Đường núi không có ánh đèn, cộng thêm thời tiết không tốt, ngoài ánh đèn xe hơi phía sau đang nháy, xung quanh gần như tối om không chút ánh sáng. Văn Thố nghe thấy tiếng hô hấp của mình, nặng nề và khổ sở, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy thân thể mình không thể chịu nổi gánh nặng. Giống như vào mùa đông, mặc nhiều quần áo mà chạy cự li dài, nóng nực, mệt mỏi, hơi nóng mịt mờ, khó thở, cổ họng khô khan đau đớn, tai kêu ù ù.
Gió đêm thổi qua, lay động núi rừng, âm thanh lá cây sàn sạt khiến người ta càng thấy căng thẳng.
Văn Thố ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Lục Viễn đang nhìn về phía cô, cô biết ý của anh bảo cô mau chạy đi, nhưng làm sao cô có thể trốn đi một mình chứ?
Lục Viễn còn đang trấn định người kia, nói: "Đại ca, bắt một mình tôi là đủ rồi, bạn gái tôi rất yếu đuối, giữ lại cũng không để làm gì."
"Tôi không đi." Văn Thố xoa đôi bàn tay, cúi đầu đứng tại chỗ, thái độ bình tĩnh: "Muốn giết thì cả hai người luôn đi."
Văn Thố biết Lục Viễn đang sốt ruột, anh lớn tiếng mắng cô: "Người phụ nữ này điên khùng rồi sao? Xem quá nhiều phim truyền hình hả?"
Giờ khắc này, nội tâm Văn Thố giống như một cây đuốc đang cháy. Mấy năm nay, cứ cháy từng chút từng chút, Văn Thố hít một hơi, bộ dạng vẫn rất kiên quyết: "Chỉ có anh điên khùng không cho phép tôi điên khùng sao? Anh đi rồi, vậy tôi có thể đi đâu đây?"
Lục Viễn còn muốn mắng cô, nhưng anh lại không thể mắng lại một câu.
Văn Thố gằn từng chữ: "Tôi ở đây cùng với anh, chỉ là bởi vì tôi muốn, không có ý gì khác."
Hai người nói với nhau như sinh ly tử biệt, khung cảnh nơi này buồn bã làm cho người ta cảm động.
Thời gian trôi qua hồi lâu, cánh tay Lục Viễn đã mỏi, anh không nhịn được hỏi: "Đại ca, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì, cho một lời chắc chắn đi, đứng yên thế này cũng rất mệt mỏi."
Người đàn ông kia cứ giơ dao ra, rốt cuộc cũng mở miệng. Giọng nói trầm thấp và khàn khàn, giống như giọng nói đến từ địa ngục, giọng phổ thông mang theo một chút phong cách tiếng địa phương. "Tôi sẽ không giết hai người."
Văn Thố vừa nghe lời này của hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Đại ca, chúng tôi có tiền, nếu anh muốn chúng tôi có thể đưa cho anh."
"Tôi cũng không cần tiền."
Văn Thố khó xử, cẩn thận hỏi lại: "Vậy anh muốn cái gì?" Lẩm bẩm trong lòng, nghĩ thầm chẳng lẽ là muốn cướp sắc?
Người đàn ông kia yên lặng một hồi rồi mới chậm rãi nói: "Tôi muốn hai người đưa tôi tới một nơi."
Lần này đến Lục Viễn thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Đại ca, sao anh không nói sớm, không phải là đi nhờ xe sao? Cần gì phải dùng đến dao chứ? Chúng tôi là người rất nhiệt tình, nếu anh nói chúng tôi sẽ đồng ý."
Lục Viễn vừa dứt lời, Văn Thố cũng nhanh chóng hùa theo.
Văn Thố khẽ thở dài, cùng Lục Viễn đưa người kia lên xe.
Văn Thố vẫn chăm chú lái xe, thỉnh thoảng nhìn lén người đàn ông kia qua gương chiếu hậu. Đáng tiếc là người đàn ông kia thật sự quá bẩn, giống như hình ảnh của ăn mày gặp rất nhiều ngoài đường, mặt xám mày tro, cũng không biết bao lâu rồi chưa tắm rửa, gần như không hề thấy rõ nguyên trạng. Quần áo cũng mài rách lỗ chỗ, không biết bao lâu rồi chưa thay đổi.
Lục Viễn thăm dò hỏi: "Đại ca, anh và bạn bè tẩu tán tới đây sao?"
Người đàn ông kia vẫn ngồi yên lặng, luôn duy trì cảnh giác. Hắn không trả lời câu hỏi của Lục Viễn.
Thời điểm hai người đều cho rằng người kia sẽ không trả lời, hắn chợt nói: "Đi bộ tới."
Đi hết vùng núi kia cũng phải vài chục km, đi bộ? Phải đi bao lâu? Văn Thố vừa lái xe vừa hỏi: "Ở gần đây sao? Hay là lạc đường trong núi?"
"Tôi đi từ Hồ Đông."
Hồ Đông? Nơi đây còn xa hơn Giang Bắc. Đi bộ tới? Còn trèo đèo lội suối? Thật hay giả vậy?
Lục Viễn cũng có suy nghĩ như Văn Thố, nói : "Anh nói đùa hả? Hồ Đông, vậy phải đi bao lâu?"
"Có lúc gặp được xe, cũng sẽ đi nhờ."
Văn Thố nghĩ hắn cũng đáp xe của họ, hiểu ra.
Đi ba, bốn giờ mới đến một ngôi làng có mấy chục người.
Vì mấy năm nay, ở đây cũng có người đi qua, mọi người trong làng bắt đầu buôn bán. Văn Thố đi mua gấp ba giá tiền xăng đặt ở trong xe.
Ba người đều mệt mỏi, sau khi Văn Thố bàn bạc với Lục Viễn, quyết định ở lại trong làng nghỉ ngơi một đêm.
Trong làng có người cho thuê phòng ốc trong nhà mình, nói là quán trọ thật ra chính là nhà dân, có khách liền đem giường đệm tới. Đều là giường gỗ rách tầm thường.
Bà chủ nhìn Văn Thố hào phóng, lập tức đưa giới thiệu cho cô phòng máy tính.
Văn Thố và Lục Viễn chưa kịp vui mừng, người đàn ông bên cạnh lời ít ý nhiều, nói: "Ba người chúng ta ở một phòng."
Văn Thố đang chuẩn bị phản bác, nhìn thấy ánh mặt hung tợn của hắn. Trong nháy mắt liền ngoan ngoãn im lặng.
Bà chủ nhà nhìn ba người họ , ánh mắt cũng thay đổi: "Thật là nhìn không ra."
Cô ôm chiếc chăn duy nhất cho ba người đang lúc tiếc nuối nhìn phòng máy tính.
Văn Thố nhìn Lục Viễn, bà chủ nhà vừa mới xoay người đi, Lục Viễn còn chưa đuổi theo, liền bị níu áo lại.
"Đừng có giở trò." Hắn nói.
Lục Viễn cười khổ, vội vàng cầu xin: "Tôi chỉ muốn đi xin nước nóng."
"Hai người chỉ cần đưa tôi đến đó, tôi sẽ cho hai người tiền." Hắn nói, lôi ra một xấp tiền từ trong chiếc áo rách nát của hắn, đếm hai ngàn đưa cho Văn Thố.
Văn Thố run rẩy nhận tiền, khổ sở nói: "Đại ca, anh muốn đi đâu cứ nói với chúng tôi là được, đừng cầm dao, tôi sợ đấy."
"Các người đừng giở trò thì tôi sẽ không cầm."
Lục Viễn lập tức giơ hai tay lên: "Tôi bảo đảm sẽ không giở trò."
Lấy được nước nóng từ chỗ bà chủ nhà, Văn Thố và Lục Viễn đều rửa mặt và tay sạch sẽ. Nơi rừng núi hoang vu này cũng không có quán cơm. Bà chủ nhà cung cấp thức ăn vừa khó ăn vừa đắt, ba người đều rất đói nên cũng không kén chọn, ăn hết sạch sẽ.
Vào núi, điện thoại của Văn Thố và Lục Viễn hoàn toàn không có tín hiệu. Điện thoại không thể liên lạc được, thì chỉ có thể chơi cờ.
Lục Viễn ngồi trước máy tính trong phòng máy. Màn hình lớn màu trắng, bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng thấy loại này. Mở máy, khởi động tốt, window 2000.
Văn Thố cười lớn, Lục Viễn đành chơi bài tú lơ khơ, xem như đang dùng một sự sắp xếp "cao cấp".
Chuẩn bị đi ngủ. Người đàn ông kia không cởi quần áo, chỉ tay nói: "Hai người ngủ giường này, tôi ngủ ở tấm chăn này."
"Không được." Văn Thố lập tức phản đối.
"Tại sao không được?" Hắn nói: "Hai người không phải người yêu của nhau sao?" Đột nhiên hắn lườm hai người: "Hay là các người đang gạt tôi?"
Lưỡi dao sáng loáng lên kích thích Lục Viễn, anh lập tức ôm Văn Thố: "Chúng tôi đương nhiên là người yêu rồi. Đúng không em?" Lục Viễn nói rồi nhìn Văn Thố.
Văn Thố cắn răng nói: "Dạ, tối nay cứ ngủ như vậy."
Trên mặt Lục Viễn liền nở nụ cười tươi, hoàn toàn quên rằng hai người đang bị quản chế.
Anh cởi áo khoác, nhảy lên giường, duỗi chăn ra, ngoắc tay với Văn Thố: "Mau lên đây đi, hai người ngủ chung rất ấm áp."
Văn Thố liếc Lục Viễn, không cởi áo khoác trực tiếp lên giường. Văn Thố vừa lên giường, Lục Viễn liền ôm lấy Văn Thố, cọ xát trên mặt cô.
"Vẫn là hai người nằm chung sẽ ấm áp hơn."
Văn Thố nhỏ giọng, thì thầm bên tai Lục Viễn: "Anh nằm dịch sang bên kia đi."
Lục Viễn cũng hạ thấp giọng, bộ dạng như lợn chết không sợ bỏng nước sôi: "Giường nhỏ như vậy, tôi có thể dịch đi đâu? Trên người cô à?"
Văn Thố không ngờ Lục Viễn lại vô sỉ, so với lưu manh còn đáng sợ hơn, cắn răng nói: "Lục Viễn, anh nhớ kỹ cho tôi."
"Ha ha."
Văn Thố thấy không được tự nhiên, cử động một chút, ai ngờ điều này lại càng thêm lúng túng hơn, mặt cô kìm nén đến đỏ bừng lên, nói với Lục Viễn: "Tay."
"Gì?"
Lục Viễn cúi đầu nhìn cô, bỏ tay ra, ngượng ngùng nói: "Sao lưng cô lại mềm như vậy, còn tưởng rằng phụ nữ đều như thế."
"Anh nói lưng của ai hả?" Văn Thố tức giận: "Anh cho rằng tôi là lạc đà sao, trên lưng phải cõng hai cái bướu?"
"Tôi không có ý đó."
"Vậy anh có ý gì?"
Hai người cứ cãi nhau ở trong chăn, âm thanh huyên nào truyền tới có vài phần khó xử. Người đàn ông nằm ngủ ở dưới không nhịn được nói: "Tôi hiểu là hai người còn trẻ, nếu như không nhịn được, hãy coi như tôi không có ở đây thôi."
"..." Văn Thố im lặng, nghĩ thầm hắn ta cầm dao như vậy sao có thể coi hắn không có ở đây chứ?
Cả đêm Văn Thố không ngủ được, ngược lại Lục Viễn lại ngủ rất say, vừa rời giường thì tinh thần rất thoải mái.
Văn Thố đứng ở ven đường ăn bánh bao, vừa lạnh vừa cứng, răng lợi run lên. Lục Viễn cười khúc khích đi từ nhà chính ra ngoài, cầm một bát cháo trên tay, đưa cho Văn Thố: "Cô ăn cái này đi."
Văn Thố không khách khí, cầm lấy bát cháo bắt đầu húp. Lục Viễn cầm lấy nửa cái bánh bao Văn Thố ăn, cầm trên tay ăn, tự nhiên giống như mọi người đều như thế, anh vừa ăn vừa cười: "Tối hôm qua cô ngủ không ngon à?"
Văn Thố lườm anh, tiếp tục ăn bát cháo.
"Quen ngủ chung thì tốt rồi." Lục Viễn khoác lác vô sỉ.
Văn Thố muốn phun cháo vào mặt anh, suy nghĩ thấy lãng phí nên lại nuốt xuống.
"Hôm nay lên đường đi?" Cô xem xét hỏi: "Tên kia đâu rồi?"
Lục Viễn nhún vai: "Không biết, chắc là đang đi nhà vệ sinh rồi." Nói xong bĩu môi: "Nếu không phải là cô lấy hai ngàn của người ta, chúng ta cũng không cần phải chờ hắn nữa."
Văn Thố nghẹn họng: "Tình huống lúc ấy có thể không cầm sao? Hắn đang cầm dao đó!"
Hai người đang cãi nhau, bà chủ nhà đi từ nhà chính ra, bà nhiệt tình hiếu khách nói: "Có phải hôm nay ba vị chuẩn bị rời đi không?"
Văn Thố gật đầu: "Ừ, cảm ơn bà chủ đã chiêu đãi."
Bà chủ cười híp mắt nhìn rất hòa ái thân thiện. Bà khách sáo mấy câu, đang chuẩn bị trở về nhà, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu dặn dò hai người: "Các cô cậu đi, trên đường phải cẩn thận đấy."
Văn Thố nhíu mày: "Sao thế ạ?"
Lục Viễn nhìn lên trời rồi hỏi bà: "Có phải sắp mưa không?" Ở nơi này, trời mưa to rất nguy hiểm, không cẩn thận có thể có núi lở.
Bà chủ phất tay: "Không phải." Bà nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Nghe nói có một kẻ đang mang tội giết người trốn gần đây."
"Mang tội giết người?"
"Ừ. Án diệt môn. Nghe nói là người này mang tội giết người vì thiếu tiền, người ta tới cửa nhà đòi tiền, hắn không có tiền trả, nên đã giết tất cả thành viên trong một gia đình." Bà chủ nhà bĩu môi xem thường, nói: "Xã hội hiện nay, nợ tiền đều là đại gia. Cho người khác vay tiền còn không thể uy hiếp được."
Nghe lời bà chủ nhà nói, Văn Thố và Lục Viễn nhìn nhau, mơ hồ cũng bắt đầu lo lắng.
Văn Thố hỏi: "Có hình của tên phạm tội giết người không?"
Bà chủ nhà nói: "Chưa có đâu, cảnh sát nói trưa nay sẽ đưa tới đây."
Lục Viễn yên lặng một hồi, nói với Văn Thố: "Hay là ngày mai chúng ta mới đi?"
Văn Thố còn chưa đồng ý. Người đàn ông không biết ở đâu ra đột nhiên xuất hiện. Vẫn mặc áo rách nát, gương mặt đen kịt. Hắn nói: "Lên đường đi."
Văn Thố quay đầu lại nhìn Lục Viễn. Hai người đều không lên tiếng, không hẹn mà cùng nghĩ tới lời nói của bà chủ nhà.
Bà chủ không nhìn ra, ba người cùng ngủ trong một phòng, tự nhiên cho là họ quen nhau, chỉ dặn dò họ đi đường cẩn thận.
Văn Thố bất đắc dĩ cúi đầu. Cầm đồ đạc và chìa khóa xe, gọi Lục Viễn.
Văn Thố đưa chìa khóa xe cho Lục Viễn, ngồi vào ghế phụ, lẩm bẩm: "Sao lại là anh đi tới đây cơ chứ? Đi cùng Tần Tiền có phải tốt hơn rồi không?."
Lục Viễn không vui, phản bác: "Muốn Tần Tiền, thấy cô đi tìm đường chết như vậy, sớm đã đánh chết cô."
Văn Thố không phục: "Trước kia anh ta theo đuổi tôi mà, anh xem nhất định anh ta sẽ không đánh chết tôi."
Lục Viễn nhìn chằm chằm Văn Thố, một lát sau mới bừng tỉnh hiểu ra: "Tôi biết ngay mà, nhất định là hắn đã phát hiện ra diện mạo thật của cô, liền giao cô cho tôi, dụng tâm thật hiểm ác!"
Lục Viễn khổ sở cài dây an toàn, không ngừng than phiền: "Bạn bè đúng là dễ bán đứng nhau, rốt cuộc tôi cũng đã hiểu."
Văn Thố thấy anh sỉ nhục như vậy, cũng không còn tức giận chỉ cảm thấy vụ này rất tốt. "Thật ra thì những người như vậy, chính là muốn nói cho các anh biết những cô gái xinh đẹp đều được bảo vệ, che chở."
Vẻ mặt của Lục Viễn nhìn Văn Thố như nhìn người ngoài hành tinh nói: "Xuy, da mặt cô đúng là dày, có cô gái nào lại nói mình xinh đẹp? Hai chữ khiêm tốn hồi tiểu học chưa từng học qua sao?"
Văn Thố nhíu mày, không quan tâm nói: "Nói thật không có gì phải mất mặt."
Văn Thố nói xong, cười: "Vẻ ngoài xinh đẹp không có nghĩa là có cuộc sống tốt, tình yêu đẹp, tương lai đẹp."
Lục Viễn nghe cô nói như vậy, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Cũng đúng, nếu không cô cũng không khổ sở như vậy."
Văn Thố gật đầu theo: "Nếu không làm sao gặp được anh, sao lại gặp tên kia đây?"
Văn Thố vừa dứt lời, hắn ta đi vào xe, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo. Văn Thố hô một tiếng: "Đại ca! Lạnh quá nhỉ!" Nói xong ném cho hắn cái chăn mỏng duy nhất trên xe: "Đắp cái này đi!"
Người đàn ông kia cầm cái chăn vô cùng ngạc nhiên, sau đó ôm cái chăn vào trong ngực.
Lục Viễn lái xe đi. Văn Thố nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Đi từ chân núi lên, đường xá vắng lặng, lúc rộng lúc hẹp, đoạn đường hẹp nhất chỉ vừa cho một xe.
Văn Thố cảm thấy rất mệt mỏi. Đột nhiên Lục Viễn kêu lên.
"Mau nhìn ra ngoài đi."
Văn Thố vuốt vuốt mắt cho tỉnh táo: "Cái gì thế?"
Nhìn theo tay Lục Viễn chỉ ra ngoài, ngoài cửa là một vách núi, một con sông lẳng lặng chảy qua tạo thành thác nước. Văn Thố không biết tên con sông này, cũng không biết đầu nguồn ở đâu. Họ đi càng ngày càng xa, ngày càng cao, không khí trong lành hơn rất nhiều, Văn Thố thấy rất may mắn, phong cảnh đẹp như vậy mà không được nhìn thấy, thật là rất đáng tiếc.
"Đây là sông gì vậy?" Văn Thố hỏi Lục Viễn.
"Sông Tùng Bố." Người đàn ông ngồi phía sau đột nhiên trả lời: "Đầu nguồn là ở đỉnh núi Tuyết Sơn. Từ xưa tới nay chưa từng có ai đi qua."
Lục Viễn và Văn Thố khiếp sợ nhìn nhau, trong lòng than thở: "Anh biết thật nhiều thứ."
Hắn cười: "Tôi đã từng tới đây."
Bởi vì phong cảnh thật sự rất đẹp, Lục Viễn dừng xe. Người đàn ông kia cũng không thúc giục.
Ba người đứng ở trên núi, không có rào chắn, cây cỏ thiên nhiên là cái che chắn duy nhất. Nhìn phong cảnh phía xa, trong mắt chỉ có màu xanh cây lá và màu xanh của bầu trời, đô thị ồn ào náo nhiệt cũng không thể so sánh, nói là tiên cảnh thật đúng.
"Mười năm trước, tôi đã từng tới đây một lần, lúc ấy đường xá không tốt như vậy, dọc đường đi, có rất nhiều xe bị rơi xuống dốc núi, thi thể khó có thể tìm lại được, gần như không thể dọn sạch nổi." Người đàn ông kia quay đầu lại nói với Văn Thố và Lục Viễn: "Lúc ấy, chúng tôi lái một chiếc xe việt dã Mitsubishi đi hơn ba nghìn cây số. Khi đó tôi còn rất trẻ. Rất giống như hai người bây giờ."
Văn Thố yên lặng một lúc, hỏi: "Đại ca, có thể hỏi tên của anh là gì không?"
Hắn lắc đầu: "Hai người sẽ không muốn biết đâu."
Nhìn phong cảnh một hồi, ba người tiếp tục lên đường. Ba người trong xe vẫn đang theo đuổi tâm tư của mình.
"Anh muốn đi đâu?" Văn Thố hỏi.
"Ba Đa Duy."
Ba Đa Duy cũng là một địa danh rất nổi tiếng, là một nơi rất đáng để du lịch. Văn Thố nhìn bản đồ, Ba Đa Duy thuộc Hãn Văn, nhưng cách Mễ Đặc Thác Duy một đoạn, cũng thuận đường.
"Trong tiếng Hãn Văn, Ba Đa Duy nghĩa là trở lại." Văn Thố nói: "Cho nên rất nhiều người sẽ lại đến đây. Không trách anh muốn đi tới đây một lần nữa."
"Ừ."
Đường đi thật sự rất xa. Văn Thố đã ngủ, một lát nữa cô còn phải thay Lục Viễn lái xe.
Lục Viễn sợ quầy rầy Văn Thố ngủ, tắt hướng dẫn đường đi, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Người ngồi sau vẫn không ngủ, đôi mắt nhìn xa xăm ngoài cửa xe.
"Anh không ngủ sao?" Lục Viễn nhẹ giọng hỏi.
"Không dám ngủ, cũng không ngủ được." Hắn dừng lại một lúc rồi nói: "Đoạn đường này vừa đi vừa nghỉ, trốn đông trốn tây, quả thật không thể tin được, rốt cuộc tôi cũng đến Hãn Văn rồi."
Lời nói của hắn khiến Lục Viễn thấy không ổn. Nhớ lại lời nói của bà chủ nhà trọ, lập tức kết hợp lại với nhau.
Từ một nơi rừng núi vắng vẻ nhảy ra, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lục Viễn nhận mình không phải là người gan dạ, nhưng giờ phút này, anh lại bình tĩnh khác thường. Anh cũng không biết mình đã hỏi như thế nào, nhưng quả thật anh đã dám hỏi hắn.
Anh hỏi: "Cảnh sát đang tìm người kia, có phải là anh hay không?"
Người kia chậm rãi quay đầu lại, Lục Viễn nhìn thẳng vào gương thấy hắn.
Đang rất khẩn trương, tay Lục Viễn cầm tay lái đã ướt sũng, anh ngừng thở nhìn hắn. Hồi lâu, chỉ thấy hắn xoa xoa bàn tay, bình tĩnh trả lời: "Đúng, tôi chính là kẻ phạm tội giết người."