Chuyện Hằng Ngày Của Nhà Mộc Tử

Chương 15: Chương 15: Ai là mẹ của đứa bé?




Sáng sớm hôm sau, chẳng biết A Mộc Mộc lên cơn gì mà cứ chọc chọc chọc Mộc Tử Quân miết, vừa chọc vừa la: “Mộc Tử, anh đẻ rồi kìa!”

Mặc dù hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng Mộc Tử Quân vẫn có thể đạp một cú trúng hồng tâm: “Cậu bị điên à! Tôi đẻ kiểu gì!”

A Mộc Mộc tròn mắt: “Anh không đẻ, chẳng lẽ tôi đẻ?”

Mộc Tử Quân nhíu mày, mở choàng mắt: “Mới sáng sớm cậu lên cơn gì thế?!”

Quát xong, anh thấy tay mình nặng nặng, còn ướt ướt nữa. Anh cúi xuống nhìn, thì trời đất quỷ thần ơi, là một bé trai! Thằng bé gối đầu lên tay anh ngủ ngon lành, nước dãi chảy ướt nhẹp cả tay anh.

Mộc Tử Quân bị doạ tỉnh luôn rồi: “A Mộc, khai mau! Tối qua cậu đã làm gì tôi hả?!”

A Mộc Mộc luống cuống: “Tôi tôi tôi... không có làm gì hết á! Thề có trời đất chứng giám!”

Mộc Tử Quân hung tợn trừng cậu: “Cậu không làm gì thì tại sao tôi lại có em bé?!”

Lúc này, bé trai giật mình tỉnh giấc. Nó dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn nhìn A Mộc Mộc, lại ngơ ngác nhìn nhìn Mộc Tử Quân, sau đó mếu máo, ngoặc mồm khóc lớn: “Oa! Ma ma~ Ma ma ơi~”

A Mộc Mộc cuống quít chỉ Mộc Tử Quân: “Ngoan ngoan, ma ma con kìa.”

“Không phải ma ma này! Muốn ma ma tóc dài cơ! Muốn ma ma tóc dài à!” Bé trai càng khóc càng nghiện.

Môc Tử Quân điên đầu: “Trời ơi là trời, con cái nhà ai thế này?”

A Mộc Mộc lại ngẩn người: “Hồi nãy anh mới nói là anh đẻ nó mà.”

“Não cậu dùng để chưng hả?” Mộc Tử Quân lại hạ cẳng tay thượng cẳng chân với A Mộc Mộc: “Lúc nãy tôi đùa chút thôi.”

A Mộc Mộc ủ rũ: “... Tôi còn chuẩn bị đặt tên cho nó kìa...”

Mộc Tử Quân: “...”

Sau một phen năn nỉ dụ dỗ, rốt cuộc bé trai cũng nín khóc. Nhân lúc nó đang chúi đầu vào trò chơi trên điện thoại di động, hai người ba chân bốn cẳng thay đồ, quyết định sẽ đi tìm Mặc Quân để thảo luận trước, sau đó cả ba sẽ cùng đi kiếm mẹ của đứa bé.

“Cục bông số 1” Mộc Tử Quân trưng ra nụ cười ngọt ngào, hỏi: “Bạn nhỏ, con có nhớ số điện thoại của mẹ con không?”

Bé trai sụt sịt, lắc đầu.

Mộc Tử Quân lại hỏi: “Con ngủ cùng lều với mẹ con phải không?”

Thấy bé trai gật đầu, Mộc Tử Quân tiếp tục hỏi: “Thế con nhớ lều của con ở đâu, trông như thế nào không?”

Bé trai nghiêng đầu suy nghĩ: “Màu đỏ ạ.”

Mộc Tử Quân nhìn xung quanh, một đống lều màu đỏ đập thẳng vào mắt.

Mộc Tử Quân nuốt xuống một búng máu sắp trào ra khỏi miệng, kiên nhẫn: “Mẹ con tên gì, mặt mũi ra làm sao?”

Bé trai nghi ngờ nhìn anh: “Ma ma dặn không được nói chuyện này cho người lạ biết.”

Mộc Tử Quân: “...”

Đột nhiên bé trai nhe răng cười khì khì, lộ ra hai cái lúm đồng tiền siêu cấp đáng yêu: “Nhưng mà, vì chú đẹp nên con đặc cách cho chú đó. Chú hun con nhiều cái, con sẽ nói cho chú biết!”

Mộc Tử Quân sửng sốt, đoạn xoa đầu thằng bé, cười bảo: “Tên quỷ con này!”

“Cục bông số 2” A Mộc Mộc mặt đơ: “Anh ấy hôn nhóc một cái, chú sẽ đánh nhóc một lần.”

Bé trai lập tức ngoạc mồm: “Oa oa oa... Ma ma ơi chú đó đánh con kìa! Đau quá ma ma ơi!”

Mộc Tử Quân: “...” Nhóc khóc giả thêm tí nữa cũng được, chú không phiền đâu.

Trong lúc hai người Mộc Tử Quân đang đau đầu vì thằng nhóc, Mặc Quân đã gạ được một vị mỹ nữ tóc dài. Hai người cùng ngắm băng ngắm tuyết, ngắm cây ngắm rừng, ngắm mặt trời mọc, ngắm mây trắng bay, vừa ngắm vừa trò chuyện từ thi từ ca phú đến triết học nhân sinh, bầu không khí phải gọi là tốt vô cùng.

Mặc Quân cao quý lãnh diễm pha chút u buồn tao nhã phun ra một vòng khói thuốc, trong lòng xúc động không thôi: Rốt cuộc mình cũng tìm được thiên đường trên mặt đất rồi!

Đang lúc trọng tâm câu chuyện từ nhóm máu chuyển sang ẩm thực, Mặc Quân tiết lộ rằng mình rất thích ăn anh đào.

Mỹ nữ cười bảo: “Trùng hợp ghê, khi còn sống tôi cũng rất khoái món đó.”

“Thật sao? Thế sao bây giờ lại...” Mặc Quân ngẩn ra, điếu thuốc trên miệng rớt cái bộp xuống đất: “Khi khi khi còn sống?!!!”

Mỹ nữ cười càng rạng rỡ: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Mặt Mặc Quân tái mét chỉ trong nửa giây, y giật lùi, hoảng hồn ù té chạy: “Cứu tôi vớiiiiiiii!!!”

Mỹ nữ nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

Đúng lúc này, Mộc Tử Quân và A Mộc Mộc dắt bé trai đến.

Mặc Quân chạy về hướng họn họ, nước miếng tung bay: “Mộc Tử! Run for your life!!”

Khoé miệng Mộc Tử Quân giật giật: “Lại thêm một kẻ quên uống thuốc nữa...”

Mặc Quân khủng hoảng: “Có ma! Là ma nữ trăm phần trăm đó!”

Mộc Tử Quân: “...”

Mỹ nữ nhìn ba người, chợt dang tay, trìu mến gọi: “Mộc Mộc, lại đây với mẹ nào!”

Mộc Tử Quân sững sờ nhìn A Mộc Mộc cũng đang không hiểu mô tê gì: “Mẹ cậu hả?”

A Mộc Mộc chưa kịp lắc đầu, bé trai đi cùng họ đã vùng ra, vừa chạy về phía mỹ nữ vừa gọi “ma ma“.

Cả hai cùng thở phào: “Hoá ra là mẹ nó.”

Mặc Quân sững sờ, bấy giờ mới hiểu ra: “Hoá ra “khi còn sống” của người đẹp là “trước khi kết hôn“...” Y thấy thiên đường trên mặt đất của y đang tan thành cát bụi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.