nam Huệ, còn cô thì lấy điện thoại ra tìm đồ ăn ở gần đó.
Lướt qua hai ba trang vẫn không chọn được gì, khuỷu tay cô đột nhiên bị huých nhẹ.
Trần Ngải ngẩng đầu nhìn lên.
Nam sinh phía sau cười nhìn cô: “Nếu khó chọn thế thì chúng mình cùng đặt ăn đi.”
Trần Ngải còn đang chần chờ thì Lý Thu đã vội vã gật đầu: “Hay quá, các cậu…”
Nói được nửa câu, Lý Thu quay sang thấy Trần Ngải không nói gì, mới kịp bình tĩnh lại, lập tức nói lái đi: “Tớ ăn với Trần Ngải. Trần Ngải, cậu muốn ăn ở đâu?”
Người phía sau cũng không nói gì nữa, giống như đang đợi ý kiến của cô.
Trần Ngải đành phải mở miệng hỏi: “Các cậu có nhiều người đặt ăn cùng nhau à?”
“Đúng vậy, không chỉ có mấy đứa con trai bọn tớ ở đây đâu mà còn có cả mấy bạn nữ bàn trên nữa.” Cậu ta cười chỉ nam sinh bên cạnh đang cười ha hả chơi game, “Lát nữa mấy người xuống lấy là được.”
“Thế các cậu cứ đặt với nhau đi. Tớ đang suy nghĩ đặt chỗ nào, các cậu cứ ăn trước đi.”
Người sau bàn gật đầu, thấy cô nói cũng có lí: “Để tớ gửi cậu mấy quán ổn ở gần đây.”
Trần Ngải đồng ý: “Vậy cảm ơn cậu nhé.”
“Thêm QQ đi, tớ gửi cho cậu.”
Sau khi kết bạn, có lẽ để nhớ tên, người bàn sau hỏi thêm: “Cậu tên gì?”
“Trần Ngải, Ngải trong ngải cứu.”
Trần Ngải nói xong, tới lượt Lý Thu đưa tài khoản QQ, ba người đều kết bạn nhau. Sau đó nam sinh kia gửi mấy quán ăn cơm hộp nhìn khá sạch sẽ và ngon mắt.
Lát sau, Trần Ngải nhỏ giọng bàn với Lý Thu định ăn gì. Lưng Trần Ngải vẫn thẳng đứng, lúc lướt màn hình điện thoại hơi mím môi, giống như đang suy nghĩ nên ăn cái gì.
Thật ra cô suy nghĩ không lâu lắm, chỉ một lúc là đã chọn được.
Nam sinh kia nhìn Trần Ngải thoát ứng dụng, không kiềm được sự tò mò kéo tay áo cô.
Trần Ngải quay đầu nhìn.
“Cậu biết tên tớ à?” Cậu ta hỏi, vẻ mặt còn khó hiểu. Lúc nãy khi giao bài tập cậu ta và Lý Thu đã biết tên nhau, nhưng lúc đó Trần Ngải đã ra ngoài rồi.
Trần Ngải lắc đầu, bây giờ mới nhớ ra: “À, vẫn chưa hỏi tên cậu nữa, cậu tên là gì thế?”
Cậu ta hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vậy cậu lưu tớ là gì? Chắc không đến mức không ghi gì chứ.”
“Có chứ,” Trần Ngải gật đầu, đưa điện thoại còn chưa thoát khỏi danh bạ cho cậu ta xem. Phía trên những hàng chữ viết không dấu: Ban duoi.
Trần Ngải ngạc nhiên nhìn cậu ta cười lớn, cười vì cái này thì thật đúng là lạ. Nhưng cô cũng cảm thấy như vậy thì không ổn lắm, vì vậy mở ghi chú tên ra, hỏi:
“Cậu tên gì vậy?”
“Du Kỳ.”
Cậu ta vẽ rồng vẽ rắn tên mình lên trên đề cương cho cô nhìn.
–
Đồ ăn đã tới, Trần Ngải cùng Lý Thu xuống dưới nhận. Lúc đi lên phải đi qua hành lang của khối 10.
Khối 10 có tổng cộng 12 lớp. Từ lớp 1 đến lớp 6 ở đằng trước dãy nhà dạy học, ở giữa có dãy hành lang nối tiếp đến 6 lớp sau. Mà lớp 3 nằm ngay trước hành lang trung gian, đi tới bậc thang trước tòa nhà là lớp 6..
Vì vậy việc cô chạm mặt Dư Giang ở đây cũng không phải chuyện bất ngờ.
Chỉ cần liếc qua một cái Trần Ngải đã nhận ra cậu nhưng cô vẫn tiếp tục nói chuyện với Lý Thu.
Dư Giang vừa ăn trưa xong, không thể không thừa nhận nhà ăn Nam Huệ khiến cậu ‘kinh hãi’. Có lẽ vì chưa khai giảng nên chỉ mở một nửa, phần lớn đồ ăn ở đó cả về hình thức lẫn hương vị, đều khiến cậu… không thể hình dung thành lời.
Bạn ngồi cùng bàn Lam Triệu chọc cánh tay cậu, đột nhiên hăng hái:
“Uây uây uây, kia không phải bạn nữ hồi sáng đưa bài tập cho mày à? Chút nữa giới thiệu đi!”
Dư Giang nhìn vẻ mặt này liền biết trong đầu cậu ta đang suy nghĩ gì, đầu cũng không ngẩng lên trả lời: “Tao có quen cậu ấy đâu.”
Hai người cứ lướt qua nhau như vậy, không có một câu chào hỏi.
Lam Triệu tiếc nuối còn quay lại nhìn mấy lần, bùi ngùi nói: “Chân vừa dài vừa trắng lại còn thẳng nữa! Chúng mày không quen cũng chẳng sao. Nói bừa vài câu để tao thêm QQ cũng được mà!
Dư Giang dứt khoát giơ tay ra kéo cổ Lam Triệu lại: “Thế người ta thêm mày để làm gì!”
Đẩy Lam Triệu về phía lớp mình, cậu hơi khựng lại ở cửa, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang.
Cô xách theo túi đồ ăn to, thoáng chốc đã biến mất sau cánh cửa lớp ba.
Thế mà cũng biết mua đồ ăn ở ngoài đấy!
Hết tiết học buổi chiều, chủ nhiệm Trịnh lên lớp phát giấy thông báo và thư mời liên quan đến chỗ ở.
Trần Ngải chỉ nhìn qua rồi cất vào cặp.
Lý Thu ngồi kế bên u sầu nhìn cô: “Trần Ngải, cậu có muốn ở không?”
Trần Ngải gật đầu: “Có. Cậu thì sao?”
“Cậu đã quyết định xong rồi á?” Lý Thu ngạc nhiên, “Cậu không cần bàn lại với bố mẹ à?”
Trần Ngải cười không nói, chỉ lắc đầu.
Lý Thu không cảm thấy có gì bất thường, “Tớ thấy phân vân quá, nhà không xa không gần, đi nhanh thì nửa tiếng là về, nhưng nếu ở trường thì mỗi sáng không phải dậy sớm vất vả như thế. Chắc có lẽ bố tớ muốn tớ ở trường, còn mẹ lại muốn tớ về nhà. Tớ sẽ về nghĩ lại, ngày mai mới nộp cơ mà.”
“Ngày mai nộp thì tớ có thể bắt đầu trọ luôn đúng không?” Trần Ngải hỏi.
“Hình như thế. Hôm nay tớ thấy mấy người ở xa trường mang cả hành lí tới nữa, chắc là muốn vào kí túc xá ở luôn.”
Trần Ngải về đến nhà lúc trời vừa tối. Cô bật đèn phòng khách và phòng bếp, đầu tiên đun ấm nước chờ nấu mì, sau đó mở tủ lạnh lấy rau quả ra rửa sạch.
Trong lúc chờ nước sôi, cô mở điện thoại xem.
Trên QQ hiện mấy tin nhắn, Trần Ngải mở lên, trừ một tin ở trên từ Du Kỳ, còn lại 3 tin nhắn đều là của Dư Giang.
Cô xem tin nhắn của Du Kỳ trước.
Du Kỳ: Có người xin tài khoản QQ của cậu, có cho không?
Trần Ngải: Nếu là bạn cùng lớp thì cho.
Sau đó xem tin nhắn của Dư Giang.
Dư Giang: Mịa, may cậu đưa bài kịp thời, không thì phải nhặt xác cho tớ rồi!
Dư Giang: Trưa nay cậu ra ngoài lấy cơm hộp đúng không? Ăn ít thôi, không nên ăn đâu, không dinh dưỡng, còn béo phì.
Dư Giang: Đâu rồi? Cậu đâu rồi?
Nếu như cậu đang đứng trước mặt cô, nhất định cô sẽ trợn mắt lườm cậu.
Nhưng mà, cậu lại không ở đây. Trần Ngải mở khung chat ra, nhắn: Bạn gì ơi, chúng mình không quen.
Đúng lúc này nước sôi, Trần Ngải để điện thoại xuống nấu mì.
Điện thoại trên bồn rửa rung mấy lần, cô cũng không quan tâm.
Khi mì gần chín, có điện thoại gọi tới, Trần Ngải liếc qua. Quả nhiên là Dư Giang.
Mặc kệ điện thoại kêu một lát, đến khi đặt mì lên bàn ăn, Trần Ngải mới nghe máy.
“Alo?”
Dư Giang hỏi: “Sao lúc nãy không nghe điện thoại?”
“Vừa mới nấu mì.” Trần Ngải vừa nói, vừa bật loa ngoài nghe máy.
“Bố cậu chưa về sao?”
Trần Ngải ngẩng đầu lên thở dài: “Ừ, hai ngày nay có việc thì mới về.”
“À,” Nói đến đây, cậu ngừng lại chút, lát sau mới hỏi tiếp, “Lúc trưa cậu nghe thấy đúng không?”
“Cậu gọi vì chuyện này à?”
Đầu dây bên kia có lẽ bị chặn họng: “Còn không phải lúc về nhà không thấy cậu nhắn gì sao, tớ lo lắng cho cậu thôi.”
Trần Ngải ăn một miếng rồi mới nói: “Có gì mà phải lo lắng?”
Dư Giang cười nhẹ: “Vâng vâng vâng, không có.”
Chủ đề nói chuyện chuyển sang buổi học khai giảng hôm nay, Dư Giang than vãn giáo viên chủ nhiệm dạy môn anh, còn Trần Ngải cảm thán về giáo viên chủ nhiệm dạy môn toán của mình.
Trần Ngải: “Cậu xem, nếu thầy Trịnh hài hước một chút thì tớ đâu đến mức buồn ngủ nửa tiết học. Đây chính là kiểu giáo viên dạy toán tớ sợ nhất đấy.”
Dư Giang: “Ha ha, giống mấy giáo viên tiểu học đúng không, suốt ngày mặc áo sơ mi lên lớp dạy.”
“Ha ha đúng đấy.”
“Như vậy còn đỡ, chủ nhiệm lớp tớ quản nhiều lắm, hôm nay còn tiếc không thể đọc hết nội quy trường cho bọn tớ nghe. Nếu bắt được tớ buổi đầu không nộp bài, chắc cô sẽ treo tớ lên giết gà dọa khỉ quá.”
Trần Ngải bị cậu chọc cười: “Cậu cũng thức thời đấy!”
Dư Giang đầu bên kia nghe tiếng cô cười cũng bình tĩnh: “Này, cậu còn hùa nữa!”
Trần Ngải không đáp, nhẹ nhàng gắp mì.
“Trưa nay cậu ăn ở ngoài à?”
“Ừ, bạn bàn dưới giới thiệu mấy quán gần đó, chỗ hôm nay ăn không tệ.”
Trần Ngải không kén ăn, trừ sức ăn nhỏ thì về cơ bản có gì ăn nấy, nhưng ngược lại quán ăn khiến cô khen lại rất ít.
Dư Giang hỏi: “Bạn bàn dưới của cậu á?”
“Ừ.” Cô không biết chuyện này có gì quan trọng, đáp qua loa rồi tiếp tục ăn.
Dư Giang thấy cô cả nửa ngày không trả lời, bực bội lật người, đột nhiên không muốn hỏi han nữa.
Hai người học múa chung từ nhỏ, từ tiểu học đến cấp 2, những việc liên quan đến đối phương đều biết rõ ràng.
Nhìn Trần Ngải lúc trưa cùng bạn học mới mua đồ ăn bên ngoài, có vẻ đã quen thuộc các bạn cùng lớp, cậu bỗng dưng thấy bực bội khó hiểu.
Cảm giác bực bội khiến lời nói của cậu bỗng trở nên sắc bén:
“Đừng ăn đồ linh tinh bên ngoài, sao mà biết ở quán ăn nhỏ lẻ có dùng dầu bẩn hay không!”
Trần Ngải cười: “Tớ ăn salad, mua ở chuỗi nhà hàng.”
Dư Giang: “…”
“Với lại, cậu ăn ở căn tin, ổn không?” Cô bình thản hỏi.
Dư Giang: “…”
Thấy đầu bên kia cạn lời, Trần Ngải càng cảm thấy món mì ngon hơn.
Dư Giang nghe tiếng cô cười, mạnh miệng: “Rất rất ngon!”
Trần Ngải cười lẩm bẩm: “Vịt chết còn mạnh miệng.”
“Cậu nói gì!” Đầu bên kia không nghe rõ nhưng cũng đoán được lời cô nói chẳng tốt đẹp gì.
Trần Ngải đổi giọng ngoan hiền, ngọt ngào đáp: “Tớ chỉ hỏi cậu có cần tớ gửi những cửa hàng đó cho cậu không thôi ạ!” Giọng điệu hệt như học sinh tiểu học lên phát biểu cảm nghĩ.
Dư Giang hừ lạnh: “Có!”
Trần Ngải không chờ cậu nói xong đã mở QQ tìm cho cậu, bỗng nhiên mở QQ lên lại ngạc nhiên thấy mười mấy lời mời kết bạn mới.
Cô chụp ảnh gửi cho Du Kỳ, hỏi: “Đây đều là các bạn cùng lớp hả?”
Du Kỳ đáp lại: “…”
“Tớ gửi cho hai người trong lớp. Đậu xanh! Cậu chờ chút, đừng thêm vội.”
Trần Ngải cũng không can thiệp nữa, gửi mấy quán ăn Du Kì giới thiệu chuyển cho Dư Giang.
Sau đó cũng không quên dặn: “Bạn bàn dưới có nói bây giờ chưa khai giảng nên quản không chặt, khi nào khai giảng xong các cậu đi nhận đồ ăn cẩn thận đấy.”
Dư Giang nghe vậy, những bực tức kia lại kéo tới. Cậu muốn biết bạn bàn dưới này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Cuối cùng không đợi cậu nói gì, Trần Ngải đã đứng dậy: “Tớ ăn xong rồi, đi rửa bát đây, không nói chuyện nữa.”
Rồi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Dư Giang nghe tiếng điện thoại kêu tút tút, hừ lạnh, cúp máy rồi ném lên giường.
Lần sau nhất định phải hỏi cho rõ ràng!