Edit by Triệu Viu
Cô mặc quần đùi áo trắng, cả người trắng trẻo mềm mại, không biết có phải có chút nóng hay không, trên trán thấm ra mồ hôi dày đặc, dính ướt mái tóc nhung, bám lên trên da.
Sau đó ánh mắt của Cố Thiên Hòa đột nhiên nhẹ nhàng dời đi, chậm rãi dừng ở tay trái cô cầm cây kem.
Ngày đó nắng nóng bức người, mặt đất đều bốc lên cơn sốt. Màng nước bên ngoài cây kem dần dần tan ra, không cách nào duy trì trạng thái rắn chắc, hóa thành từng giọt nước đường trong suốt, chảy xuống từ gốc bàn tay trắng trẻo của cô.
Cố Thiên Hòa lúc này phát điên, bỗng nhiên nắm chặt cánh tay cô, tiến lên, nhấc góc áo lên, giúp cô làm sạch nước đường giữa gốc bàn tay và cổ tay.
Sơ Ngữ cúi đầu nhìn về phía anh, lúc này anh đang ngước mắt lên, đồng tử ướt át, bình tĩnh như thường. Bụng anh lộ ra bên ngoài, trắng đến chói mắt, theo hô hấp mềm nhũn phập phồng.
Một lát sau khi ngẩn người, hai gò má Sơ Ngữ nháy mắt nổi lên một trận đỏ mỏng.
Cô giống như tỉnh mộng, dùng sức hất tay Cố Thiên Hòa ra, lui về phía sau hai bước, quay đầu chạy về phía nhà mình.
Về đến nhà, cô đè lại trái tim đập thình thịch của mình, trong đầu đều là một đoạn bụng mềm mại lộ ra của Thiên Hòa.
Kể từ khi hàng xóm mới chuyển đến phòng bên cạnh, cuộc sống của Sơ Ngữ không bị xáo trộn nhiều.
Gần nửa tháng nay, đa số là chuyến bay nước ngoài, cô không thường xuyên ở nhà, cũng không gặp lại người kia.
Có một lần đóng quân ở Tokyo nước ngoài ba ngày, trên đường về nhà Sơ Ngữ vẫn luôn ở trong một loại bệnh trầm cảm, gần đây cô thường cảm thấy vô duyên vô cớ như vậy. Có thể là ở nước ngoài nghỉ ngơi không đủ, cũng có thể là do gần đây ngừng dùng thuốc.
Lúc ấy trời đã tối, cô không rõ cụ thể là mấy giờ, xuống xe đi đến cửa tiểu khu, thậm chí quên mất mình gần một ngày này chưa có ăn cơm.
Ánh trăng mềm mại rơi xuống cành cây trên mặt đất, cũng phản chiếu ra bộ dạng ngọt ngào của tình nhân trong tình yêu nồng nhiệt.
Sơ Ngữ đi theo phía sau hai người, nghĩ, cách lần trước nhìn thấy Cố Thiên Hòa, ước chừng là mười ba ngày.
Cô gái bên cạnh anh đi chân trần trên con đường đá vụn trong tiểu khu, bóng dáng lắc lư trong ánh trăng. Mà Cố Thiên Hòa nửa đỡ lấy cô ấy, tay trái xách một đôi giày cao gót.
Bóng đêm càng sâu, trên đường chợt nổi lên một trận gió lạnh, cô gái kia mơ hồ lẩm bẩm một câu gì đó, nói xong thân thể liền dựa vào trong ngực người đàn ông trượt xuống. Rơi vào đường cùng, Cố Thiên Hòa cõng cô gái kia lên, dưới ánh đèn đường bao phủ, cô gái nghiêng đầu, dán hai gò má lên gáy anh, mái tóc xoăn dài màu nâu vàng lưu động cũng theo đó nghiêng sang một bên.
Gió đêm theo chân khí tức kiều diễm của nhân gian, giống như là thay bọn họ ngăn cách cả thế giới.
Cô gái nằm sấp trên lưng người đàn ông cũng bất an, lúc thì lắc lư bắp chân, lúc thì cố ý trượt xuống, vẫn cười khanh khách, không khó để nhận ra là bộ dạng say rượu. Cố Thiên Hòa thầm mắng một tiếng, thân thể đột nhiên nghiêng người, làm bộ muốn ném cô xuống, nhưng hai tay lại gắt gao che chở đầu gối của cô gái kia, ngữ khí trầm ấm cảnh cáo: “Lại động nữa, có tin anh để em ngã chết không?”
Cô gái nghe vậy nhất thời im lặng, ôm chặt cổ anh, nỉ non cầu xin không rõ: “Không dám không dám...”