Chưởng Thượng Kiều

Chương 92: Chương 92: Sâu trong hồng trần (52)




Trương Hiệu Niên biết được quân chủ lực Giang Đông vẫn chưa tới đúng thời gian, ông ta lập tức ngửi được tín hiệu có lợi cho mình, lập tức nắm lấy thời cơ ngàn năm có một, nhanh chóng tập kết bộ đội chủ lực đánh úp Từ Trí Thâm, hai quân giao chiến với nhau, cuộc chiến xảy ra sớm hơn dự kiến.

Trương Hiệu Niên đã sống trong khói lửa nhiều năm, lại dùng quyền lực của mình lấy tiền trợ cấp của nước ngoài mua vũ khí vàng trang bị cho quân mình. Trận chiến này, bất kể từ người tới trang bị đều chiếm ưu thế hơn Từ Trí Thâm, huống hồ đối với mọi người mà nói, đây là trận chiến cuối cùng, thành hay bại cũng chỉ ở trận này, vậy nên từ khi bắt đầu đánh vùng Trung Nguyên đã thấy khó khăn, vất vả.

Chuyện chỉ huy đánh trận, Từ Trí Thâm không dám tự xưng bản thân là người tính toán chu toàn, không bỏ sót chi tiết nào. Nhưng trước trận chiến này kiểu gì cũng sẽ xảy ra một số chuyện, anh cũng đề bạt vài cách khác với bộ tham mưu, đây là chuyện tối thiểu anh phải làm. Nhiều năm chinh chiến, từng trải qua vô số trận chiến sống còn, anh cũng không thể dễ dàng tin tưởng người ngoài, cho dù đối phương là bạn kề vai chiến đấu cũng không tin tưởng hoàn toàn, nhất là chuyện quan trọng như thế này.

Để đề phòng quan Giang Đông vì một số lý do khách quan không thể tới kịp thời, anh đã bắt đầu chuẩn bị kỹ càng, trước khi Trương Hiệu Niên đánh hơi được chuyện này, Thạch Kinh Luân cũng đúng lúc thông báo cho anh, quân chủ lực ở Giang Đông không tới kịp, anh lập tức thay đổi phương pháp. Vậy nên mặc dù bị tập kích, không có cách nào lui lại, đánh trả rất khó khăn nhưng anh liên tục chỉ huy, lòng quân cũng ổn định, dù mọi chuyện bỗng nhiên thay đổi nhưng cũng không lo lắng là bao. Ban đầu Trương Hiệu Niên còn bừng bừng khí thế, chiếm được vài căn cứ của quân Từ Trí Thâm, báo chí đứng về phía ông ta đã lên tiếng cổ vũ ông ta, tuyên dương chiến công, nhưng trừ chuyện đó ra cũng không có thêm gì cả, mấy lần tiến công sau cũng thất bại, lần cuối cùng còn bị quân Từ Trí Thâm phản công lại, phải bỏ đi một cứ điểm quan trọng mà mình chiếm được, lòng quân bỗng nhiên uể oải, hai bên lâm vào thế giằng co.

Nửa tháng sau, quân chi viện của Từ Trí Thâm đã tới đây.

Quân chi viện được tạo thành từ hai nhóm - nhóm nhỏ tới từ những thanh niên nhiệt huyết trong nước xếp bút cầm binh đao bảo vệ đất nước, mấy nghìn người. Nhóm còn lại là những binh lính chân đất do Ngô Lão Thất cầm đầu.

Tuy hôm đó Từ Trí Thâm có nói mấy lời, nhưng quân địa phương vẫn không được đối đãi tử tế. Sau khi Từ Trí Thâm đi khỏi, đãi ngộ càng tụt dốc không phanh, nửa năm trước Ngô Lão Thất dẫn quân rời khỏi Trương Hiệu Niên, chiếm lĩnh Giao Đông, tự mình thành lập thế lực, lần này biết Từ Trí Thâm dẫn quân chiến đấu bảo vệ đất nước, lập tức mang quân tới đây trợ giúp, phải hơn mấy nghìn người.

Khi quân chi viện tới đây, cuộc chiến bỗng nhiên thay đổi, quân do Từ Trí Thâm chỉ huy nhanh chóng biến bị động thành chủ động, nắm giữ chiến cuộc. Lúc đó anh cũng không lập tức phát động tiến công mà là gửi truyền đơn “Anh em cùng chung một mẹ, không nên chém giết lẫn nhau” cho Trương Hiệu Niên, nhắc nhở đầu hàng. Người ủng hộ Trương Hiệu Niên cũng không còn nhiều, ai cũng không muốn chiến đấu, liên tục phản bội, bỏ vũ khí đầu hàng. Trương Hiệu Niên binh bại như núi đổ, biết mọi chuyện đã không nằm trong tay mình, dưới sự bảo vệ của thân tín, vội vàng chạy tới Thiên Tân, trốn trong đại sứ quán.

Cuộc chiến xảy ra đầu mùa xuân, sau khi giằng co một tháng ở vùng Trung Nguyên, cuối cùng cũng kết thúc, chính phủ lâm thời thắng lợi. Tin tức này truyền ra ngoài, cả nước ai nấy cảm thấy háo hức. Ngày thứ hai sau khi chiến tranh kết thúc, tổng thống mới tuyên bố thành lập chính phủ cộng hòa mới, đốc quân các tỉnh có người thuận theo, có người thật lòng thật dạ nhao nhao đánh điện tới ủng hộ, Từ Trí Thâm được báo chí toàn quốc khen ngợi là anh hùng bảo vệ đất nước, danh tiếng vang dội.

Khi các tỉnh đang ầm ĩ đánh điện tới biểu thị ủng hộ chính phủ cộng hòa mới, Giang Đông vẫn luôn tham gia chiến đấu lại không được mọi người để ý tới, giống như là đã rơi vào quên lãng, mặc dù báo chí có nhắc tới nhưng phần nhiều cũng là lời lẽ trách cứ, nói - vì quân Giang Đông tới chậm, không đúng lúc nên khiến quân Từ Trí Thâm rơi vào nguy hiểm, hơn nữa còn suýt khiến cuộc chiến này thất bại.

Mấy hôm trước, một dòng nước lạnh tới từ Siberia khiến phương bắc rơi một trận tuyết lớn, ngay cả Giang Đông cũng phủ tuyết trắng xóa. Sáng sớm hôm nay, trên cành cây treo một tầng băng mỏng, ánh nắng rọi vào cửa thủy tinh, tuyết đọng trên cửa tan thành nước, biến thành một tầng sương mù, che chắn mọi thứ.

Chân Chu bị Đàm Thanh Lân giảm lỏng hơn một tháng nay, khoảng thời gian này, cô ở trong một căn nhà nhỏ sau phủ đốc quân, hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra bên ngoài.

Hành lang ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp đó có người dùng hai đốt ngón tay gõ cửa.

Chân Chu kéo chặt áo khoác trên người, xoay người dựa lưng vào bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cô không khóa cửa.

Người bên ngoài chờ một lát, tự mình mở cửa, đẩy vào.

Đàm Thanh Lân đứng ở cửa, nhìn cô một lát rồi đi vào trong.

“Sao rồi, vết thương khỏi chưa?” Hắn liếc nhìn cổ tay cô, hỏi.

“Cảm ơn sự quan tâm của anh. Không chết được.” Cô thản nhiên nói.

Đàm Thanh Lân không lên tiếng, đi qua đi lại trong phòng. Chân Chu nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, không nhịn được mở miệng hỏi. “Đàm Thanh Lân, anh bắt tôi tới đây làm gì? Nếu như chồng tôi thất bại, thậm chí bỏ mạng ở đó, tôi cũng không còn tác dụng gì. Nếu như anh ấy thắng trận, anh ấy là người thế nào cũng cũng biết, anh muốn lợi dụng tôi để uy hiếp anh ấy, đạt được những quyền lợi trong tay anh ấy, chuyện này không thể xảy ra. Anh ấy không phải người như vậy!”

Đàm Thanh Lân dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Chân Chu, chậm rãi nói. “Tôi không ngại nói cho em biết, vài ngày trước Từ Trí Thâm đã đánh thắng Trương Hiệu Niên, khiến chính quyền ông ta sụp đổ, bây giờ cậu ta đã trở thành anh hùng, nở mày nở mặt không ai sánh được.”

Chân Chu ngừng lại một chút, cả cơ thể lập tức thả lỏng, hai mắt sáng lên, trong lòng tràn đầy mừng rỡ và kiêu ngạo.

Đàm Thanh Lân nhìn nét mặt vui mừng không che giấu của cô, trong mắt thoáng qua tia quỷ dị, hừ một tiếng. “Tôi thừa nhận vị bạn học cũ này của tôi không giống bình thường. Bây giờ trong mắt người dân cả nước, cậu ta là anh hùng vực dậy cả nền cộng hòa, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, khắp các tỉnh trên toàn quốc, ngoại trừ Giang Đông chúng tôi đều tuyên bố ủng hộ chính phủ mới. Bây giờ tôi cũng trở thành người mà ngòi bút châm chọc, nhưng chuyện này cũng không sao, tôi chưa bao giờ để ý chuyện người ngoài nhìn tôn thế nào. Tôi chỉ tò mò, em đang nằm trong tay tôi, Từ Trí Thâm bây giờ quyền thế rất mạnh, kế tiếp cậu ta định đối phó tôi thế nào đây? Hay là sau khi đánh thắng Trương Hiệu Niên, cậu ta sẽ tiếp tục đánh tới đây, hay là sẽ dùng dư luận để tạp áp lực, muốn tôi thả vị phu nhân của cậu ta đang bị giam giữ ở Giang Đông sao?”

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Chân Chu, nhìn cô chăm chú không nháy mắt, một lát sau, khóe môi lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Chân Chu nhíu mày. “Đàm Thanh Lân, tôi thực sự không đồng ý với những chuyện anh làm, nhưng ai cũng có lập trường của mình, bây giờ thời cuộc đã thay đổi, kế hoạch của anh cũng đã thất bại, anh còn cố ý giam giữ tôi ở đây làm khó dễ chồng tôi, vậy anh cũng tự mình làm khó dễ mình sao?”

Đàm Thanh Lân không nói, môi mím chặt lộ ra biểu tình cố chấp.

“Từ đầu tới cuối tôi vẫn luôn cảm thấy anh là người thiết thực, có lý tưởng, cho tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy như vậy. Tuy Trương Hiệu Niên đã sụp đổ nhưng đất nước vẫn khó khăn như trước, sau này xảy ra chuyện gì, không ai nói trước được. Lòng người phải hướng về thời cuộc, chẳng lẽ anh còn muốn gây trở ngại? Anh là chồng tôi là bạn học cũ, cũng coi như cùng chí mà không cùng lời nói, cũng chỉ là lời nói không hợp nhau mà thôi, vì sao anh nhất định phải cậu chết tôi sống mà không cố gắng theo đuổi chí hướng chung, gác lại chuyện không hợp, cùng phấn đấu vì quốc gia? Tôi hy vọng anh không phải vì tình cảm nhất thời mà làm ra những việc xấu.”

Ánh mắt Đàm Thanh Lân nặng nề, vẫn không nói gì.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, hình như đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, tiếng đập cửa vang lên, Đàm Thanh Lân quay đầu, lên tiếng, một sĩ quan phụ tá vội vã chạy vào, tới cạnh hắn nhỏ giọng nói gì đó.

Chân mày Đàm Thanh Lân nhúc nhích, biểu cảm kinh ngạc, nhanh chóng liếc nhìn Chân Chu rồi ra khỏi phòng.

Chân Chu đuổi theo, bị người canh gác chặn lại, chỉ thấy được bóng lưng vội vã của hắn, bên tai vang lên tiếng bước chân xuống cầu thang.

Bằng cảm giác, Chân Chu biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó liên quan tới cô, nhưng cụ thể là chuyện gì cô lại không đoán ra được.

Rốt cục là xảy ra chuyện gì mà khiến Đàm Thanh lân vội vã như vậy?

Lẽ nào...vì muốn Đàm Thanh Lân thả mình, Từ Trí Thâm đã mang quân tới Giang Đông?

Nhịp tim Chân Chu đột nhiên tăng nhanh.

...

Tàu chiến rẽ từng đợt sóng lớn, chậm rãi hướng về phía bến tàu.

Phía trước cảng không xa, binh sĩ Giang Đông đã xếp thành hàng, canh phòng nghiêm ngặt.

“Tôi với anh cùng tiến lên giành em gái tôi về! Con mẹ nó, Đàm Thanh Lân, dám giam em gái tôi không thả!”

Tàu chưa cập bến, Thạch Kinh Luân đã không chờ đợi nổi, không ngừng mắng mỏ.

“Thạch công tử, Từ đốc quân đã có sách lược, vậy phải nghe theo ý anh ấy, tạm thời anh và tôi sẽ ở đây chờ người tới.” Đường đặc sứ đi cùng khuyên nhủ.

Vẻ mặt Thạch Kinh Luân không vui nhưng rốt cục cũng phải nhịn.

Làm yên lòng Thạch Kinh Luân xong, Đường đặc sứ nhìn Từ Trí Thâm đang đứng ở phía mũi tàu nhìn về phía xa xa, chần chờ một chút, khẽ hỏi. “Từ tướng quân, nói thật, một mình anh đi trước, trong mắt tôi đây là chuyện rất mạo hiểm, Đàm Thanh Lân suy nghĩ thế nào, không ai đoán được, ý của tổng thống cũng như vậy, vì an toàn của Từ tướng quân, tôi sẽ đứng ra dùng danh nghĩa của tổng thống để nói chuyện. Nếu như cậu ta không thả phu nhân hoặc muốn đối đầu với chúng ta, cậu ta cũng không khác Trương Hiệu Niên là bao, đến khi đó sẽ chiến đấu hoặc dùng cách khác để cứu phu nhân ra ngoài. Nhưng an toàn của tướng quân là số một...”

Từ Trí Sâm mỉm cười. “Tôi cảm ơn ý tốt của Tạ thổng thống và đặc sứ, nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định, tôi sẽ tự mình đón phu nhân về.”

Đường đặc sứ bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay anh.

Gió thổi mạnh mang theo lạnh lẽo thấu xương, Từ Trí Thâm hít sâu một hơi, đè xuống tâm tư vẫn đang dâng trào trong lòng, đưa mắt nhìn cảng biển càng ngày càng gần.

Vợ của anh bây giờ đang ở đó.

Từ ngày đầu tiên khi biết được tung tích của cô, ngày nào anh cũng trông chờ giây phút này.

Trước đây khi chiến tranh đang xảy ra, anh không thể bỏ đồng đội, bây giờ cuộc chiến đã kết thúc, anh thậm chí còn không tham gia phỏng vấn, xuất hiện trong lễ chúc mừng một lát rồi xuôi nam tới đây.

Anh muốn đích thân đưa cô về, một giây cũng không đợi được nữa.

Tàu cập bến, Đường đặc sứ và Thạch Kinh Luân nhìn Từ Trí Thâm một mình rời tàu, lên bến tàu, sau đó bước lên chiếc xe tới đòn, bóng dáng dần biến mất.

..

Ô tô chạy tới phủ đốc quân Giang Đông thì dừng lại, một vệ binh nhanh chóng chạy xuống cầu thang mở cửa xe cho Từ Trí Thâm, chào anh một câu.

Từ Trí Thâm mặc quân phục chỉnh tề, đeo bao tay trắng như tuyết, khẽ gật đầu với vệ binh, sau khi xuống xe, giương mắt nhìn cửa lớn đang mở, bước nhanh lên bậc thang.

Một sĩ quan phụ tá ra đón, mặt nở nụ cười, nhiệt tình nói chuyện với anh, gọi “Từ đốc quân” rồi dẫn anh vào trong, khi tới phòng tiếp khách, dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía anh.

Từ Trí Thâm ngầm hiểu, cười nói. “Đàm lão đệ, trên người tôi chỉ mang theo một cái súng lục Wissen đường kính 45 thôi, có 7 viên đạn, nếu như cậu để bụng, tôi sẽ giao súng cho sĩ quan phụ tá của cậu.”

Tiếng giày da nện trên đất, bóng dáng Đàm Thanh Lân xuất hiện ở cửa, nhìn Từ Trí Thâm một lát, phất tay ý bảo sĩ quan phụ tá đi xuống dưới, làm động tác mời với Từ Trí Thâm.

Từ Trí Thâm đi vào, sau khi ngồi vào chỗ, anh tháo mũ và bao tay để sang một bên, nhìn bốn phía, cười nói. “Đã sớm biết cậu là người biết hưởng thụ cuộc sống, cái phủ đốc quân này khiến tôi mở rộng tầm mắt, hâm mộ vô cùng. Hôm nay không mời mà tới, một phần cũng tỏ lòng biết ơn, cảm ơn cậu đã giải cứu vợ tôi từ trong nguy hiểm, khi đó tôi không thể bảo vệ cô ấy chu đáo, cậu thay tôi chăm sóc cô ấy, tôi rất cảm kích. Thứ hai, hôm nay tới đây là muốn hỏi cậu vợ tôi đang ở đâu, tôi đưa cô ấy về. Thời gian qua không gặp mặt, tôi thực sự rất nhớ cô ấy.”

Anh nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Đàm Thanh Lân lại lạnh thấu xương.

Đàm Thanh Luân từ chối cho ý kiến, cười cười. “Anh Từ, theo lẽ thường, nếu anh đã đi đường xa tới đây, tôi cần phải trả cô ấy cho anh, nhưng chúng ta là bạn học cũ nhiều năm, với sự hiểu biết của anh về tôi, anh cảm thấy tôi sẽ cam tâm tình nguyện giao cô ấy cho anh sao?”

Từ Trí Thâm nhìn hắn một lát, ý cười dần biến mất, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

“Nếu không thì sao?” Anh hỏi lại. “Cậu định để vợ tôi ở bên cạnh cậu mãi như thế, chiếm làm của riêng, có ý định đối đầu với chính phủ tới cùng, thậm chí không tiếc đánh một trận nữa sao? Mặc dù lúc trước cậu không xuất hiện như đã hẹn để sánh vai trên chiến trường với tôi, nhưng tôi cho rằng cái này cũng không sao, sắp tới sẽ có một cuộc họp quốc hội, làm một thành viên trong đoàn đốc quân, chỉ cần không đánh, mọi chuyện khác đều có thể đàm phán, đây cũng là ý của tổng thống.”

Đàm Thanh Lân cười nhạt. “Giỏi lắm, một là quốc hội, một là một đám đốc quân cộng hòa! Không biết trong những người này có bao nhiêu người thật tâm với cộng hòa, bao nhiêu người có mưu đồ khác. Chuyện tôi tính toán đã thất bại, cần gì phải đi góp vui, diễn kịch cho ai xem? Anh Từ, không phải anh thật sự cho rằng cái quốc hội mới này sẽ thật sự lo cho đất nước, khiến Trung Hoa hưng thịnh, thay đổi vận mệnh quốc gia chứ?”

Từ Trí Thâm im lặng một lát, nói. “Tôi đã từng bước qua lối rẽ, suýt chút nữa không tìm được đường về. Tới tận hôm nay, khi trải qua nhiều chuyện mới nhận ra, công lý và đạo đức từ xưa tới nay vẫn như thế. Tôi đi tới vị trí hôm nay, thời cuộc đối với tôi mà nói, chỉ có hai chữ “cố gắng” mà thôi. Người nào cũng có lý tưởng, tôi không ép cậu phải trở nên thế nào, nhưng phu nhân của tôi, chỉ cần hôm nay tôi còn một hơi thở, tôi cũng phải đưa cô ấy về, đây cũng là mục đích tôi tới đây. Xin Đàm đốc quân để tôi đưa cô ấy về.”

Đàm Thanh Lân nhìn anh, như đang có điều ngẫm nghĩ. “Nếu tôi không thả thì sao? Anh định thế nào?”

Từ Trí Thâm nhìn hắn một lát, sau đó đặt cây súng lục mình mang lên bàn.

Đàm Thanh Lân liếc nhìn anh, cười to. “Anh Từ, không gạt anh nữa, sáng nay khi nghe tin mình anh tới đây, tôi có chút ngạc nhiên, cũng rất bội phục sự can đảm của anh. Nói thật, anh không cho rằng chỉ với khẩu súng lục trong tay anh mà tôi sẽ thả người chứ?”

Từ Trí Sâm để hắn cười xong, thản nhiên nói. “Tôi đã nói, chỉ cần tôi còn một hơi thở, hôm nay tôi nhất định phải đưa phu nhân của tôi về, nhưng hết lần này tới lần khác cậu không thả cô ấy. Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ chuyện này cũng xuất phát từ ân oán của hai chúng ta. Nếu đã như vậy...”

Anh cầm súng lục lên, bỏ sáu viên đạn xuống, chỉ còn thừa lại một viên cuối cùng, băng đạn hình tròn lập tức chuyển động, tiếng va chạm khẽ vang lên, anh giơ tay ngăn nó tiếp tục xoay, sau đó giương mắt lên, nhìn về phía Đàm Thanh Lân.

“Người Trung Quốc coi trọng tiên lễ hậu binh [1], tôi rất tán thành. Tôi biết anh có ý với phu nhân nhà tôi, tôi nhớ ở nước Nga có một nhà thơ tên Pushkin, từng vì bảo vệ danh dự cho vợ mình mà quyết đấu với tình địch, mặc dù không may mắn đã bỏ mạng nhưng sau này vẫn được người đời sau nhắc tới. Tôi đã không thể dùng cách cưỡng ép để cậu giao phu nhân tôi ra, nếu đã như vậy, hôm nay tôi và cậu cũng làm như phương Tây, mỗi người tự cầm súng bắn vào đầu mình. Hôm nay Từ Trí Thâm tôi vì một người phụ nữ đặt cược cả sinh mạng này, sống chết tại trời, có dám hay không?”

Đàm Thanh Lân nhìn anh.

Ngón cái Từ Trí Thâm ấn súng mở chốt an toàn.

“Ít thì một súng, nhiều thì bảy súng, cậu và tôi ắt sẽ có một người chết. Đàm lão đệ, mặc dù cậu tự xưng mình là kẻ thủ đoạn nhưng tôi cũng biết vài chuyện về cậu, nếu như không may tôi trúng đạn chết, mặc dù phu nhân nhà tôi đau khổ nhưng đã có cậu thay tôi chăm sóc nửa đời sau của cô ấy, tôi cũng không có gì hối hận. Trước tiên tôi khai súng...”

Anh giơ súng lục lên, nhắm vài huyệt thái dương của mình.

Trong phòng yên lặng.

Từ Trí Thâm nhìn Đàm Thanh Lân, ngón trỏ chậm rãi bóp còi, cuối cùng nhấn xuống, âm thanh “cạch” khẽ vang lên, không có đạn.

Vẻ mặt Từ Trí Thâm vẫn bình tĩnh, buông súng lục nhìn Đàm Thanh Lân.

Xung quanh vẫn yên lặng như trước.

Đàm Thanh lâm híp mắt lại, nhìn Từ Trí Thâm, đưa tay cầm súng lục lên, chậm rãi giơ tay lên nhắm ngay huyệt thái dương của mình, dừng lại một lát, chợp bóp cò.

“Cạch” một tiếng, súng rỗng.

Đàm Thanh Lân nhắm mắt lại, bỏ súng xuống.

Từ Trí Thâm cầm súng, nhắm ngay huyệt thái dương của mình bắn phát súng thứ ba, súng rỗng.

Lần thứ tư vẫn là súng rỗng.

Tới lúc này, mỗi người đã dính hai phát súng rồi.

Ông trời cũng rất chiếu cố, vẫn chưa có ai ngã xuống, nhưng bầu không khí lại ngày càng nặng nề.

Đến phát thứ năm là phát súng của Từ Trí Thâm.

Anh cầm lấy súng, nhìn Đàm Thanh Lâm không chớp mắt, nhắm ngay đầu của mình, yên lặng một lát rồi bóp nhanh còi.

Một giọt mồ hôi từ trên trán Đàm Thanh Lân lăn xuống, nhanh chóng chớp mắt.

Cạch một tiếng, bầu không khí vẫn yên lặng.

Từ Trí Thâm nhìn Đàm Thanh Lân, đưa súng tới trước mặt hắn.

“Phát súng thứ hai đếm ngược, tới lượt cậu. Cậu và tôi, ai may mắn hơn thì xem một súng này thì sẽ rõ.”

Anh nói từng câu từng chữ, giọng nói rất rõ ràng.

Đàm Thanh Lân chớp mắt lại, nhìn súng lục trong tay mình, bàn tay chậm rãi nắm lại, đặt lên huyệt thái dương, nhắm hai mắt lại.

Một lúc lâu sau, ngón trỏ hắn khẽ động, hơi nhấn xuống rồi dừng lại, bầu không khí như ngừng lại, hắn bỗng nhiên mở mắt vứt cái súng lục lên bàn, cười khổ. “Từ Trí Thâm, xem như anh giỏi, tôi thua tâm phục khẩu phục. Cô ấy ở đằng sau, tôi gọi người đưa cô ấy tới đây.”

Từ Trí Thâm nhìn hắn chăm chú, mỉm cười nói. “Vậy thì cảm ơn Đàm lão đệ rồi.”

Đàm Thanh Lân lớn tiếng gọi sĩ quan phụ tá lên, phân phó một tiếng, Chân Chu nhanh chóng xuất hiện.

Cô đi vào phòng, một giây kia khi thấy Từ Trí Thâm, cô dừng bước lại, không thể tin vào mắt mình, tựa như con chim nhỏ, chạy vội về phía anh.

Từ Trí Thâm nở một nụ cười, nhanh bước về phía cô, giang hai tay ra ôm chặt lấy cô.

“Là anh không tốt, không bảo vệ được em, anh tới chậm.”

Trong giọng nói của anh mang theo vẻ hổ thẹn.

Nước mắt Chân Chu trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, trên mặt lại mang thẹo nụ cười, hít mũi một cái, lắc đầu nói. “Em không sao.” Mới nói xong đã khóc òa.

Từ Trí Sâm giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt cô.

Cuối cùng Chân Chu cũng lấy lại bình tĩnh, chôn mặt trong lồng ngực anh, lau nước mắt vào áo anh sau đó ngẩng đầu lên, thấy Đàm Thanh Lân vẫn còn đứng đó, vẻ mặt cứng ngắc, trong ánh mắt lại có chút buồn bã, trên bàn có một khẩu súng, không biết mới rồi đã xảy ra chuyện gì, chần chờ một lát rồi nhìn Từ Trí Thâm, khẽ hỏi. “Chúng ta đi được chưa?”

Từ Trí Thâm gật đầu, nói với Đàm Thanh Lân. “Vậy tôi đưa phu nhân đi trước, cảm ơn những ngày qua Đàm lão đệ đã bảo vệ cô ấy thay tôi.”

Anh tới cạnh bạn, cầm súng lên mở băng đạn ra.

Viên đạn kia xuất hiện.

Anh lấy viên đạn ra, dựng đứng trên bàn, mỉm cười. “Viên đạn này để lại cho Đàm lão đệ, xem như là một kỷ niệm.”

Anh thu súng đi về phía Chân Chu, nắm tay cô, đưa cô ra khỏi phủ đốc quân.

Đàm Thanh Lân kinh ngạc nhìn hai người đi khỏi, bóng lưng dần khuất xa, chậm rãi ngồi trên ghế, một lát sau, ánh mắt nhìn viên đạn Từ Trí Thâm đặt trên bàn, đưa tay tới, cầm lên.

Chỉ là vô thức cầm lên, lại cảm thấy có gì đó không đúng, hơi nhíu mày, tay dừng lại, cúi đầu liếc nhìn, lần nữa quan sát viên đạn, mặt biến sắc, hai mắt lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Hắn mở đinh ốc trong viên đạn ra.

Quả nhiên là như hắn dự đoán, viên đạn này đã qua xử lý, chỉ có mình vỏ đạn, cho dù bắn bao nhiêu lần cũng không bay khỏi nòng.

Đàm Thanh Lân sợ ngây người, nhìn chằm chằm viên không đạn, sắc mặt trở nên xấu xí, nhìn chằm chằm một lát, nhận ra trong đạn vẫn còn thứ gì đó, lập tức nhìn kỹ, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy nhỏ được gấp cẩn thận.

Hắn nhanh chóng mở tờ giấy ra, sắc mặt tái xanh.

Trong tờ giấy, Từ Trí Thâm nói. “Đàm đốc quân còn nhớ lần trước ở Thiên Tân, trong phủ đốc quân, cậu dùng súng rỗng nhắm bắn trán tôi hay không? Đến mà không có quà thì không phải phép. Hôm nay Từ mỗ dùng đạn không trả lại, không nói nhiều, chỉ muốn nói một câu, thân là người ở địa vị cao, là anh em chiến đấu, không lấy nòng súng để đàm phán, tôi cậu cùng nhau cố gắng.”

Đàm Thanh Lâm đứng dậy, xông ra ngoài, lại cố gắng dừng lại.

Phó quan nghe được tiếng động, vội vàng đi lên hỏi. “Thiếu tướng, cứ để cho người chạy thế sao? Cơ hội này ngàn năm mới có một.”

Đàm Thanh Lân quay đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn, tức muốn hộc máu, chậm rãi lắc đầu nói. “Để bọn họ đi thôi, không cản được.”

[1] tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục, sau đó mới dùng tới áp lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.