Tiêu Dịch Thành thật sự ở nhà với cô cả ngày. Ngoại trừ mười giờ vào thư phòng dùng laptop chủ trì hội nghị qua video call, thỉnh thoảng nhận mấy cuộc điện thoại ra, anh với cô quả thật như hình với bóng, nửa bước cũng không rời. Thái độ đối với Tô Yên Nhiên càng cực kỳ dịu dàng, càng thêm yêu chìu, nhưng với bất kỳ đề nghị nào của cô anh đều không thỏa hiệp, ví dụ như ra ngoài đi dạo, anh đều một mực chọn cách... Vờ như không nghe thấy.
Không chỉ có hôm nay, hôm sau, ngày thứ ba... Ngày thứ N, cũng như thế. Tiêu Dịch Thành đều thực hiện chính sách nhìn chăm chú Tô Yên Nhiên, kế hoạch chạy trốn của cô thất bại triệt để rồi. Tô Yên Nhiên nghiêm túc cảm nhận được, hết chín phần mười là Tiêu Dịch Thành trốn sau cây nghe lén cuộc đối thoại giữa cô và Lâm Sở Sở ngày đó...
Trong cuộc sống hằng ngày, Tiêu Dịch Thành chăm sóc cô rất chu đáo, chỉ cần yêu cầu của cô anh thấy hợp lý, anh đều đáp ứng cô. Thỉnh thoảng còn rủ cô mua sách dạy ba mẹ dưỡng thai vâng vâng và mây mây...
Tô Yên Nhiên hơi bối rối, nhưng dường như cũng hiểu được. Tiêu Dịch Thành quả nhiên tâm cơ thâm trầm, anh cực kỳ thành công tạo nên một hình tượng giả dối: “Đây là nhà cô, sau này họ sẽ cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc, êm đẹp.” Nếu không phải cô vẫn bị giam lỏng như cũ -- ngay cả đi tản bộ anh đều tìm mọi cách từ chối, suýt chút nữa đã tin những chuyện này là thật.
Bất tri bất giác, cô mang thai đã được bốn tháng.
Chỉ cần cô sinh con xong, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc! Nhớ đến bản hợp đồng kia... Tô Yên Nhiên buông sách trong tay, đột nhiên bắt đầu quan tâm vấn đề nào đó: “Tiêu Dịch Thành, anh thích con trai hay con gái?”
Ở một góc khác của phòng sách, Tiêu Dịch Thành đang ngồi trước bàn xử lý báo cáo ngẩng đầu lên nhìn cô, con ngươi đen nhánh như mực xoay tròn, môi mỏng kéo thành một vòng cung đẹp mắt, dịu dàng hỏi: “... Sao đột nhiên lại hỏi câu này?”
Ấy, cái tên này không có chuyện gì thì cười yêu nghiệt như thế làm gì, lại còn dùng giọng dịu dàng như thế để nói với cô... Rõ ràng là quyến rũ trắng trợn mà!
Tiêu Dịch Thành rất đẹp trai, chuyện này Tô Yên Nhiên biết, vốn trước kia không quan tâm điều này, nhưng giai đoạn này, cô cảm thấy dường như Tiêu Dịch Thành cố hết sức bày ra sức hấp dẫn không gì sánh nổi trước mặt cô. Đôi mày lạnh lùng, nghiêm nghị, đúng tiêu chuẩn băng sơn mỹ nam, mà lúc anh cười, nụ cười sáng lạn của anh có thể hòa tan cả núi băng ở Bắc Cực vậy....
Tô Yên Nhiên vội chuyển tầm mắt: “Khụ khụ, không có gì... Chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Cha mẹ bình thường đều quan tâm vấn đề này không phải sao? Đồng thời thầm mặc niệm: Yêu nghiệt, họa thủy, lấy sắc đẹp mê hoặc lòng người... Tô Yên Nhiên mày phải chống lại cám dỗ, kiên định lập trường!
Thời gian này anh vẫn ở bên cạnh cô, hai người thậm chí còn ngủ cùng giường... Nhưng anh ngoại trừ sờ đầu, nắm tay, có lúc đỡ eo cô, ôm ấp ra cũng không có hành động nào khác... Đến cả hôn cũng không có. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người họ rất hòa hợp ân ái, nhưng Tô Yên Nhiên biết vẫn có chỗ không giống trước kia... Ít nhất trước kia ngày nào họ cũng hôn nhau.
Cô không tin vì cô mang thai nên anh kiêng không OOXX, trước kia không phải anh còn đặt biệt đi hỏi bác sĩ, nói giữa thai kì có thể làm gì đó sao, lần trước còn đòi hỏi cô không điều độ hại cô nằm suốt một ngày...
Sau khi trở về, bị ngược một chút, sau đó không ngừng tỏ ra dịu dàng, Tô Yên Nhiên có chút mơ hồ, không biết Tiêu Dịch Thành đang diễn kịch gì.
Chẳng lẽ do cô mang thai cơ thể thay đổi, không khơi dậy nổi hứng thú của anh ta? Bây giờ anh tốt với cô cũng chỉ để cô yên tâm sinh con? Còn chưa biến thành phụ nữ lớn tuổi có chồng đã bắt đầu bị ghét bỏ rồi... T-T
Tâm trí lơ lửng một hồi, sau khi hoàn hồn lại, Tô Yên Nhiên mới phát hiện không biết Tiêu Dịch Thành đến cạnh cô khi nào, ôm cô vào lòng, dùng tay quẹt vào mũi cô: “Suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
“Khụ khụ, không có gì.” Tô Yên Nhiên muốn nói lại thôi, không giống người không có chuyện chút nào.
Tiêu Dịch Thành nghiêng đầu dựa lên vai cô, chế giễu nói: “Em không muốn nói thật sao?”
Tên này... Đúng là hiểu cô.
Tô Yên Nhiên ngẫm nghĩ, sau đó cực kỳ nghiêm túc mở miệng: “Được, tôi nói. Có điều tôi nói rõ trước, anh đừng giả vờ không nghe thấy, cũng không được chuyển đề tài.” Cô muốn cùng anh nói rõ ràng một lần, quan hệ mờ ám không rõ ràng như bây giờ khiến cô có ảo giác có thể ở cạnh anh lâu dài... Nhưng lại có quá nhiều điều không để làm lơ, nhắc cô tất cả những chuyện này đều là giả.
Cô không thích cảm giác không xác định này.
Tiêu Dịch Thành tỏ vẻ không cảm thấy hứng thú, nói nhẹ như mây bay: “Vậy... Vậy em vẫn không nên nói thì tốt hơn.”
Đầu Tô Yên Nhiên đầy vạch đen, nhất thời hậm hực:...” -.-
Tiêu Dịch Thành lấy tay xoay mặt cô lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô, u ám nói: “Cô bé, em biết không, em thật sự làm khó tôi... Tôi cũng không biết phải làm gì với em... Đôi khi rất hận em, đôi khi lại...” Ánh mắt oán hận, giọng nói oán hận, anh ta đang... Lên án cô. Ai không biết còn tưởng cô đang bắt nạt anh đấy!
Tô Yên Nhiên không đúng lúc ngăn không cho anh tiếp tục: “Thật ra, tôi chỉ muốn hỏi, sau khi sinh con, anh sẽ cho tôi ba trăm ngàn hoặc năm trăm ngàn thật sao? Nếu anh quỵt thì thế nào? Tôi cũng không làm gì được anh. Anh không cho tôi, tôi cũng không thể đi kiện anh? Tôi không có tiền mời được luật sư đâu.”
Dường như không khí bỗng ngưng trệ... Một lúc lâu sau, Tiêu Dịch Thành mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ không quỵt em.” (#‵′) 凸
Tô Yên Nhiên vô cùng vui vẻ gật đầu: “Ồ..., vậy thì tốt! Vậy từ hôm nay tôi có thể bắt đầu nghĩ phải xài ba trăm hoặc năm trăm ngàn kia thế nào rồi.”
Tiêu Dịch Thành đầy vạch đen. Cô gái này đúng là đồ không tim không phổi.
“Không, tôi đổi ý rồi, một xu cũng không cho em.”
“A a a, đừng keo vậy chứ!!! Phản đối, phản đối...”
“Được, để thể hiện tôi không phải loại người vắt chày ra nước, tôi quyết định cho em một đồng.”
Tô Yên Nhiên hoàn toàn không còn gì để nói: “OO“...” Tôi nên khen anh hào phóng à, quả thật nhìn không ra anh là đồ keo kiệt!
...
Hai người im lặng một lúc. Đột nhiên Tiêu Dịch Thành nói: “Ừm, tốt hơn nên sinh con trai.”
“...Tại sao?” Một lúc sau Tô Yên Nhiên mới phản ứng kịp anh đang trả lời câu hỏi lúc đầu của cô, mắt trừng lớn bất mãn, nhìn không ra thì ra anh là kẻ trọng nam khinh nữ? ?
“Vì nếu sinh con gái, lại thích làm nũng giống mẹ, tôi lại không thể không quan tâm con bé, vậy sẽ rất đau đầu.”
Tô Yên Nhiên hơi đỏ mặt... Tên này nói chuyện sao lại thích lòng vòng thế chứ. Nhưng không kềm được cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng... Có lẽ, cô thật sự có chút mong đợi sẽ ỷ lại anh cả đời? Có điều, sao cô cứ có cảm giác đang trúng kế của anh là thế nào?
Nòng súng trong lòng Tiêu Dịch Thành lặng lẽ giương lên nhắm vào “mục tiêu“.
Trời tối, cũng nên nghỉ ngơi. Sau khi hai người trở về phòng, dưới không khí hài hòa như thế... Nước chảy thành sông nên nhân tiện gì đó gì đó luôn.
Sau khi xong việc, Tô Yên Nhiên gối đầu lên tay Tiêu Dịch Thành, tay anh thì khoác lên lưng cô.
“Tiêu Dịch Thành.” Giọng nói mang chút làm nũng vang lên, khiến người ta dễ bị mê hoặc.
“Hửm?” Có điều xem ra, người bị mê hoặc tinh thần vẫn cực kỳ tỉnh táo, tự chủ rất tốt.
“Có phải anh yêu tôi thật rồi không?” Chung quy vẫn không nhịn được mà hỏi.
Không nghĩ tới tô Yên Nhiên sẽ hỏi trực tiếp như vậy. Mắt Tiêu Dịch Thành lóe sáng: “Ừm, có lẽ chỉ là thói quen, lười phải vun đắp một mối tình mới.
Em cũng biết, con người tôi có khuynh hướng lưu luyến cái cũ.” Em cho rằng sau tất cả những việc mà em làm, tôi còn có thể tin cái gọi là tình yêu của những người con gái khác sao? Tôi không tin em, nhưng vẫn không kềm lòng được mà kỳ vọng.
“Ha ha.” ... Quả nhiên không nên quá kỳ vọng.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.” Tiêu Dịch Thành thản nhiên nói. Đè nén ý nghĩ muốn hỏi lại: “Vậy còn em, yêu anh được bao nhiêu?“... Anh sợ nghe được đáp án không mong muốn.
Nhưng Tô Yên Nhiên vẫn rất tỉnh táo, cô cũng không quên mục đích ban đầu của mình: “Có điều, Tiêu Dịch Thành, tôi cũng không phải phạm nhân của anh. Anh không thể cứ giam tôi mãi, tôi muốn tự do, anh hiểu không, tự do!”
“Nếu em không muốn trốn nữa, tôi đương nhiên không giam em.” Tay đang ôm eo cô bất giác siết chặt.
Tô Yên Nhiên phối hợp, càng dán chặt vào ngực Tiêu Dịch Thành, khẽ cười tự giễu nói: “Lẽ nào anh không nhìn ra, em đang thử yêu anh thật lòng sao... Nhưng anh lại biến nơi này thành nhà giam, sao em có thể không trốn?” Nói đến câu sau, lại có tiếng khóc, Tiêu Dịch Thành cảm thấy cảm giác mát lạnh trước ngực.
Một phút trước, em tháo bỏ tất cả ngụy trang trước mặt anh, hỏi câu mà trong lòng em để ý nhất. Nhưng câu trả lời của anh lại khiến em bất an. Em không thể không bắt đầu nghĩ kế mới...
Đôi mắt u ám của Tiêu Dịch Thành lóe sáng, dùng tay nắm lấy cằm của cô gái trong lòng, yên lặng nhìn vào mắt cô, như muốn nhìn thấu lòng cô.
Đôi mắt trong suốt của Tô Yên Nhiên bối rối và hoang mang, ầng ậng nước. Nhưng không chớp lấy một cái, nhìn sâu vào mắt Tiêu Dịch Thành.
Nếu Tô Yên Nhiên thật sự bình tĩnh, có lẽ Tiêu Dịch Thành còn nghi ngờ, nhưng nhìn thấy bối rối trong mắt cô... Vẫn không kềm được mà mềm lòng.
Hơn nữa, đôi mắt trong suốt mà mê hoặc đó... Đúng là khiến người ta muốn phạm tội. Cúi đầu hôn lấy đôi môi còn hơi sưng đỏ, bàn tay đang dừng trên em cô cũng bắt đầu chuyển lên đôi gò núi nhỏ. Tiêu Dịch Thành tranh thủ nói một câu: “Ưm... Mai tôi dẫn em ra ngoài đi dạo.”