Triệu Đông Khải là tội phạm với án diệt môn, một con người đẫm máu tàn nhẫn, đội quân cảnh sát không ít người, cảnh sát vây bắt hắn, bố trí sắp xếp tỉ mỉ, mặc đồng phục và cả thường phục, đồng loạt đi đến từ bốn phương tám hướng.
Triệu Đông Khải vẫn mỉm cười với Văn Thố, như đang thông qua cô để nhìn người khác.
Văn Thố nghĩ, giờ khắc này nhất định là hắn rất nhớ vợ của mình.
Cảnh sát đi đến vật tay hắn ra đằng sau, còng tay khóa trụ hai tay của hắn.
Một vài cảnh sát kéo Triệu Đông Khải lên xe, còn những người khác đưa Văn Thố và Lục Viễn đi.
Trên đường đến cục cảnh sát, Văn Thố hỏi cảnh sát ngồi bên cạnh: "Triệu Đông Khải sẽ chết sao?"
Người cảnh sát trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, sau đó trả lời: "Cái này phải xem phán quyết của tòa án. Hắn gây nên chuyện lớn như vậy, theo kinh nghiệm của tôi đoán có lẽ là hắn sẽ bị tử hình."
"Oh." Văn Thố vô thức gật đầu. Cô không biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy nước mắt đã sắp chực rơi xuống.
Cảnh sát nhìn thấy nét mặt Văn Thố, nhìn tấm ảnh mà Văn Thố đang cầm trên tay, khẽ thở dài nói: "Tôi làm cảnh sát đã ba năm rồi, tôi thấy phân nửa tội phạm đều có thân phận đáng thương, nhưng tôi là cảnh sát, là phạm nhân thì tôi phải bắt, bởi vì họ làm hại người khác, mà những người khác cũng có thân phận như vậy."
"..."
Sau khi phối hợp điều tra xong, Văn Thố mới biết thông tin từ cảnh sát, người báo là Lục Viễn.
Triệu Đông Khải đã trốn chạy hơn ba tháng. Cảnh sát trong cả nước treo giải thưởng hai vạn đồng cho ai cung cấp manh mối cần thiết về hắn. Bởi vì người tố cáo có công, Lục Viễn nhận được tiền thưởng hai vạn đồng.
Khi ra khỏi cục cảnh sát, một người cảnh sát bản địa vỗ vai Lục Viễn tỏ ý cảm ơn. Văn Thố đứng bên cạnh Lục Viễn, yên lặng không nói một câu.
Xe Văn Thố vẫn dừng ở gần bia danh giới, cảnh sát lái xe đưa hai người trở về.
Tạm biệt cảnh sát, Văn Thố lên xe, Lục Viễn cũng lặng lẽ đi theo.
Lục Viễn cầm số tiền thưởng, chợt thấy dở khóc dở cười, anh tự nhạo báng: "Không nghĩ là làm vậy cũng có thể được thưởng tiền, chờ đến khi chúng ta đến Mễ Đặc Thác Duy, tôi mời cô ăn ở một nhà hàng tốt nhất."
Văn Thố trừng mắt nhìn Lục Viễn, cắn răng trách mắng anh: "Sao anh còn có mặt mũi nói những lời như vậy?"
Tiếng nói của Văn Thố dừng lại, không khí trong xe trở nên hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu mới có một tiếng thở dài của Lục Viễn.
"Tôi biết là bây giờ cô rất ghét tôi." Lục Viễn nói: "Tôi báo cảnh sát ngoại trừ báo Triệu Đông Khải là tên tội phạm giết người ra, hoàn toàn không có gì cả."
Lục Viễn dừng lại một lúc, hạ quyết tâm rất lớn, nói ẩn ý: "Chẳng cần biết hắn là ai, hắn có hoàn cảnh thế nào, hắn đã trải qua chuyện gì, chỉ cần hắn giết người, tôi đều có trách nhiệm làm như vậy."
"Còn nhiều người có thể tố cáo hắn, tại sao nhất định lại là anh chứ?" Văn Thố nghĩ đến tấm ảnh "chụp chung" trong điện thoại, nghĩ đến sự tuyệt vọng của Triệu Đông Khải, cùng ánh mắt thỏa mãn của hắn, đã cảm thấy lòng chua xót, "Đoạn đường vừa rồi, hắn cũng không làm gì chúng ta. Hắn chỉ muốn đến Ba Đa Duy, muốn hoàn thành lời hứa đối với vợ con mà thôi."
Lục Viễn nhớ lại thời điểm ở trạm xăng, khi anh vừa cúp điện thoại, Triệu Đông Khải liền xuất hiện sau lưng anh.
Nghĩ đến, khi đó chắc hẳn hắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Lục Viễn, nhưng hắn đã không làm gì. Chỉ để Lục Viễn làm như vậy, đi đến Ba Đa Duy, muốn chụp ảnh, sau cùng bị cảnh sát bắt đi.
"Không phải là tôi, cũng sẽ có người khác, cho nên tôi hay là ai đi nữa, có gì khác nhau chứ?"
Văn Thố vò rối tóc, "Tôi không biết, nhưng biết là anh, tôi không thể chấp nhận được."
Văn Thố cúi đầu dựa vào tay lái, không nhìn Lục Viễn, "Lục Viễn, anh trở về Giang Bắc đi, tôi cảm thấy tôi không thể đi cùng anh tới Mễ Đặc Thác Duy nữa rồi. Tôi biết Lục Viễn không nên là Lục Viễn như vậy."
Ánh mắt Lục Viễn trở nên thâm trầm, nhìn Văn Thố hồi lâu, rồi anh mở cửa xe, "Cô nên có chút thời gian yên tĩnh một mình."
Lục Viễn xuống xe, không bỏ đi xa, đứng gần xe Văn Thố, châm một điếu thuốc.
Lục Viễn vốn không có thuốc lá, thuốc lá và bật lửa đều là của Triệu Đông Khải đưa cho anh. Lục Viễn hít một hơi thật sâu, mùi thuốc lá đi vào trong phổi khiến nước mắt Lục Viễn đều muốn rơi xuống.
Điếu thuốc lá trên tay anh với ngọn lửa yếu ớt, càng cháy càng ngắn lại. Nhìn anh đi đến bia danh giới, nhìn đến một nơi xa xăm bên kia biên giới, Lục Viễn nghĩ, có lẽ Triệu Đông Khải không hề muốn chạy trốn.
Bên ngoài rộng lớn như vậy, rốt cuộc cũng không có nơi nào là nhà của hắn.
Lục Viễn thở dài, chuẩn bị châm điếu thuốc thứ hai. Một bàn tay mềm mại lạnh như băng giật lấy điếu thuốc trên tay anh. Ném xuống đất, dùng chân dập lửa trên điếu thuốc.
Lục Viễn chưa quay lại, cánh tay thon nhỏ của cô đã ôm lấy hông của anh từ phía sau. Cô ôm thật chặt, như sợ rằng anh sẽ thật sự bỏ đi.
"Xin lỗi." Văn Thố nhẹ giọng, "Tôi biết tại sao anh lại làm như vậy, tôi đã làm theo cảm tính rồi."
Lục Viễn không nói gì, chỉ giữ lấy tay Văn Thố, dùng sự ấm áp của mình sưởi ấm cho cô.
"Thật ra thì tôi rất giận mình. Trên đời này có rất nhiều chuyện khiến người ta khó chịu, mà tôi cái gì cũng làm không xong." Mặt Văn Thố dựa vào lưng Lục Viễn, khoảng cách quá gần khiến Lục Viễn cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài. Văn Thố vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, nói chậm rãi: "Ngay cả chính mình, tôi cũng không chăm sóc tốt."
Lục Viễn thở phào nhẹ nhõm, anh có thể hiểu giờ phút này tâm trạng Văn Thố đang rất phức tạp. Cảm giác này trước đây anh đã từng trải qua. Muốn giúp đỡ nhiều người, nhưng thật ra thì ai cũng không giúp được, chỉ đành chịu bó tay.
"Chờ khi chúng ta đến được Mễ Đặc Thác Duy, tôi sẽ đưa cô về Giang Bắc."
"Ừ." Văn Thố quyết định: "Lần này đi Mễ Đặc Thác Duy, thật sự tôi muốn vĩnh biệt tất cả quá khứ ở đây."
Văn Thố thu cánh tay lại, ôm Lục Viễn chặt hơn: "Lục Viễn, sau này tôi cũng chỉ có anh thôi."
...
Hai ngày ở Ba Đa Duy. Ba Đa Duy là một trong những khu du lịch đông khách nhất Hãn Văn. Nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh với những bãi cỏ xanh trải rộng trong trung tâm Ba Đa Duy.
Thị trấn này đã có lịch sử gần trăm năm, nhìn đâu đâu cũng là nhà ở. Khắp nơi đều treo màn dệt, màu sắc sặc sỡ, cùng với sắc xanh bầu trời càng làm nổi bật khung cảnh tuyệt vời nơi đây.
Trong thị trấn này rất nghênh đón những thanh niên trẻ tuổi. Du khách ở đây vừa có thể trải nghiệm vẻ đẹp của Hãn Văn, cũng có thể hưởng thụ cuộc sống hiện đại.
Lục Viễn và Văn Thố lại không hề có hứng thú gì với những hoạt động này, vừa đến nơi liền bắt đầu tìm kiếm nhà hàng ăn bữa cơm. Lên đường từ Giang Bắc, mãi đến Ba Đa Duy, một đoạn đường dài vất vả, một bữa cơm đầy đủ cũng chưa được ăn.
Mãi mới tìm được một nhà hàng sạch sẽ, ông chủ bưng lên hai bát canh nóng hổi, cùng với món thịt bò xào thơm ngon, hai người tựa như cùng nhìn thấy mẹ ruột, vừa ăn, nước mắt vừa chảy xuống liên tục.
Lục Viễn ăn cơm tối xong, sau đó mở bản đồ trong điện thoại di động ra xem, báo cáo thành quả nghiên cứu với Văn Thố: "Còn khoảng hai ngày nữa mới đến Mễ Đặc Thác Duy. Hải bạt chắc phải 5km nữa. Cô có mang đủ quần áo không?"
Văn Thố vẫn đang ăn thịt bò, chỉ gật đầu, nói lóng ngóng: "Tôi có mang theo áo lông."
"A." Lục Viễn xoa xoa bàn tay: "Vậy tôi cũng phải mua một cái, tôi chỉ mang theo áo khoác, xem ra có lẽ không đủ ấm rồi."
Ăn uống xong, hai người đi tìm cửa hàng quần áo. Nhìn hồi lâu, Văn Thố thay Lục Viễn chọn một cái áo dày giá cả hợp lý -- áo khoác kiểu dáng quân đội trong nhiều thập kỷ trước.
Lục Viễn vui vẻ mặc áo vào, quay đầu lại hỏi Văn Thố: "Có phải nhìn tôi rất giống phong độ của các chỉ huy không?"
"Cũng không giống chỉ huy lớn tuổi, chỉ giống tên bảo vệ thôi." Văn Thố nghiêm túc trả lời.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, dọc dường vẫn ghé vào xem, cũng như là đi du lịch.
Văn Thố cứ đứng lưu luyến ở cửa hàng trang sức không muốn về, những đồ trang sức tinh xảo, hình thức đa dạng, một loại chỉ có một cái, Văn Thố thử hết cái nọ cái kia.
Cô nhìn kỹ một sợi dây chuyền, sau đó thử đeo lên cổ, quay đầu hỏi Lục Viễn: "Anh thấy đẹp không?"
"Rất đẹp." Một giọng đàn ông xa lạ vang lên. Văn Thố vừa quay đầu lại, không thấy bóng dáng Lục Viễn đâu, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ.
Trên người anh ta mặc một bộ đồ nhìn rất bảnh bao, tất cả mọi người mặc nó đều cảm thấy khó chịu, thế nhưng hắn lại rất thoải mái. Khuôn mặt trắng trẻo, tóc vuốt gọn gàng.
Văn Thố cảm thấy loại người như vậy trước sau đều nhìn rất háo sắc, nheo mắt nhìn hắn, chuẩn bị tháo dây chuyền xuống.
Ai ngờ anh ta đưa tay ra ngăn cản cô, "Đừng bỏ xuống, cô đeo vào nhìn rất đẹp, tôi sẽ tặng cô."
Văn Thố hừ lạnh, đẩy tay anh ta ra, trực tiếp tháo dây chuyền xuống. Cô cầm ví đi ra ngoài cửa hàng, đi tìm Lục Viễn.
Không biết tên Lục Viễn này đã đi nơi nào rồi, Văn Thố tìm mãi cũng không thấy. Người đàn ông kia vẫn đi theo sau lưng Văn Thố, không nhanh không chậm, cũng không đi lên tiếp chuyện. Văn Thố bị hắn gây rối, liền dừng lại.
"Anh đi theo tôi sao?"
"Đường này cũng không phải là của cô, chỉ có cô có thể đi thôi sao?"
Đoạn đối thoại quá quen thuộc. Văn Thố nghiến răng ken két, ngẩng đầu nhìn ven đường, đột nhiên đi thẳng đến ngõ hẻm bên phải.
Khi Văn Thố dừng bước, người đàn ông kia vẫn còn đi theo cô. Văn Thố khoanh tay trước ngực, nói với anh ta: "Đường kia thì tôi không biết, nhưng chắc chắn bây giờ anh thật sự đi theo tôi."
Văn Thố nheo mắt, cười khẩy, giơ tay chỉ lên trên đầu. Lúc này anh ta mới thấy dấu hiệu trên tường.
Văn Thố vui vẻ đi vào nhà vệ sinh nữ, để lại người đàn ông kia vẫn đứng bất động, cười ẩn ý.
Văn Thố phát hiện ra mình càng cự tuyệt, người đàn ông kia càng có hứng thú. Cô vào nhà vệ sinh liền đi ra đằng sau theo đường khác. Nhà vệ sinh này có hai đường vào. Cô đi thẳng ra ngoài sang bên kia.
Thoát khỏi tên bạch kiểm kia. Văn Thố vừa đi vừa gọi điện thoại cho Lục Viễn. Điện thoại còn chưa kết nối, Văn Thố bỗng nhìn thấy một người mặc áo khoác quân đội đi thẳng tới chỗ cô.
Hình dáng kia, không hiểu tại sao, khi anh đi càng ngày càng gần, Văn Thố chỉ cảm thấy nội tâm rất yên bình.
Lục Viễn đưa cho Văn Thố một túi giấy dài.
Văn Thố cầm lấy, nhìn thấy bên trong có que kẹo hồ lô.
"Trời ạ, ở đây mà cũng bán cái này?" Trên đường, Văn Thố vô tình nói muốn ăn. Không ngờ Lục Viễn vẫn để trong lòng.
"Vừa rồi, cô ở trong cửa hàng trang sức, tôi thấy có người đang giao bán, tôi liền đuổi theo. Mua xong quay lại không nhìn thấy cô đâu."
Văn Thố xé túi giấy bắt đầu ăn. Viên hồ lô ngọt lịm, nhân bên trong không mới mẻ, có hơi khô, nhưng mùi vị rất được, chua chua ngọt ngọt.
Văn Thố càng cắn càng thấy cảm động. Bầu trời Ba Đa Duy thật trong xanh. Nhiệt độ cũng rất lạnh, cũng có thể thấy trên mặt Lục Viễn dần tái lại.
Anh chỉnh lại áo khoác ngoài, ngây ngốc nhìn Văn Thố ăn kẹo hồ lô, giống như mình cũng đang ăn.
Khóe mắt Văn Thố hơi ửng hồng. Chờ đến Mễ Đặc Thác Duy, cô sẽ thổ lộ với anh. Người đàn ông như vậy, rất khó tìm kiếm.
Văn Thố nghĩ như vậy.
Nghỉ ngơi xong, Văn Thố và Lục Viễn lại lên đường. Sáng sớm, Ba Đa Duy mát mẻ và trong lành. Hai người lái xe rời khỏi Ba Đa Duy.
Ba Đa Duy là một thị trấn khá lớn, hầu như các khách du lịch đi qua nơi này đều dừng lại. Cho nên mới bắt đầu xuất phát, Văn Thố cũng không thấy kì lạ.
Sau 4,5 tiếng, có một chiếc xe cứ đi theo sau xe Văn Thố. Văn Thố đi nhanh, xe kia cũng đi nhanh, Văn Thố đi chậm, xe kia cũng đi chậm.
Khoảng cách không gần không xa, Văn Thố nhìn qua gương chiếu hậu không nhìn rõ tên lái chiếc xe đó.
Văn Thố không thích kiểu mèo vờn chuột này, chợt vòng tay lái một cái, cản đường lại.
Xe kia biết Văn Thố đang cản đường anh ta. Vội vàng đạp thắng xe.
Sau mấy phút, người kia ra khỏi xe.
Ánh mặt trời chiếu xuống, hắn thản nhiên dựa tay vào xe, đứng ở đằng xa.
Văn Thố nhìn lướt qua liền nhận ra anh ta. Văn Thố vô cùng tức giận, vội tháo dây an toàn xuống xe, muốn cãi nhau với anh ta.
Lục Viễn vừa nhìn sắc mặt cô không vui, nhanh chóng đi theo.
Người đàn ông kia nhìn thấy hình ảnh này. Một cô gái xinh đẹp từng bước đi tới. Giống như một tiên nữ tuyệt sắc-- đây chính là Văn Thố.
Bên cạnh cô là một người đàn ông mặc áo khoác quân đội hấp tấp đi theo. Hắn đang đuổi theo, nhanh chóng nắm lấy tay Văn Thố. Không biết hai người đang nói gì với nhau. Cô gái thoạt nhìn đang rất tức giận.
Anh ta khẽ mỉm cười, cảng cảm thấy có hứng thú, vẫy tay với Văn Thố: "Người đẹp, bỏ người đàn ông kia đi, theo tôi lên đường thôi."
Văn Thố giật khóe miệng, vẻ mặt u ám, cô nói gằn từng chữ: "Đừng nóng vội, tôi sẽ tiễn anh 'lên đường'."