Lời cuối sách - đoạn trích nhật ký của Thạch Kinh Luân.
Năm dân quốc thứ mười, ngày 5 tháng 2.
“Dạo này suy nghĩ của tôi lộn xộn, thời tiết tháng ba cũng chưa hết rét, trên biển lại càng lạnh hơn, cố gắng ngủ một chút nhưng không làm sao ngủ được. Khoảng hơn mười giờ, chợt nghe tiếng hạt mưa gõ lên mạn thuyền, tôi khẽ ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên thấy tuyết đột nhiên rơi xuống, lát sau rời giường mặc quần áo lên boong tàu, khi đó bên tai vang lên tiếng nhạc, tôi đi dọc theo bong tàu tới đầu thuyền lại thấy được một cảnh. Từ và cô ấy không có ở trong khoang, có lẽ là bị đêm tuyết trên biển này hấp dẫn, cũng tới boong tàu giống như tôi, hai người họ đang ôm nhau, cô ấy khẽ tựa vào lồng ngực Từ, hai người nương theo tiếng nhạc mơ hồ, cùng khiêu vũ trên boong tàu mờ tối.
Khi đó xung quanh yên tĩnh, tuyết bay đầy trời, cả biển hình như chỉ còn hai người đứng trên boong tàu kia, tiếng nhạc cũng dần dần biến mất.
Tôi dừng bước lại, không dám thở mạnh, nhìn hai người họ, không biết Từ nói gì ở bên tai cô ấy, cô ấy khẽ cười ha ha, bàn tay ôm chặt lấy cổ của Từ, ngửa mặt nhìn Từ, mặc dù đứng từ xa nhưng tôi cũng cảm nhận được giây phút này cô ấy xinh đẹp ra sao, Từ cúi đầu xuống hôn cô ấy thật sâu.
Tôi không dám làm phiền bọn họ, xoay người lặng lẽ rời khỏi, về trong khoang, trằn trọc lăn qua lộn lại một lúc lâu, trong lòng đột nhiên thấy phiền muộn nên muốn tìm một thứ giải sầu.
Thực ra tôi cũng hiểu, cho dù không có Từ, cô ấy cũng không bao giờ nắm tay tôi đi cùng tôi tới cuối đời, còn tôi, có thể là vì lần đầu tiên gặp cô ấy đứng ngoài ban công, dưới ánh trăng sáng, xinh đẹp vạn phần nên mới không nỡ! Nghĩ tới sau bữa cơm liên hoan hôm nay, cô ấy đuổi theo tôi, cuối cùng còn ôm tôi, tôi đột nhiên cảm thấy, mặc dù bản thân mình theo đuổi cô ấy không thành công, nhưng có một cô em gái như thế, cảm thấy đã chẳng còn gì tiếc nuối.
Mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều nữa, tôi vẫn chúc phúc cho cô ấy và Từ!
Đi ngủ thôi!
Tái bút, trong lòng tôi cảm thấy rất vui, hy vọng bản thân sẽ tiếp tục cố gắng.”
...
Năm dân quốc thứ mười, ngày 8 tháng 2.
“Trưa hôm qua tàu cập cảng Thiên Tân, khi đó tôi đứng trên boong tàu nhìn khung cảnh cách đó không xa, bao nhiêu người đang đứng đó, thấy tàu sắp cập bên, ban nhạc bắt đầu thổi một khúc nhạc, cờ bay phấp phới, trông rất náo nhiệt.
Từ nhỏ tôi đã ở Thiên Tân, quen thuộc nơi đây như vườn hoa sau nhà mình, nhiều năm như thế, chưa bao giờ thấy cảng Thiên Tân lại đông đúc như vậy. Hai bên tách ra, một đường cảnh giới xuất hiện, quân cảnh đứng hai bên duy trì trật tự. Trên bến tàu, ngoại trừ đoàn người được tổng thống cử tới đón Từ Trí Thâm, những người còn lại đều là nhân dân và học sinh, còn có cả những phóng viên.
Hôm qua Từ là nhân vật chính, sau trận chiến vùng Trung Nguyên, từ không xuất hiện lần nào, suốt đêm tới Giang Đông đón phu nhân của mình, mặc dù phía chính phủ không tiết lộ nhưng những nhà báo ở đây luôn có cách để biết được tin tức mà mình mong muốn. Tính cách của người Trung Quốc vẫn luôn tò mò với tình yêu nam nữ, huống chi nhân vật chính trong chuyện này không chỉ là người đẹp mà còn có cả Đàm Thanh Lân, người bên ngoài từ lâu đã đoán mò quan hệ của bọn họ. Nhiều người tới bến tàu như thế, chắc hẳn là muốn chính mắt nhìn Từ và phu nhân của mình!
Bọn họ cũng sẽ không thất vọng.
Tôi và Từ không tính là bạn bè thân thiết, nhưng vẫn biết một số chuyện về Từ. Trước tới nay Từ luôn là người khiêm tốn, khi đối mặt với phóng viên báo chí luôn không nhiều lời, nhưng hôm qua chắc hẳn là tâm trạng đang vui vẻ, khi đưa cô rời tàu lên xe, cả đoạn đường liên tục trả lời các câu hỏi của phóng viên, vẻ mặt tươi cười. Cuối cùng, trước khi lên xe, phóng viên xin chụp ảnh lưu niệm với Từ và phu nhân, anh ấy cũng gật đầu đồng ý, ảnh chụp chung của hai vợ chồng ắt hẳn sẽ đứng đầu tạp chí. Anh hùng chiến thắng trở về, tình yêu lại đúng ý, chẳng ai hạnh phúc hơn Từ. Khi ấy chỉ có một đoạn đường ngắn mà phải mất 20 phút mới tới nơi.
Cha và mẹ nhỏ tổ chức tiệc rượu trong nhà, đón gió tẩy trần cho Từ và em, trong bữa tiệc, tôi thỉnh thoảng để ý, hai người họ luôn dùng ánh mắt giao lưu với nhau, tình cảm bộc lộ qua lời nói. Tôi vốn tưởng bản thân không sao nhưng cũng có chút gai mắt, không muốn nhìn, mượn cớ đứng dậy.
Đối với Từ, tôi không thể thân thiết được như anh em, cứ cho tôi là người lòng dạ hẹp hòi đi.
...
Năm dân quốc thứ 14. ngày 16 tháng 8.
“Mấy hôm trước là ngày tôi kết hôn, bởi vì bận rộn nên không viết được nhật ký, hôm nay thừa dịp phu nhân nhà mình đang tiếp khách ngoài phòng khách, nhớ lại vài chuyện...
Cuối cùng, tôi vẫn nghe lời người trong nhà cưới vị tiểu thư có gia thế làm phu nhân. Cô ấy là tiểu thư khuê các, khuôn mặt đoan chính lại thanh nhã, có tri thức, hiểu lễ nghi, tính tình cũng thoải mái, dịu dàng lại hiền thục. Trước khi cưới tôi cũng gặp cô ấy vài lần, cuộc hôn nhân này, không vui nhưng cũng chẳng buồn.
Tôi nghĩ bản thân cũng đã già rồi, có thể là người chưa già mà đầu óc đã lú lẫn, hai năm qua, bỗng nhiên không cảm thấy thích những chuyện mà mình từng thích, ai cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi, cha cũng rất vui mừng. Khi tôi quyết định kết hôn, trong đầu bỗng nhiên chợt hiện lên một suy nghĩ, nếu như tôi gặp được người vợ bây giờ của mình trong khách sạn Pháp Hoa kia, có phải sẽ có một kết cục khác hay không?
Tôi nhanh chóng rũ bỏ cái ý nghĩ này trong đầu, có hơi lo lắng vì mình đã quá tuổi để suy nghĩ những chuyện này rồi.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi và cô ấy đã là vợ chồng rồi, tôi cũng đã quyết tâm sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Ngày tổ chức hôn lễ, cô ấy và Từ chạy từ Tứ Xuyên tới đây để tham dự hỗn lễ của tôi.
Hai năm qua, cô ấy theo từ đi khắp Bắc Kinh, Thành Đô nhưng lại không tới Thiên Tân, một năm rồi tôi vẫn chưa gặp cô ấy. Lần này gặp lại, cô ấy vẫn xinh đẹp như trước, thậm chí còn động lòng người hơn. Sau hôn lễ, cô ấy và Từ sóng vai tới, mỉm cười nhìn tôi và vợ tôi, chúc hai người chúng tôi yêu nhau tới khi đầu bạc, vậy tôi cũng chúc cô ấy và Từ yêu nhau tới đầu bạc!
Kết hôn thực sự là chuyện vừa mệt mỏi lại rườm rà, bây giờ vẫn còn thấy mệt.”
...
Năm dân quốc thứ 27, ngày 20 tháng 4, đêm khuya.
“Nhiều năm rồi tôi vẫn có thói quen ghi lại nhật ký, chuyện bận đến đâu, cũng bớt chút thời gian ghi lại mấy câu trong này.
Nhưng hai tháng qua, tôi không thể ghi chép bất cứ một thứ gì. Bây giờ cũng đã tới tuổi trung niên, vốn tôi cho là mình đã quên hết tất cả, không vì chuyện gì đó mà vui, cũng không vì thứ gì đó mà buồn, nhưng tôi không làm được.
Sau Bắc Kinh là Thiên Tân cũng nhanh chóng rơi vào tay giặc. Ngày mùng mười, mấy ngày sau khi dựng pháo đài ngăn cản quân Nhật tràn vào từ đường biển, tôi nhận được một tờ lệnh của cấp trên, đơn hàng và giấy tờ quan trọng đã được di dời, vì để bảo tồn lực lượng kháng Nhật, tôi quyết định rút lui, từ bỏ Thiên Tân.
Bây giờ chuyện lui quân đã xong, tôi biết trong mắt dân chúng tôi là người nhu nhược không có năng lực, nhưng chuyện này chẳng nhằm nhò gì so với cái danh mà Từ đã gánh trước khi kháng chiến bảo vệ đất nước hai mươi năm trước.
Khi trong lòng đang rối rắm, tôi lại nhận được một tin tức khác.
Từ khi biết được tin tức ấy, trong lòng tôi rơi vào biển đau thương vô hạn, không thể kiềm chế.
Hai tháng trước, khi kháng chiến chống Nhật bước vào giai đoạn mấu chốt, Từ Trí Thâm hy sinh.
Trong 4, 5 năm gần đây, có lẽ là cảm nhận được phe phái tranh chấp, Từ lấy thân phận trung tướng của lục quân, lui về Tứ Xuyên, không tỏ thái độ gì cả. Nhưng từ những năm bắt đầu kháng chiến, Từ không ẩn thân nữa, triệu tập quân đội rời khỏi Tứ Xuyên. Hai tháng trước, đối mặt với hơn mười vạn quân Nhật tràn vào Lỗ Nam, vì chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài, không ai dám nhận trọng trách đứng lên chiến đấu, Từ lại chỉ động xin đi giết giặc, kết hợp với bộ phận quân Giang Đông của Đàm Thanh Lâm, bày phòng tuyến ở Lỗ Nam chống lại quân Nhật. Sau đó, Lỗ nam trở thành địa điểm diễn ra trận chiến cuối cùng, nửa tháng sau, gạo hết đạn sạch, nhiều người hy sinh oanh liệt, số người còn lại tiếp tục chiến đấu, mãi tới khi ngã xuống cũng không một ai đầu hàng.
Em gái tôi không muốn ở nhà, dùng thân phận phu nhân tướng quân để theo Từ ra chiến trường chữa bệnh và chăm sóc. Không biết đêm trước cuộc đại chiến, cô ấy ở lại đó bằng cách nào, nhưng với sự hiểu biết của tôi, chắc chắn Từ sẽ không để cô ấy ở lại. Nhưng cuối cùng Từ vẫn cho cô ấy ở lại, giây phút cuối ấy, cô ấy làm bạn với Từ, cùng nhau chiến đấu.
Hơn hai mươi năm qua, có biết bao nhiêu cường quốc tới đây xâm lược, có nhiều người quan tâm chuyện nước, trong miệng không ngừng la hét đứng lên đấu tranh cứ quốc nhưng chỉ gọi người bên ngoài đấu tranh, còn mình lại không làm gì. Bây giờ là thời loạn lạc, ai cũng tìm chỗ bình yên cho mình rồi mới lo tới chuyện người khác. Với địa vị của Từ, chắc chắn sẽ rút lui tới nơi an toàn, nhưng cuối cùng lại hy sinh cho tổ quốc. Tin tức này khiến những người dân sợ hãi, cũng hiểu ra được nhiều người. Chiến dịch ở Lỗ Nam đã chiến thắng, Từ được truy phong làm Thượng tướng, hai tháng nay cả nước luôn tràn ngập trong bầu không khí tang thương, mọi người liên tục dùng chuyện này để khích lệ ý chí chiến đấu của người dân trong nước, chuyện vợ chồng Từ vào sinh ra tử với nhau cũng được mọi người xem như là câu chuyện đẹp.
Hồi ức xưa cũ, ba mươi năm bên nhau, giọng nói, dáng vẻ của Từ và cô ấy vẫn như hiện lên trước mắt, tôi cũng cảm thấy đau đớn không chịu nổi, thức trắng đêm không chợp mắt, nhưng nghĩ lại rồi cũng phải chấp nhận.
Nhân sinh tựa cổ thùy vô tử[1]. Đã tận mắt chứng kiến bao nhiêu cặp vợ chồng cùng chết, hai người họ hiểu nhau, nắm tay nhau kề vai hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng ung dung ra đi, đời này không tiếc nuối.
Thắng lợi sắp tới.
Đêm khuya viết dòng nhật ký này, xem như là kỷ niệm.”
[1] Nhân sinh tựa cổ thùy vô tử: Đời xưa ai mà chẳng chết.
...
Mí mắt Chân Chu hơi giật giật.
Mùi thuốc súng khiến phổi muốn nổ tung cũng biến mất, bên tai cô không còn tiếng máy bay địch đinh tai nhức óc, tiếng đạn nổ, cả thế giới trở nên yên tĩnh.
Cô nghĩ đây là thế giới trong mơ, không phải thế giới chân thật.
Trong thế giới quen thuộc kia, máy bay quân giặc liên tục thả bom, những đợt tiến công kéo dài không dứt, cuộc chiến đã kéo dài được hơn nửa tháng, Từ Trí Thâm và thuộc hạ của mình quyết không dâng nửa tấc đất cho quân địch, mãi tới sáng nay, sau khi ngăn cản được một đợt tiến công, đánh xong xuôi.
Cộ bị anh đuổi xuống xe, quay về trận địa.
Thấy cô leo lên tường thành bị lửa đạn đánh sụp kia, bóng dáng hiện lên trước mắt anh, anh ngẩng đầu nhìn cô, yên lặng không trách móc.
Bên cạnh bọn họ là thi thể ngổn ngang, trong đám thi thể ấy có thuộc hạ chết trận của anh, cũng có quân giặc chết trận. Máy bay địch bay trên nền trời xanh, liên tục thét gào, anh kéo cô về phía mình.
Máy bay qua đi, lựu đạn phát nổ, tiếng lựu đạn khiến tai anh chảy cả máu.
Dưới lửa đạn cháy hừng hực, thế giới này chẳng còn âm thanh nào nữa. Anh nắm chặt lấy tay cô, dùng ngón tay của mình viết xuống lòng bàn tay cô mấy chữ “Nguyện có kiếp sau”, hai mắt anh chảy máu, rơi nước mắt nhìn cô chằm chằm, tràn đầy lưu luyến không rời. Anh hôn lên đôi môi cô, sau đó xông lên, quân địch mừng như điên chạy lại, ném một quả lựu đạn còn dư trong tay mình về phía hai người.
Giây phút ấy, cô không sợ hãi, ánh mắt trong vắt, sáng rực, cô nhắm hai mắt lại, cuối cùng hiện lên từng nét bút nét chữ trong bức thư mà anh chưa gửi cho cô rất nhiều năm trước.
Anh nói. “Lần trước lúc nói chuyện mình có dặn anh phải cẩn thận. Mình yên tâm, mình chưa già sao anh dám chết? Cho dù em già đi anh cũng chết muộn hơn em, anh phải sử dụng tất cả mọi cách sống lâu hơn em một chút, như vậy em mới không cảm thấy cô đơn không nơi nương tựa khi anh đi rồi.
Anh nhớ em từng nói với anh, em tới đây là để tìm được người yêu kiếp trước của mình, mặc dù em không nói rõ nhưng anh biết anh chính là người đàn ông kiếp trước của em, nếu không anh may mắn thế nào mới có thể đi cùng em trên một quãng đường chứ. Nhưng chuyện này anh không tin, anh nghĩ em chỉ chọc anh mà thôi. Mới rồi nửa đêm tỉnh mộng, tỉnh rồi lại ngẩn ngơ, có cảm giác cách xa cả một thế hệ. Trên đá Tam Sinh, em và anh từng có ước định, kiếp này sẽ gặp nhau. Sau đó anh nhớ tới câu nói của em, anh thực sự tin tưởng.
Nhưng anh không gạt em, giây phút này, trong thâm tâm của anh, sau khi may mắn qua đi, cũng chẳng vui sướng bao nhiêu, đồng thời cũng không muốn chấp nhận, vì anh cảm thấy trong lòng mất mát và không cam lòng. Nghĩ tới những yêu thương của em trao cho anh chỉ vì anh là người yêu kiếp trước của em, tới kiếp sau, nếu như còn có kiếp sau, em nhất định sẽ ở bên người đàn ông kia, sớm chiều làm bạn với người đó, còn anh lại sống trong tối tăm, mãi mãi mất đi em. Nghĩ tới đây, anh bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, mất mát và đố kị mãnh liệt. Anh chỉ mong khi đó em chỉ nói đùa với anh, đời này kiếp này, anh và em mãi mãi bên nhau, không có kết cục định trước, em chỉ thuộc về một mình Từ Trí Thâm anh, mãi mãi không xa rời.
Đêm khuya đột nhiên tỉnh giấc, đầu óc mơ mơ màng màng không rõ, viết xong một lượt mới thấy mình đa sầu đa cảm, nói loạn nói mớ, không gửi bức thư này được, em sẽ chê cười anh mất.”
Trong nụ hôn sâu của anh, tất cả âm thanh chói tai cũng biến thành mây khói.
Khung cảnh cuối cùng là hình ảnh khi đó.
...
“Trí Thâm!”
Chân Chu kêu lớn, choàng tỉnh dậy.
Trước mắt là một màu đen kịt, gò má của cô tuôn ra mồ hôi lạnh. Trợn mắt một lát, trong đầu của cô lại nhớ tới khung cảnh kia, nhớ tới tiếng súng ầm ầm cũng tiếng máy bay trên đỉnh đầu, đôi môi vẫn còn hơi ấm khi anh hôn cô.
Cơ thể của cô đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt cũng lạnh toát. Giơ tay lau qua loa, lòng bàn tay lại ẩm ướt không gì sánh được. Bỗng nhiên, cô dừng tay lại, cơ thể căng cứng một lát, ngồi dây lục lọi bật đèn, đèn bàn sáng lên chiếu sáng bốn phía.
Cô mở to hai mắt nhìn xung quanh.
Đây không phải thành lâu sụp đổ, bên người cũng không có Từ Trí Thâm, đây là phòng ngủ của cô. Sau khi rời khỏi nhà họ Hướng, cô mua cho mình một căn phòng.
Chiếc giường quen thuộc, đèn bàn, tủ trắng, con thiên nga được làm bởi Lalique, gạt tàn thuốc thủy tinh và nửa bao thuốc lá D**idoff vẫn chưa hút xong, cạnh giường còn để điện thoại di động.
Hai mắt Chân Chu nhìn xung quanh, cúi đầu cắn lên cổ tay mình.
Vô cùng đau đớn.
Cô nghĩ tới mọi chuyện.
Tin tức của người chồng trước Hướng Tinh Bắc, con mèo già, cô trải qua ba kiếp, Thanh Dương Tử, Trụ, và....
Từ Trí Thâm!
Giống như trải qua một giấc mơ thật dài, bây giờ cô đã tỉnh dậy.
Cô cảm thấy bản thân mình thực sự đã trải qua hết mọi chuyện, khắc sâu không bao giờ quên.
Rốt cuộc là mơ, là thật, hay là ngay cả bây giờ cô ở trong mơ mà không biết?
Cô nhìn xung quanh.
Nhìn xong lại thất thần, bỗng nhiên tỉnh táo, xoay người đi xuống dưới, động tác quá nhanh khiến cô ngã trên sàn nhà.
Cô không để ý đau đớn, nhanh chóng bò dậy, dưới gầm giường, bệ cửa sổ, phòng khách, thậm chí trong két sắt, tìm khắp nơi cũng chỉ muốn tìm con mèo đã chết kia.
Tìm khắp phòng cũng không có gì.
Cuối cùng cô ngồi trên sàn nhà, tựa trên tường chậm rãi ôm lấy đầu, cơ thể cuộn tròn, lạnh run.
Đột nhiên cô nhớ tới gì đó, chạy nhanh vào phòng nắm chặt di động.
Trên màn hình điện thoại là thời gian trước khi cô bay ra nước ngoài.
Nếu như tất cả trong mơ đều là thật, vậy hôm nay là một ngày trước khi mẹ Hướng Tinh Bắc nói với cô anh xảy ra chuyện.
Tim của cô nhảy nhót muốn xông ra khỏi lồng ngực, cô ngồi trên sàn nhà, dùng đầu ngón tay run rẩy bấm lên dạy số trò chuyện gần đâu.
Điện thoại được kết nối, sau mấy tiếng tút tút, bên tay vang lên giọng nói ngái ngủ rồi lại vui mừng. “Chân Chu? Sao lại là em? Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Chân Chu nhắm mắt, giọng nói run rẩy. “Trình Tư Viễn, anh nói cho em biết, Hướng Tinh Bắc đã chết chưa?”
Bên kia chần chờ một lát. “Chân Chu, em sao thế? Có phải gặp ác mộng hay không? Muốn anh qua...”
“Anh mau nói đi.”
Chân Chu hét to với hắn.
Hắn hơi sửng sốt, lập tức nói. “Em đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, đương nhiên là cậu ta không chết. Tháng trước hai người mới ly hôn, sau khi làm xong thủ tục, cậu ấy về, bây giờ chắc đang ở trụ sở...”
Chân Chu cúp điện thoại, nằm trên giường không nhúc nhích, cả người đổ mồ hôi ướt nhẹp giống như mới được vớt ra từ trong nước.