Chưởng Thượng Kiều

Chương 93: Chương 93: Sâu trong hồng trần (kết)




Tàu chiến quay đầu rời khỏi cảng, dọc theo bờ biển, vài ngày sau đã tới Thiên Tân.

Đêm hôm đó, Đường đặc sứ mở tiệc để Chân Chu được thoải mái, tiệc rượu chuẩn bị xong, còn nói với Từ Trí Thâm và Chân Chu. “Phong thái của phu nhân quả nhiên danh bất hư truyền. Đường mỗ nghe nói phu nhân đa tài đa nghệ, kỹ thuật khiêu vũ cũng hơn người, đáng tiếc trước đây không tận mắt nhìn, quả thực có hơi tiếc nuối. Nay phu nhân đã bình an quay về, trên tàu chiến cũng có sẵn ban nhạc, vì để chúc mừng nên có sắp xếp một buổi vũ hội ngẫu hứng, hy vọng có thể mời phu nhân nhảy một bài.”

Từ Trí Thâm nhìn Chân Chu đang ngồi bên cạnh, hơi chần chờ, Thạch Kinh Luân ở phía đối diện liếc mắt bĩu môi chế giễu. “Đặc sứ không có mắt nhìn rồi, ăn một bữa cơm là được, tổ chức vũ hội làm gì? Không phải là làm khó người ta sao? Từ đốc quân chịu ngồi xuống ăn bữa cơm này đã nể mặt anh lắm rồi.”

Đường đặc sứ ngẩn ra, liếc nhìn vợ chồng Từ Trí Thâm, tỉnh ngộ, vỗ vỗ trán của mình, cười haha nói. “Đúng thế đúng thế, Thạch công tử nói đúng. Từ tướng quân và phu nhân lâu rồi mới gặp lại, một khắc cũng đáng giá ngàn vàng, tôi chỉ muốn vui vẻ mà lại quên mất chuyện này, tự tôi phạt mình một ly.”

Đường đặc sứ cũng là một người lỗi lạc, Chân Chu bị hắn trêu chọc có hơi ngượng ngùng, nhìn Từ Trí Thâm, ai ngờ anh vẫn thản nhiên cầm ly rượu lên cười nói. “Vậy thì cảm ơn đặc sứ và mọi người ngồi đây, tôi cũng uống một ly để xin lỗi mọi người.” Nói xong uống một hơi cạn sạch rồi buông ly xuống.

Những người ngồi xung quanh vỗ tay cười to.

Mọi người ai cũng nhìn thấy Từ đốc quân còn sáng mà đã muốn đuổi người, ngồi một lát rồi đi, khi Từ Trí Thâm tạm biệt Đường đặc sứ và mọi người, Chân Chu theo ra tới cửa, gọi Thạch Kinh Luân rời khỏi chỗ đầu tiên.

Thạch Kinh Luân dừng bước, xoay người, nhướng mày, dáng vẻ cà lơ phất phơ. “Không chăm người đàn ông bảo bối của em đi, theo anh làm gì?”

Chân Chu cười đi tới trước mặt anh ta. “Chuyện lần trước may mà có anh giúp đỡ, em và Trí Thâm đều cảm kích vô cùng....”

“Đừng!” Thạch Kinh Luân xua tay. “Anh không phải Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, sống chết của anh ta cũng không liên quan tới anh.”

Chân Chu thản nhiên. “Được rồi, em không nhắc tới anh ấy. Là em, em rất cảm kích anh. Hôm đó nếu không phải anh nhận điện thoại, em thực sự không biết làm thế nào mới tốt. Anh trai, cảm ơn anh.”

Thạch Kinh Luân nhìn cô, yên lặng.

Đứng trên boong tàu, gió lạnh thổi tới, Chân Chu hắt hơi một cái.

Thạch Kinh Luân vội vàng kéo cô tới khúc quanh, khi đứng vững rồi mới nhìn cô một lát vẻ mặt dần dịu dàng, cũng dịu dàng nói. “Em gặp chuyện mà nghĩ tới tìm anh giúp đỡ anh đã vui rồi. Anh và mẹ nhỏ đều chờ hai đứa ở nhà, tới Thiên Tân, làm xong mọi chuyện phải tới ăn một bữa cơm.”

“Nhất định sẽ tới. Cảm ơn anh.”

Thạch Kinh Luân ừ một tiếng, hai tay đút túi quần, bĩu môi. “Được rồi, về đi, không về sớm người nào đó lại đi tìm khắp nơi.”

Chân Chu nở nụ cười, nhẹ ôm lấy bả vai anh ta rồi buông ra xoay người đi, quả nhiên từ xa đã thấy Từ Trí Thâm, thấy cô, anh bước nhanh về phía trước. “Đi đâu thế?”

“Nói với anh trai em vài câu.”

Từ Trí Thâm liếc nhìn phía sau lưng cô, mỉm cười, cầm tay cô khẽ nói. “Chúng ta về khoang thuyền thôi.”

...

Khoang tốt nhất trên tàu chiến đương nhiên là sắp xếp cho hai vợ chồng anh nghỉ ngơi.

Ban ngày, trên boong tàu có không ít người, tới bây giờ lại chỉ còn mình hai người tới đây. Từ Trí Thâm ôm cô vào lòng, nhiệt tình hôn, bắt đầu từ môi của cô rồi dọc theo cổ đi xuống dưới. Áo khoác nhanh chóng bị anh cởi ra, lưng cô dán trên cửa sắt, nhiệt độ lạnh lẽo của kim loại xuyên qua áo len mỏng của cô thẩm thấu vào trong da thịt cô, cô không cảm thấy lạnh chút nào, dưới bờ môi nóng bỏng của anh, da thịt của cô nhanh chóng nóng lên, cô sợ run cả người, ngón tay đan vào tóc anh, mặc anh quỳ gối trước người cô.

Một lúc sau, sóng biển cũng ngừng lại, trong khoang dần dần yên tĩnh.

Cô lười biếng nằm trên giường sắt chật hẹp, tóc đen bay tán loạn, nhắm mắt lại, cảm giác thoải mái, từng nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống vai cô, sau đó dời xuống bên dưới, dừng lại ở hông cô, lưu luyến không rời.

Cô sợ ngứa, rốt cục cũng không nhịn được chôn mặt trong gối, khẽ cười ha ha, trở tay đẩy đầu người đàn ông đang quấy rối trên người mình ra, tay mới giơ lên đã bị anh tóm chặt.

Anh ngẩng đầu lên.

“Cổ tay em sao thế?” Giọng nói vang lên bên tai cô.

Chân Chu giật mình, vội rút tay về nhưng không được.

Cô quay mặt sang một bên, mở mắt đã thấy anh bò về, tựa trên đầu giường cầm lấy bàn tay vẫn còn vết thương hồng nhạt trên cổ tay, nhìn cô chằm chằm.

Chân Chu hơi chần chờ, nhìn anh cười, lắc đầu nói. “Không có gì cả, là do em không cẩn thận làm mình bị thương, khỏi rồi.”

Từ Trí Thâm nhìn cô, ngón cái nhẹ mơn trớn vệt hồng trên cổ tay cô, chân mày cau lại. “Sao lại khiến mình bị thương nặng như thế?”

Chân Chu rút tay về, bọ dậy, dạng chân ngồi trên eo anh, cúi người dùng môi mình chặn miệng anh lại, nói. “Là không cẩn thận thôi...Khỏi rồi...Đừng hỏi nữa, mất hứng lắm...Em còn muốn anh hôn em.”

Từ Trí Thâm hôn cô một lát, cô thở gấp, xoay người một cái rồi đặt cô dưới thân.

Lông mi cô run rẩy, mở mắt nhìn anh.

“Sao thế?” Cô chu môi hỏi, giọng nói có chút không vừa ý.

Anh lại cầm lấy tay cô lần nữa. “Hôm đó anh nhận được điện thoại của Thạch Kinh Luân, cậu ấy nói với anh em đang nằm trong tay Đàm Thanh Lân, sau đó gọi điện thoại cho cậu ấy bảo cậu ấy nói với anh phải đề phòng chuyện xảy ra, Thạch Kinh Luân còn nói, khi em chưa nói xong, điện thoại đã cúp rồi...”

“Em nói thật cho anh biết, khi đó em gọi điện thoại thế nào? Không phải vì để gọi được cú điện thoại kia mà em khiến mình bị thương chứ?”

Anh nhìn cổ tay cô, chân mày nhíu lại. “Vết thương không bình thường, không phải bị dụng cụ cắt gọt gây nên, đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Hôm đó sau khi về với anh, Chân Chu vẫn cẩn thận giấu vết thương ở cổ tay mình đi, ai ngờ một phút say vì tình lại bị anh phát hiện.

Biết là không qua mắt được, cô đành khai thật với anh chuyện đã xảy ra.

“Chuyện như vậy đấy, em nói hết với anh rồi, không sao nữa, anh đừng hỏi...”

Từ Trí Thâm nhìn cô.

“Còn đau không?”

Một lát sau, anh cúi đầu hôn lên vết thương trên cổ tay cô.

Một vết thương thế này, giả sử ở trên người anh hoặc người khác thì không sao, nhưng bây giờ cổ tay trắng như tuyết của cô lại xuất hiện một vết thương như này, thoạt nhìn rất dữ tợn và đau đớn.

Anh không biết nói gì, trong mắt tràn đầy thương tiếc và tự trách.

Phải lo lắng như thế nào cô mới có thể tự dùng mảnh thủy tinh cắt một vết thương sâu thế này.

Chân Chu nhìn anh, khóe môi cong lên. “Còn đau này -” Âm cuối còn kéo dài, nũng nịu.

Từ Trí Thâm chỉ cảm thấy trái tim mình run lên, tan chảy, kéo cô vào lòng, ôm chặt, khẽ nói. “Chu Chu muốn anh làm thế nào mới không đau nữa?”

Chân Chu thoát khỏi hai cánh tay anh, ôm cổ anh, môi chạm lên tai anh. “Em muốn anh đọc nội dụng trong thư cho em nghe, nghe xong em sẽ hết đau.”

Từ Trí Thâm cứng đời, không lên tiếng.

Chân Chu vươn đầu lưỡi liếm rái tai anh. “Anh không đồng ý sao?”

Anh chôn mặt trong tóc của cô, buồn cười lắc đầu.

“Vậy còn không đọc cho em nghe? Trước đây anh nói rồi mà, giấy trắng mực đen, đừng chối cãi.”

Anh ôm cô thật chặt, vừa cười vừa xin xỏ. “Chu Chu, em tha cho anh đi! Cái bức thư kia là anh nửa đêm tỉnh dậy mới nói nhảm, anh còn chưa lôi ra đọc lần nữa. Viết gì anh cũng không nhờ...”

Chân Chu tức giận không cho anh ôm mình. “Được lắm Từ Trí Thâm, anh chơi xấu, anh gạt em! Em mặc kệ, anh phải đọc cho em nghe! Quên rồi thì viết lại! Ngay bây giờ đi xuống giường viết đi, một chữ cũng không được thiếu.”

Từ Trí Thâm không cười nữa, chần chờ một lát rồi nói. “Vậy em phải cam đoan không giận cũng không cười nhạo anh đấy.”

Chân Chu gật đầu, thúc anh. “Nhanh lên! Mặc kệ anh nói gì trong thư, em cam đoan sẽ không tức giận, không cười anh.”

Từ Trí Thâm nhìn cô, thở dài lắc đầu, ánh mắt ấm áp lóe ra tia sáng, có vài phần bất đắc dĩ lại mấy phần ngọt ngào.

Anh rốt cục cũng buông cô ra, chậm rãi xoay người đi xuống đất lôi rương ra, mở khóa rồi lấy một bức thư ra.

Chân Chu ngồi trên giường cười híp mắt nhìn anh, chờ anh đọc.

Anh lên giường, nửa nằm nửa dựa ôm lấy eo cô, bàn tay khác run run mở thư, nhìn thoáng qua.

Chân Chu thúc giục. “Nhanh đọc, em đang chờ đây.”

Anh ho khan, thu lại bàn tay đang ôm cô, xoay người đi xuống giường, vừa đi vừa nói. “Hay là thôi đi...”

Chân Chu lập tức ôm lấy hông anh, vươn tay cầm bức thư trong tay anh, anh giơ cao, Chân Chu với không tới, phải chọc vào eo anh. “Anh nằm xuống cho em.”

Anh cười to, nghe lời cô nằm xuống giường.

Cô xoay người lại ngồi trên eo anh, không cho anh động đậy.

“Đọc.”

Dưới sự thúc ép của cô, anh khẽ nở nụ cười rồi đưa bức thư cho cô, nói. “Tự em xem đi! Nói trước, không được giận anh, không được cười anh.”

Chân Chu cầm lấy bức thư, bò xuống, nằm úp sấp trên gối đọc thư.

Anh nằm bên cạnh cô, đắp chăn cho cô.

Chân Chu mở thư ra, ánh mắt nhìn chòng chọc vào tờ giấy viết thư. Giấy trắng, chữ đen, chữ viết thắng tắp, cứng cáp.

Ban đầu Chân Chu cười, không để ý nhiều, dần dần, ý cười trên mặt cô biến mất, nhìn vài lần nữa, giương mắt lên nhìn anh.

Vẻ mặt anh cũng không còn ý cười, đông cứng lại.

Hai người nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Dần dà, trong lòng cô xuất hiện cảm xúc khác thường, vừa cảm động, vui mừng rồi lại chua xót.

Cô vươn tay ôm lấy anh, đặt lên mặt anh một nụ hôn.

“Em muốn cười anh đó, đồ ngốc.”

Một câu quát khẽ tràn đầy yêu thương.

Anh nhắm mắt lại, ôm cô thật chặt, lại dần dần bị thuần phục bởi nụ hôn của cô, cảm nhận được sự mềm mại đến từ cô. Bây giờ cô chỉ thuộc về một mình anh, nằm trong tay anh, được anh sở hữu.

Trong khoang yên tĩnh không tiếng động, dưới ngọn đèn ấm áp, hai người ôm nhau như vậy, cảm nhận nhịp tim đập của đối phương, ai cũng không nói thêm gì.

Dần dần, bên tai khẽ vang lên tiếng xào sạc, hình như mưa xuân đã tới rồi, nhẹ đập vào cửa kính thủy tinh trên mạn tàu.

Chân Chu lắng tai nghe một lát, thoát khỏi ngực anh, choàng áo đi tới cửa sổ trên mạn tàu, nhìn ra ngoài, ngạc nhiên quay đầu. “Nhìn kìa, tuyết rơi trên biển!”

Tuyết rơi không lớn, từng mảnh từng mảnh giống như bông hoa màu trắng bay trong bầu trời đêm, rơi xuống boong tàu, rơi xuống mạn thuyền, cũng rơi vào trong lòng bàn tay Chân Chu.

Tuyết dính trên bàn tay cô, dần tan không để lại dấu vết, thoáng để lại trên da thịt cảm giác mát mẻ.

Từ Trí Thâm tựa vào mạn thuyền, trong mắt chứa đầy ý cười, nhìn dáng vẻ vui sướng của cô.

Mới rồi anh không thể khuyên được cô, dẫn cô tới boong thuyền mờ tối.

Giây phút này, thân tàu liên tục rẽ sóng, chậm rãi đi về phía trước. Thời gian vẫn chưa tới nửa đêm, phía phòng ăn vang lên một khúc hát không biết tên vừa lãng mạn vừa thư giãn, trầm bổng, lúc ẩn lúc hiện như hòa với bông hoa tuyết trên nền trời đen, ở đây không giống nhân gian mà giống như một nơi nào đó giữa không trung.

Lỗ tai Chân Chu lập tức bắt được tiếng nhạc, cô nghe một lát, cơ thể chuyển động theo nhịp của khác hát, ban đầu chỉ đánh nhịp, dần dần mũi chân cô kiễng lên, trong trời hoa tuyết, nhẹ nhàng múa, uyển chuyển tới trước mặt anh, trong con mắt kinh ngạc và hàm chứa ý cười, cô hơi hếch cằm về phía anh, đưa tay mình ra.

“Từ tiên sinh còn nhớ không, anh nợem một bài nhảy.” Cô khẽ cười.

Hoa tuyết dính trên lông mi của cô, cô giống như đóa hoa lê trắng muốt trong tời đêm, bay theo tuyết tới trước mặt anh.

Từ Trí Thâm hít sâu một hơi.

“Tiểu thư, đây là vinh hạnh của anh.” Anh nhìn cô, khẽ nói, dùng bàn tay ấm áp của mình nắm chặt cái tay nhỏ bé của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.