Lục Viễn giữ thật chặt tay lái. Biết có sự việc này và xác thực nó là đúng thật sự không giống nhau. Hơn nữa, hồi tưởng lại miêu tả vô cùng đẫm máu và tàn nhẫn của bà chủ nhà trọ, càng làm cho Lục Viễn cảm thấy sợ hãi.
Lục Viễn hiểu, nếu anh nói cho hắn biết chuyện nghiêm trọng như vậy, dĩ nhiên là không thể dễ dàng thả hắn đi.
Trước khi hỏi vấn đề này, Lục Viễn cũng nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ là do thói quen, muốn phải làm rõ ràng mọi chuyện. Phân tích một cách logic thì có thể hiểu, dù là anh sẽ bị giết người diệt khẩu, cũng muốn biết nguyên nhân sự việc.
Đột nhiên Lục Viễn thấy hơi hối hận về bệnh nghề nghiệp của mình. Nếu như giả vờ hồ đồ, có lẽ hai người sẽ còn sống bình yên trở về, bây giờ lại đưa Văn Thố vào nguy hiểm, cũng không phải là điều anh muốn.
Lục Viễn hít sâu, nhỏ giọng nói: "Cô ấy không biết gì cả, anh có thể thả cô ấy đi không?"
Lão đại ca ngồi đằng sau bình tĩnh nhìn Văn Thố, sau đó cười một tiếng: "Cậu không phải sợ như vậy. Tôi không có ý định giết hai người, chỉ cần đưa tôi đến Ba Đa Duy, hai người có thể đi."
"Tôi có thể tin anh không?" Lục Viễn hỏi.
Người kia khẽ thở dài, từ từ nói: "Tôi tên là Triệu Đông Khải."
Văn Thố đã từng hỏi tên của hắn, hắn không chịu nói, có lẽ là do sợ bị phát hiện ra. Nhưng giờ phút này Lục Viễn không hỏi, nhưng hắn lại chủ động nói.
Ánh mắt Triệu Đông Khải điềm đạm nhìn Văn Thố ngủ say, nghẹn ngào nói: "Vợ tôi lúc còn trẻ, nhìn rất giống với cô gái này, tóc dài, da trắng, đặc biệt là nụ cười rất đẹp."
"..." Lục Viễn chờ đợi Triệu Đông Khải nói tiếp, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Chắc hẳn quá khứ của hắn rất tốt đẹp nhưng sau đó lại đau khổ, hắn quý trọng, nhưng lại không nói nên lời. Mỗi tên tội phạm đều đã trải qua một cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng chuyện này cũng hẳn thành lý do họ phạm tội.
Lục Viễn nhìn hắn qua gương chiếu hậu, sau đó cũng không nói gì.
Sau khi nhìn chăm chú vào hướng dẫn chỉ đường, Lục Viễn phát hiện sau khi họ đi qua sông Tùng Bố, xuống núi đã nhầm phương hướng, đi dọc theo một con đường không có người. Đoạn đường kia chừng hơn trăm cây số, không hề có dấu vết của con người, mênh mông chỉ có rừng thiêng nước độc, dù đây là một con đường ngắn để tới Ba Đa Duy, cũng có rất ít xe cộ muốn đi qua con đường này.
Nghe nói có rất nhiều xe đi đoạn đường này đều không trở về được, trước kia Lục Viễn từng đọc qua, Mễ Đặc Thác Duy từng bị giặc tấn công chiếm đóng, bên trong có được đề cập tới. Lúc ấy có người thuận miệng nhắc tới một truyền thuyết. Lục Viễn nghĩ, vậy đây có thể chính là định luật Murphy, nếu như hư cấu có thể xảy ra thật thì nhất định sẽ xảy ra.
Trên đường anh suy nghĩ có thể có cơ hội tiếp viện ở trạm xăng dầu... Nơi có thể báo cảnh sát nhờ giúp đỡ. Kết quả không hề có cơ hội như vậy.
Lục Viễn nhìn thoáng qua thấy can xăng Văn Thố đã mua khi còn ở trong làng, nghĩ thầm cũng may bình thường Văn Thố tùy tiện như vậy, thời khắc mấu chốt vẫn rất cẩn thận. Không có xăng bây giờ chỉ có thể đi hết đoạn đường này.
Khu vực không bóng người thật đáng sợ, nhìn lướt qua cũng không thấy tận cùng. Ngoài chiếc xe chở hàng, Lục Viễn gần như không thấy một chiếc xe này đi ngang qua. Những chiếc xe chở hàng đi với tốc độ rất nhanh, Lục Viễn muốn xin giúp đỡ, nhưng quá mạo hiểm nên thôi.
Phong cảnh hai bên đường không hề đẹp đẽ chút nào. Chắc hẳn do địa chất và độ cao so với mặt biển quá cao, tất cả đều đất đông cứng, không có một ngọn cỏ, tất cả đều trơ trụi dưới nền đất.
Triệu Đông Khải vẫn không ngủ, có lẽ do đi xe quá lâu, nhất định cố gắng duy trì tỉnh táo, để đề phòng bất cứ tình huống nào. Mà ngược lại, đoạn đường này, Văn Thố đã ngủ rất lâu, Lục Viễn nghĩ có lẽ cô không quen ngủ chung với anh, nên ngủ không ngon, vừa lên xe, liền ngủ rất ngon, Lục Viễn không đành lòng quấy rầy cô, vẫn tiếp tục lái xe.
Một mình Lục Viễn lái xe gần mười tiếng, từ khi trời sáng đến tối, rốt cuộc Văn Thố ngủ đủ, tự nhiên tỉnh dậy. Lúc ấy Lục Viễn đã rất mệt mỏi, Văn Thố liền thay anh lái xe.
Khi Lục Viễn tỉnh lại lần nữa, họ đã rời khỏi khu vực vắng vẻ kia.
Trời đã sáng, khu vực cao nguyên không khí trong lành khiến mọi người hít thở thoải mái.
Mặt trời phía xa xa đã dần dần mọc lên, phá vỡ ánh sáng xanh tối tăm của bầu trời đêm. Giống như một ngọn lửa lớn, nóng bỏng thiêu đốt khiến người ta ghê sợ.
Lục Viễn cử động cơ thể, phát hiện xe của họ đã yên tĩnh dừng tại một trạm xăng. Trong trạm xăng có nước nóng, Văn Thố và Triệu Đông Khải đều bưng một bát mỳ ăn liền. Văn Thố thấy Lục Viễn tỉnh dậy, đưa bát mỳ cho anh: "Tôi hỏi rồi, còn khoảng ba tiếng nữa là có thể đến Ba Đa Duy. Đại ca kia muốn đến đường biên giới Ba Đa Duy, chúng ta cho hắn dừng ở nơi nào đó là được rồi."
Lục Viễn ừ một tiếng, nhìn Văn Thố nở nụ cười, yên lặng. Anh cầm lấy bát mỳ, nhanh chóng ăn hết. Hỏi nhân viên nhà vệ sinh ở đâu, vốn chỉ nghĩ muốn đi vệ sinh, vừa quay đầu lại thấy một người trong trạm xăng cầm điện thoại di động đang gọi, vội vàng lấy điện thoại ra, phát hiện ra tín hiệu có hai vạch.
Điều kiện nhà vệ sinh ở đây rất sơ sài, dưới đất đào cái hố lớn, có hai tấm gỗ đặt phía trên coi như là nhà vệ sinh. Lục Viễn cố gắng chịu đựng đi vệ sinh xong, ra ngoài nấp ở phía sau nhà vệ sinh, suy nghĩ hồi lâu, định gọi điện thoại cho Tần Tiền.
Ba Đa Duy giáp ranh với miền nam nước Nga. Chắc chắn Triệu Đông Khải chuẩn bị trốn ra nước ngoài. Lục Viễn không thể thả hắn đi như vậy.
Lục Viễn nói tên tuổi Triệu Đông Khải, Tần Tiền liền liên hệ với đội cảnh sát, để cho họ sắp xếp đội quân ở đường biên giới Ba Đa Duy. Lục Viễn nhìn đồng hồ trong điện thoại, tính ra thời gian trước đó.
Cúp điện thoại, Lục Viễn xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy Triệu Đông Khải yên lặng đứng ở sau lưng anh.
Lục Viễn sợ tới mức làm rơi điện thoại xuống. Trong chốc lát, Lục Viễn cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài, là đàn ông 1m8 lại sợ hãi đến nỗi chân cũng mềm nhũn ra, quả thật rất mất mặt. Nhưng lúc này, anh không có cách nào kiềm chế được nỗi sợ hãi của mình.
Triệu Đông Khải nhìn Lục Viễn, đột nhiên gương mặt đen xạm kia cười lớn: "Cậu đi xong chưa? Tôi có thể đi vào chứ?"
Tay Lục Viễn run rẩy, giọng nói không thể bình tĩnh, chỉ nuốt nước bọt, nói: "Xong rồi, anh đi đi."
Triệu Đông Khải chuẩn bị đi vào, rồi dừng lại: "Vừa rồi cậu định gọi điện thoại cho ai đấy?" Ánh mắt sâu xa ẩn ý.
Lúc này Lục Viễn mới bình tĩnh lại, thì ra hắn không nghe thấy anh gọi điện thoại, Lục Viễn cười xấu hổ: "Còn chưa gọi cho ai, anh đã tới rồi."
Triệu Đông Khải cười, sau đó biểu lộ vẻ mặt u ám: "Tôi nhất định phải đến Ba Đa Duy."
Lục Viễn bị dọa, chân tay run rẩy, vội vàng giơ hai tay lên nói: "Nhất định tôi sẽ đưa anh đi, anh yên tâm."
Về phần đi nhưng có chạy được hay không, phải xem may mắn của hắn rồi.
****
Văn Thố lái xe suốt ba tiếng đồng hồ sau. Do ngủ liên tục mười mấy tiếng, bây giờ Văn Thố vô cùng tỉnh táo, không còn thấy buồn ngủ nữa.
Hết đoạn đường này là đến nơi, Văn Thố đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô chợt cảm thấy con người thật sự không biết sợ, được biểu hiện ở rất nhiều phương diện, bởi vì cô không phải lo lắng đến cơm áo gạo tiền, luôn được che chở bảo vệ, cho nên sự ngăn cách về tình cảm cũng có thể đánh bại cô, vì thân thể cô khỏe mạnh nên không hiểu được sinh mạng là rất đáng quý, mới làm tổn thương chính mình, bởi vì cô nhận được quá nhiều thứ, cho nên cô đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Thật ra thì bản chất cô và Giang San không hề khác nhau.
Cho tới nay cô chưa từng bị mất ngủ, cũng chưa từng thấy mệt mỏi, nhưng những người vất vả khó khăn thì không thể ngủ ngon, cô cũng chưa từng ăn kiêng, khi nước sôi biến thành một thứ xa xỉ, mỳ ăn liền quả thực là món ăn ngon nhất.
Cô khác người, cũng chỉ là do cô chưa từng trải qua những vất vả thật sự.
Khi Văn Thố lái xe thích có người nói chuyện với cô, thế nhưng tên ngồi đằng sau vẫn không nói một lời, nhưng hắn cũng không ngủ. Trong nội tâm Văn Thố cảm thấy hắn đang nghĩ lại chuyện cũ, nên rất tò mò về chuyện của hắn.
Đến Ba Đa Duy, Văn Thố vui vẻ lái xe đến bia danh giới gần đây, tưởng rằng tên kia sẽ tới tìm tấm bia danh giới này, nhưng khi hắn xuống xe liền đi thẳng đến đường biên giới hoàn toàn ngược đường với bia danh giới.
Văn Thố hiếu kỳ vội vàng đi theo, Lục Viễn vừa nhìn thấy cô đi, chạy theo phía sau gọi tên cô.
Lục Viễn khẩn trương vội vàng đi tới, kéo Văn Thố lại hỏi: "Cô đi đâu thế hả?"
Văn Thố khó hiểu: "Nhìn xem anh ta đi đâu, đi đường cùng nhau, cũng có chút cảm tình, tôi còn cầm hai ngàn tiền của hắn, nhìn hắn cũng rất đáng thương, phải trả cho người ta chứ."
Lục Viễn kéo Văn Thố trở về, Văn Thố không để ý, vẫn một mực đi về phía trước. Lúc hai người đang cãi vã nhau, người kia đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó đột nhiên vui mừng hô lên: "Thấy rồi."
Văn Thố và Lục Viễn cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Cả hai đều giật mình sợ hãi.
Vẫn biểu hiện hung ác, động chút là cầm dao, người đàn ông kia chợt rưng rưng nước mắt nhìn hòn đá cao bằng nửa người. Hắn dịu dàng vuốt ve hòn đá đó, người ta không biết sẽ tưởng rằng đó là vợ hắn.
Hắn run rẩy vuốt dòng chữ khắc trên hòn đá. Lúc sau, hắn chợt quay đầu lại, thăm dò Văn Thố và Lục Viễn: "Hai người có điện thoại di động đúng không? Có thể giúp tôi chụp một tấm ảnh chung được không?"
Vẻ mặt Văn Thố vô cùng nghi ngờ, nhưng cô vẫn lấy điện thoại ra: "Tảng đá kia cũng không phải đẹp, đáng để chụp ảnh chung sao?"
Khi cô nói thầm, người đàn ông kia đột nhiên lấy một bức hình đã phai màu từ trong áo.
Lúc ấy, thời gian như ngưng đọng lại. Văn Thố và Lục Viễn đều trợn mắt nhìn.
Khoảng cách không gần không xa, hai người đều nhìn thấy tấm hình kia. Nội tâm Văn Thố chợt thấy như bị một đòn giáng xuống. Trong lòng cô quay cuồng như dời núi lấp biển, rất lâu không bình tĩnh lại được.
Đó là hình một người phụ nữ, là bức ảnh đen trắng, nếu không nhầm thì đó là tấm di ảnh.
Văn Thố yên lặng chụp xong bức ảnh kia, sau đó đi tới, hỏi hắn: "Ở trong điện thoại của tôi, làm thế nào để cho anh đây?"
Người đàn ông kia nghiêm túc nhìn tấm hình, cười hài lòng.
Mười năm rồi, Triệu Đông Khải vuốt dòng chữ khắc trên tảng đá.
Triệu Đông Khải và Thu Yến, 2004.
Sau mười năm mới trở lại đây chụp ảnh chung, rốt cuộc hắn cũng thực hiện được lời thề của mình. Đây là điều duy nhất hắn có thể làm ở kiếp này.
Hắn nói nhỏ: "Thu Yến, anh tới đây."
Thập niên 90 quen biết được một cô gái xinh đẹp như vậy, cam tâm bên cạnh hắn nhiều năm, thế nhưng hắn lại không hề giàu có. Hai người ở trong căn phòng không đến 10m², một cái giường lớn đã không còn chỗ, nhà vệ sinh và phòng bếp đều dùng công cộng. Hắn không còn mặt mũi nào để nhìn cô, nhưng cô lại rất muốn gả cho hắn, cho nên vì hắn mà phải ra ao giặt quần áo, phải đi hầu hạ cho người ta.
Thân thể cô không tốt, hai người kết hôn nhiều năm rồi mà không có con. Sau đó hắn buôn bán làm ăn khá hơn, cô cố chấp cầu xin hắn đi cùng. Cô nói: không thể để anh đời này không có con.
Hắn tìm cô hơn mấy tháng, cuối cùng cũng đưa cô trở về. Hắn nói, đời này có thể không có gì nhưng hắn không thể không có cô.
Là vợ chồng trẻ nhiều năm, cô vẫn luôn sống bên cạnh hắn, hai người đi du lịch khắp nơi, đó là khoảng thời gian đẹp nhất.
Hắn không nhớ có một ngày, tất cả chợt thay đổi, hắn bị người ta lừa một khoản tiền lớn, nợ nần chồng chất, phá hỏng toàn bộ tâm huyết của hắn suốt vài chục năm qua. Vì muốn chống đỡ cuộc sống của mình, hắn đã vay tiền lãi suất cao.
Sau đó hắn mới hiểu được, tất cả đều là sai lầm, chính là từ quyết định kia của hắn.
Lãi mẹ đẻ lãi con, sau này hắn còn quên mất mình rốt cuộc đã vay mượn bao nhiêu, lãi suất đã cao tới mức hắn cảm thấy đó là con số trên trời. Bọn cho vay lãi cả ngày lẫn đêm đều tới nhà, họ không còn cuộc sống bình yên nữa.
Cô rất kiên cường, nói có chết cũng phải bên cạnh hắn.
Sau đó cô thực sự đã chết.
Bọn cho vay không biết tìm đám tiểu lưu manh ở đâu, đổ xăng dầu ở cửa vẫn chưa hả giận, thậm chí chúng còn phóng hỏa.
Đám tiểu lưu manh chạy đi, từ một ngọn lửa nhỏ cháy thành hỏa hoạn, từ cửa lan vào đến bên trong phòng. Ngọn lửa cháy rất lớn, rất khó khống chế, nhân viên phòng cháy chữa cháy vì muốn an toàn nên không thể nào tiến vào bên trong. Mà cô... cũng không trốn thoát.
Cuối cùng... cuối cùng vĩnh viễn chôn vùi trong biển lửa.
Khi hắn trở về, nhà của hắn đã cháy đen thành một đống phế tích, mà cô đã hoàn toàn trở thành một thi thể được đặt nằm dưới đất.
Trời sập, không phải là một từ ngữ hình dung, mà đó thực sự là chuyện đã xảy ra.
Triệu Đông Khải nhớ lại quá khứ gián đoạn lúc ngọt ngào lúc khó khăn ấy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ánh mắt lúng túng nhìn Văn Thố và Lục Viễn, hắn nói: "Thu Yến bị đám lưu manh đó hại chết, nhưng đám tiểu lưu manh đó không có đứa nào trên 16 tuổi."
Hắn cười ha ha, nụ cười chua xót: "Đây là số mệnh rồi."
Hắn lắc đầu, nước mắt vẫn rơi: "Nhưng tôi không tin số mệnh."
Rốt cuộc Văn Thố cũng hiểu rõ nguyên nhân hắn không chịu nói tên của mình, hiểu được nguyên nhân hắn bất chấp tất cả để đến Ba Đa Duy. Chuyện quá khứ của hắn khiến cho người ta rơi nước mắt.
Văn Thố biết hành động của mình là không đúng. Nhưng cô không có cách nào nhìn Triệu Đông Khải với một ánh mắt khác.
"Anh đi đi, chúng tôi coi như không nhìn thấy anh." Văn Thố nói: "Qua biên giới, sang nước Nga đi."
Triệu Đông Khải nghe cô nói như vậy, chỉ lắc đầu: "Tôi không thể đi, tôi đi đến đó quá xa, Thu Yến không tìm được tôi, sẽ rất sợ hãi."
Văn Thố nghe vậy, gương mặt đã ướt đẫm nước mắt. Triệu Đông Khải cười với Văn Thố, hắn đưa bức ảnh Thu Yến cho Văn Thố, giống như một lời di chúc, nghiêm túc nói: "Cô Văn, tấm hình này, và tấm hình cô đã chụp chung cho chúng tôi, làm phiền cô thay tôi đốt cho Thu Yến."
"Tại sao anh..." Cô chưa nói xong, chợt nghe thấy một âm thanh ầm ĩ phía sau.
Văn Thố giật mình hoảng hốt, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy một đám cảnh sát đang từng bước đi tới chỗ họ.
Văn Thố vô cùng sợ hãi, nhìn về phía Lục Viễn, rồi lại nhìn Triệu Đông Khải, cô muốn Triệu Đông Khải chạy đi.
Nhưng hắn đã sớm biết có ngày này, chỉ đứng yên tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi giờ khắc này đến.
Hắn cười, trong lòng thầm cảm ơn, một lần rồi lại một lần. Văn Thố nghe thấy giọng nói hắn ôn hòa.
"Cảm ơn hai người. Cảm ơn hai người đã đưa tôi tới Ba Đa Duy. Tôi nghĩ, cả đời này, tôi cũng không thể đến đây một lần nữa."
"..."