Trượt băng đã đời, ba người kéo nhau vào quầy nướng nghỉ ngơi.
Mặc Quân chỉ chỉ anh trai phục vụ người Tân Cương, nói với A Mộc Mộc: “Ảnh có nhiều nét giống cậu nhỉ.”
Mộc Tử Quân cũng hóng hớt liếc sang: “Ờ, giống thật.”
A Mộc Mộc: “Ông nội tôi là người Duy Ngô Nhĩ*.”
*Người Duy Ngô Nhĩ: Là một sắc tộc người Turk sống chủ yếu ở khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.
Hai mắt Mộc Tử Quân sáng loè loè: “Chắc là đẹp trai lắm nhỉ!”
Mặc Quân che mặt: “Tém tém lại coi cái đồ háo sắc này!”
A Mộc Mộc: “Tôi không biết, ông mất trước khi tôi ra đời.”
“Tiếc thật.” Mộc Tử Quân thở dài thườn thượt, ỉu xìu gặm gặm cánh gà nướng thơm phức: “Cuộc đời này bất công thật! Tại sao có người vừa sinh ra đã...”
Mặc Quân cười trêu: “Đẹp trai hơn cậu hả?”
Mộc Tử Quân lườm y, nói nốt nửa câu còn lại: “Đã được cộng điểm thi đại học*.”
*Bên Trung Quốc cũng có chính sách cộng điểm ưu tiên đối với học sinh là người dân tộc thiểu số.
A Mộc Mộc suy nghĩ một chốc, nói: “Hồi lúc tôi có được cộng điểm đâu.”
“Ồ?” Mộc Tử Quân cười hài lòng: “Vậy thì được.”
A Mộc Mộc: “Tôi được tuyển thẳng mà.”
Mộc Tử Quân đạp A Mộc Mộc, ông đây ghét nhất là đám học bá*!
*Học bá: Chỉ những người chăm chỉ học cho nên điểm cao.
Mặc Quân và A Mộc Mộc ăn no thì đi trượt băng tiếp, còn Mộc Tử Quân thì cắm rễ trong quầy nướng lướt web.
Lúc về, Mặc Quân báo cho cục lười hình người Mộc Tử Quân một tin động trời: “A Mộc bị cắm sừng rồi!”
“What?!!” Mộc Tử Quân đập bàn, nộ khí xung thiên: “Kẻ nào dám mơ tưởng đến hoàng hậu của trẫm?!”
Mặc Quân cười: “Sừng có phải cắm trên đầu cậu đâu.”
Mộc Tử Quân lại đập bàn: “Ngoài trẫm ra A Mộc còn dám cắm sừng cho kẻ nào nữa?! Nói đi, trẫm sai người lột da nó!”
Quát xong, A Mộc Mộc lững thững bước tới, trên đầu là cái nón bảo hộ màu xanh lục*.
*Đội nón xanh còn có nghĩa ám chỉ người đàn ông có vợ đi ngoại tình mà không biết.
Mộc Tử Quân: “...” Bộ tui là trò đùa của mấy người hả?!
Mặc Quân cười to.
Chạng vạng, Mộc Tử Quân lái xe chở hai cục nợ đến một khu cắm trại khá nổi tiếng trên mạng. Nghe dân tình đồn rằng nơi này phong cảnh hữu tình, ông chủ nhiệt tình chu đáo, đồ ăn thì ngon hết sảy.
Lúc ngồi đợi ăn, Mộc Tử Quân tranh thủ oán hờn: “Hai người làm ơn đi học lái xe cho tôi nhờ! Bắt tôi lái miết, mệt muốn chết à...”
Mặc Quân trỏ vào ba vạch trên góc trái màn hình điện thoại di động: “Í, có Wi-fi.”
“Đâu đâu?” Mộc Tử Quân cười toe: “Tốt quá rồi! Mạng mạnh không?”
A Mộc Mộc nghiền ngẫm, cuối cùng cũng tìm ra phương thuốc chữa bệnh nói nhiều của vợ cậu rồi.
A Mộc Mộc đi rửa tay, khi đi thì bình thường, chả hiểu sao lúc về, mặt mày cậu lại tái mét.
Mộc Tử Quân: “Sao đấy, gặp ma hả?”
A Mộc Mộc trợn trắng mắt: “Trong rừng... Có, có người...”
Mộc Tử Quân cuống lên: “Có người?!”
A Mộc Mộc gật lấy gật để: “Có hai người, một người nằm dưới đất...”
Mộc Tử Quân bị trí tưởng tượng của mình doạ đến ngây người: “Giết người?!”
Mặc Quân cũng bị trí tưởng tượng của mình doạ đến ngây người: “Chẳng lẽ là đang chôn xác sao? A Mộc, cậu có chắc cậu không nhìn lầm không?”
A Mộc Mộc đã sợ đến nhũn chân, há miệng nhưng không nói ra được lời nào.
Mộc Tử Quân sợ hãi ôm chặt cánh tay Mặc Quân: “Trời đất, đừng bảo là án mạng thiệt nha! Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Mặc Quân căng thẳng siết chặt cái bật lửa: “Bình, bình tĩnh, lỡ A Mộc nhìn lầm thì sao... Hay là chúng ta đi xem thử đi?”
Mộc Tử Quân lập tức hắt hủi cánh tay mình vừa ôm của Mặc Quân: “Cậu to gan, cậu đi đi!”
Mặc Quân xù lông: “Ai nói tôi to gan? Quen nhau ngần ấy năm mà cậu vẫn không biết tôi sợ ma à!”
Mộc Tử Quân chuyển sang ôm A Mộc Mộc, quát: “Hồi mẫu giáo, đứa nào dám nhìn lén tôi đi tè thì đứa đó to gan!”
Mặc Quân đuối lý, đành phó mặc cho số phận: “Cậu... Được, đi thì đi!”
Lúc Mặc Quân trở về, đón chào y là ánh mắt vừa sợ sệt vừa hiếu kỳ của Mộc Tử Quân: “Sao sao?”
Mặc Quân hừ một tiếng, châm thuốc: “Hoá ra hai người đó vào rừng đánh dã chiến.”
“Trời đất?!” Mộc Tử Quân lắc đầu ngao ngán, “Chậc chậc, giới trẻ bây giờ thật là... Ở đâu thế, tôi cũng muốn coi.”
Mặc Quân: “Xua xua xua, ông đây không có thứ bạn mất mặt như mi!”
Buổi tối, ba người trở về lều của mình. Lúc trước là Mặc Quân và Mộc Tử Quân ngủ chung một lều, còn giờ thì...
Mặc Quân: “Xin lỗi, đây không có hứng chơi threesomes!”
Mộc Tử Quân bỉ ổi nháy mắt: “Nhát thế, sợ mình không nhịn được mà rơi vào lưới tình của tôi hả?”
Mặc Quân: “Ha ha, tôi sợ bị cậu đè.”
Mộc Tử Quân bóp cổ họng, eo éo nói: “Í da, hoá ra anh đẹp trai thích trò cưỡi ngựa.”
Da gà da vịt Mặc Quân rơi đầy đất.
A Mộc Mộc vác Mộc Tử Quân lên vai, khiêng đi mất: “Phóng túng vậy là đủ rồi.”
Mộc Tử Quân kêu to: “A Mộc cậu định làm gì?! A a a a a mau thả tôi xuống! Cái đồ cầm thú biến thái này, triển luôn chớ còn chờ gì nữa! Mau mau đè tôi đi!”
Mặc Quân: “...”
Vào trong lều, A Mộc Mộc thả Mộc Tử Quân xuống, sau đó vớ lấy một cuốn sách, mở đèn, bắt đầu đọc.
Mộc Tử Quân không cam lòng, định thoát y câu dẫn A Mộc Mộc. Nhưng đang cởi nửa chừng, một cơn gió rét thổi qua, vô tình đánh gãy kế hoạch của Mộc Tử Quân. Mộc Tử Quân run cầm cập, phẫn nộ mặc quần áo vào.
A Mộc Mộc kỳ quái liếc anh: “Bộ có con côn trùng nào bay vô áo anh hả?”
Mộc Tử Quân: “... Không!”
A Mộc Mộc nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ.
Mộc Tử Quân hung hăng trừng cậu: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa là tôi đè cậu ngay tại đây đó!”
A Mộc Mộc: “... Ừ.”
Càng nghĩ càng thấy không cam tâm, Mộc Tử Quân giật phăng cuốn sách trong tay A Mộc Mộc, quăng đi, thoả mãn rúc vào lòng cậu: “Thích xem sách lắm hả?”
A Mộc Mộc thành thật gật đầu.
Mộc Tử Quân nâng cằm cậu lên, cười tà mị: “Trùng hợp ghê, anh đây cũng thích xem cậu.”
A Mộc Mộc: “...”
[Nhật ký chồng chồng]
Nhật ký của Mộc Tử Quân:
Lều vải PLAY của tui đâu a a a a a?!!!!!!
Nhật ký của A Mộc Mộc:
Anh ấy quá phóng đãng. Haizz...