Tô Yên Nhiên hoảng sợ, tâm tình phức tạp trong nháy mắt biến đổi, Sau cùng vẫn chọn cách nói vô cùng nhạt nhẽo: “...Anh về lúc nào?”
Thật ra, cô càng muốn hỏi thời gian chính xác hơn, anh về trước khi Lâm Sở Sở tới, trong khi cô ta ở đây hay là sau khi cô ta về rồi?
“Ừm, vừa về không lâu.” Tiêu Dịch Thành mơ hồ nói. “Tối rồi, buổi tối ngoài trời có sương, chúng ta về phòng rồi tính.” Nói rồi vòng đến trước mặt Tô yên Nhiên, động tác dịu dàng không chút nghi ngờ bế cô lên, đi vào nhà.
Ngoan ngoãn làm tổ trong lòng Tiêu Dịch Thành, Tô Yên Nhiên nhắm mắt lại. Khó trách, Lâm Sở Sở được phép đến. Rõ ràng anh vừa về tới không lâu, Lâm Sở Sở đã tìm tới. Anh đồng ý cho cô ta vào vì muốn xem Lâm Sở Sở tìm cô có việc gì, còn cô sẽ có phản ứng thế nào. Tô Yên Nhiên càng hốt hoảng đoán: Nói không chừng, lúc nãy anh đã trốn sau bụi cây nào đó? Đều tại cô quá ỷ lại và tin tưởng nơi này, hoàn toàn nới lỏng cảnh giác.
Trong bốn đứa con của cha nuôi - có thể nói trong bốn đồ đệ, cô là đứa không có tiền đồ nhất, nhưng so với người bình thường vẫn tự nhận là trình độ cao hơn, bây giờ ngay cả Tiêu Dịch Thành xuất hiện lúc nào cũng không hay... Cô đã đoán trước, sau này có một ngày cô sẽ bị quên lãng trong lòng mọi người, nhưng nơi này lại không phải là nơi để cô phó thác nửa đời còn lại.
Tô Yên Nhiên nghĩ, cô yêu anh, có lẽ anh cũng yêu cô. Nhưng giữa bọn họ có quá nhiều lừa dối và phòng bị. Cô không thể hoàn toàn thẳng thắn và thành khẩn với anh, anh cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm cô. Hai người yêu nhau nhưng trước giờ chưa hề đối đãi thật lòng trăm phần trăm với nhau.
Một phút trước cô vừa nghĩ nếu không muốn lang thang bôn ba, thì cũng có thể hoài niệm về khoảng thời gian an nhàn này cũng được, nhưng giờ đây, cô lại thay đổi ý định...
“Nói anh nghe, em đang nghĩ gì?” Anh cẩn thận đặt cô xuống giường, vẫn ôm cô trong lòng, kề sát tai cô, dịu dàng hỏi.
Tô Yên Nhiên ngẩng lên, nở nụ cười hờ hững: “Tôi đang nghĩ, phải làm sao mới trốn khỏi đây được. Anh định để tôi quang minh chính đại mà đi hay là tôi tự tìm đường tắt mà đi đây.”
Tình cảm dịu dàng trong anh nháy mắt bị dập tắt. Siết chặt cổ tay cô: “Em nói gì? Lặp lại lần nữa.”
Cổ tay đau làm cô khẽ nhíu mày, Tô Yên Nhiên không còn giả vờ cười chua sót nữa, rũ bỏ ngụy trang để lộ khuôn mặt đầy mệt mỏi: “Tiêu Dịch Thành, tôi mệt rồi.”
Tiêu Dịch Thành cười, khôi phục ánh mắt dịu dàng, giọng nói dịu dàng: “Mệt à, vậy em nghỉ ngơi đi đừng nói lung tung nữa.”
Nhưng cổ tay Tô Yên Nhiên càng bị siết đau hơn.
Ngừng một lát, Tiêu Dịch Thành dường như rất bình thản nói: “Tô Yên Nhiên, đời này tôi sẽ không thả em đi. Dù không có đứa bé, em vẫn thuộc về tôi. Em rõ chưa? Vì thế, em em không cần phải phí công thử làm gì thì tốt hơn.”
Em đã trêu chọc tôi, cả đời này em đừng mong thoát khỏi tôi, muốn trách thì tự trách bản thân mình đi!
“Không, tôi không rõ! Tôi là chính tôi, tôi không thuộc về bất kỳ ai cả!” Tô Yên Nhiên dùng tay còn lại tách từng ngón, từng ngón tay Tiêu Dịch Thành đang nắm cổ tay cô.
Hành động của cô như kim châm vào mắt anh. Rất lâu trước kia, ở đại sảnh lầu một của tập đoàn Thiên Khải, cô mặt dày mày dạn bám lấy anh cùng bằng hành động này. Lúc đó cô biến thành bạch tuộc quấn lấy anh, cả người leo lên người anh, có bỏ ra cũng không được... Mắt Tiêu Dịch Thành đỏ lên, thuận theo cô buông tay ra, quay mặt đi. Thoắt cái đứng dậy, bỏ đi chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
“Tô Yên Nhiên, tôi cũng mệt mỏi rồi.” Giọng nói chín chắn hoặc sẵn giọng hoặc dịu dàng của anh giờ đây lại đầy mệt mỏi.
Ngay sau đó, “Ầm” một cái, cửa phòng đóng lại.
Tô Yên Nhiên ngơ ngác, ánh mắt dừng trên cánh cửa vừa đóng. Cứ lặng lẽ ngồi như thế, hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng, không nghĩ được gì cả.
Một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, phát hiện anh lại theo thói quen bế cô về phòng ngủ chính. Đêm đó, anh cũng bế cô về phòng này.
Mấy ngày nay sau khi bị “bắt” về cô đều ngủ ở phòng dành cho khách. Thời gian đó tư tưởng chưa thông đương nhiên không cần bàn, còn Tiêu Dịch Thành lúc nãy đang cực kỳ tỉnh táo vẫn bế cô về đây rõ ràng là muốn nối lại tình xưa với cô, cô lại chọn lật bài lúc này...
Tô Yên Nhiên nở nụ cười chua sót, nhưng không có can đảm ra khỏi phòng này để trở về phòng cho khách... . Nếu đã quyết định cuối cùng sẽ đi, cứ để cô một mình ở lại nơi có những hồi ức ngọt ngào giữa hai người lần nữa vậy!
Nếu bây giờ cô đi thì sẽ không còn cơ hội nữa!
Ngồi trước bàn sách, đọc sách một lúc nhưng không tập trung được, cảm giác rối bời lại ập đến. Tô Yên Nhiên lanh lẹ bò lên giường -- phù phù, nói sao đi nữa thì cô vẫn quen ngủ giường này hơn... Cô ngủ ở phòng cho khách luôn không ngon giấc.
Lúc ngủ mơ màng, Tô yên Nhiên cảm giác có một cái ôm ấp áp dịu dàng ập đến, ôm lấy cô từ phía sau... Ưm, hẳn là ảo giác của cô...
Hôm sau tỉnh dậy, Tô Yên Nhiên ngạc nhiên thấy mình đang nằm trong vòng tay của tên hôm qua “chiến tranh lạnh” với mình.
Phát hiện cô tỉnh, anh cũng mở mắt, đoán chừng đã dậy từ lâu. Nhe răng cười với cô: “Chào buổi sáng!”
Tô Yên Nhiên vừa tỉnh dậy, tinh thần vẫn mơ màng chưa tỉnh táo đáp lại: “Ưm... Chào buổi sáng.”
Anh vui vẻ đưa tay xoa đầu cô: “Đánh răng đi, chúng ta xuống ăn sáng.”
Tô Yên Nhiên ngơ ngác đáp: “Ò...” (⊙_⊙)
Sau đó đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Mãi đến khi miệng đầy bọt kem đánh răng vị bạc hà, Tô Yên Nhiên mới hồi phục tinh thần, không thể không bắt đầu bội phục tên họ Tiêu nào đó: ... Làm gì cũng không có kết quả, dùng thế nhu tình để tấn công sao?
Ưm... Vậy cũng được. Vậy mình tương kế tựu kế vậy.
Dưới cái nhìn đầy tình ý của người nào đó, Tô Yên Nhiên ngoan ngoãn ăn bữa sáng.
Từ sau khi trở về lần đầu tiên Tô Yên Nhiên chủ động ôm lấy tay Tiêu Dịch Thành -- Trước kia khi cô chuẩn bị đeo bám anh tiws cùng thì hay làm hành động này, cười đến cực kỳ ngây thơ với Tiêu Dịch Thành: “Em muốn đi làm với anh, cả ngày ở nhà rất chán.”
Tiêu Dịch Thành dỗ cô như dỗ em bé: “Yên Nhiên ngoan, ở nhà đợi tôi về. Ở ngoài không có gì chơi, theo tôi đi làm càng không có gì vui, tôi không có thời gian chơi với em.”
“Không sao, em nhìn anh làm việc là được, em bảo đảm không làm phiền anh...”
Người không hiểu, ví dụ như quản gia An Quang Vinh đứng bên cạnh, mừng thầm trong lòng, xem ra thiếu gia và cô Tô cuối cùng cũng làm hòa rồi! A... Không, có lẽ phải nhanh chóng đổi cách xưng hô thành “Thiếu phu nhân” thôi.
“Ồ? Thì ra em muốn ở cạnh tôi đến thế sao, rời xa tôi một phút cũng không được?” Đôi mắt đen của anh lóe lên.
“Đúng vậy đúng vậy. Vì vậy anh nhất định phải mang theo em...~!” Thật ra tôi biết anh tuyệt đối sẽ không dẫn tôi theo, ngược lại sẽ dặn dò bảo vệ trong Tiêu gia tăng cường phòng bị... Cứ xem như tôi cáo biệt với anh vậy, tránh cho anh nói tôi đi mà không từ biệt.
Tốt nhất là anh có thể dẫn cô ra ngoài, trong nhà họ Tiêu từ bảo vệ, camera, tia hồng ngoại, lưới điện đến khóa mật mã không chỗ nào không có, nếu cô không mang thai, hơn nữa có thân thủ như Á Hi, Lâm Vô Hà đương nhiên có thể dễ dàng chạy thoát, nhưng cô không có... Khả năng duy nhất cô có được là dịch dung. Người giúp việc trong nhà chắc không có khả năng sẽ giúp cô đi mua đồ chứ?
“Một khi đã như vậy... Tôi ở nhà làm việc cũng được. An Quang Vinh, hôm nay tôi không đi làm. Gọi điện nói với thư ký Vương một tiếng. Hội nghị lúc mười giờ để cô ấy chủ trì, tôi phân phó nhiệm vụ qua video call là được.” Anh bắt đầu kéo nút thắt cà vạt.
Mặt Tô Yên Nhiên biến sắc, cuối cùng hừ một tiếng, vung tay Tiêu Dịch Thành lại, xoay người lên lầu.
Ai -- xem ra hôm nay trốn không thoát!
... Cái này gọi là tự tạo nghiệt không thể sống.