Edit by Triệu Viu
Sơ Ngữ không thể không thừa nhận, cô gái như vậy thật sự ngây thơ đáng yêu.
Lúc gió thổi qua, tiếng sấm nhẹ nhàng giống như truyền đến từ một nơi rất xa.
Mà cô, chỉ là một người rình rập không bóng dáng.
Trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào khiến người ta chua mũi, sương mù ban đêm rất nặng, cứ như làm thế nào cũng không thể lau sạch.
Cuối cùng, Sơ Ngữ chỉ có thể dừng bước ở một góc cách bọn họ không xa, tránh đi sự lúng túng khi cùng đi thang máy.
—
1 giờ 40 sáng, Sơ Ngữ nhận được một cuộc điện thoại.
Lúc đó cô còn chưa ngủ, thời gian cai thuốc ngủ rất khó, nhắm mắt lại trong đầu đều không ngừng trôi nổi những mảnh vỡ mơ hồ kia, đều là hư ảnh không tìm được nguồn gốc.
Cuộc điện thoại là Đình Trình gọi từ Mỹ, ngày mai chính là chuyến bay của anh ta trở về, bình thường anh ta sẽ không lựa chọn gọi điện thoại vào giờ nghỉ.
Lúc điện thoại được kết nối, đầu bên kia chỉ có một đoạn tiếng dòng điện yên tĩnh yếu ớt, giống như mưa truyền đến từ xa, cách một hàng rào dòng điện, cát chìm có chút bực bội.
Sơ Ngữ mở mắt nhìn hư không tối đen, trầm mặc rất lâu.
Đây là một cuộc đối đầu thầm lặng, sự im lặng khiến cho nhau biết rõ.
Cho đến đầu kia truyền đến âm thanh, giống như nứt nẻ, kéo cô trở về hiện thực.
“Đình Trình.” Giọng nói của cô gái trẻ sợ hãi vang lên, giống như không nắm giữ được tiết tấu, bỗng nhiên hoảng hốt.
Sơ Ngữ ngồi trong bóng đêm, nghe tiếng hít thở hỗn loạn của cô gái trong điện thoại, cô giống như bị người ta bóp mạnh cổ họng, cho đến khi nghe thấy tiếng vọng quen thuộc kia.
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“Đình Trình, anh có thể...Giúp tôi lấy áo khoác của mình.”
“Được.”
Giọng nói của người đàn ông rất mơ hồ, giống như cách một cánh cửa, vô lực đâm qua dòng điện. Trong lúc đó, điện thoại đột nhiên cúp máy.
Sơ Ngữ ngồi rất lâu trong im lặng, tay chân giống như bị đột nhiên rút sạch khí lực, theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, phản ứng ợ nóng đau rát của dạ dày cũng càng thêm mãnh liệt.
Cô nằm trở lại giường, cơ thể co lại trong bóng tối, hai tay không ngừng run rẩy.
Trong lúc mê man, cô luôn nghĩ, chịu đựng lần này là được rồi, vượt qua là có thể sống sót thật tốt. Nhưng cô thật sự rất mệt mỏi, thời kỳ cai nghiện chết tiệt này, giống như là vũng bùn càng lún càng sâu, mỗi thời mỗi khắc đều khiến cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hai giờ rưỡi sáng, cuối cùng cô cũng không chịu nổi cảm giác đau bụng, vịn mép tường đi tới cửa, thoáng chốc mở cửa ra, ánh đèn hành lang đâm vào bóng tối, dưới chân cô mềm nhũn một giây, nháy mắt mất đi ý thức.
Giống như rơi xuống đáy biển nóng bỏng, bên trong tai bị tiếng ong ong lấp đầy, kể từ đó âm thanh bên ngoài trở nên ồn ào, cô rơi vào một cái ôm quen thuộc, hơi thở của tuyết tùng cam quýt vững vàng quanh quẩn quanh người.
Rất lâu trôi qua, trong mê mang, cô mở mắt ra, tri giác vẫn bị mắc kẹt ở biên giới hỗn độn. Nhiệt độ từ sống lưng truyền đến dần dần chảy về tay chân, trong lúc hoảng hốt cô nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, ở hàm dưới bên trái có một nốt ruồi nhỏ. Cô có thể cảm giác được hai mắt mình từng chút chua xót, cô nắm lấy cổ tay người nọ, lúc độ ẩm tràn ngập hết thảy trước mắt ngay cả âm thanh đều vỡ vụn.
Khoảnh khắc đó, cô nói: “Đình Trình...”