Chuyện Hằng Ngày Của Nhà Mộc Tử

Chương 29: Chương 29: Chờ em trở về!




Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhoáng cái đã sắp đến ngày A Mộc Tử xuất ngoại.

Tuy lúc trước A Mộc Mộc đã mạnh miệng tuyên bố sẽ không học Tiếng Anh, nhưng rốt cuộc, trước hôm lên đường bốn ngày, cậu vẫn phải ăn dầm nằm dề trong một lớp luyện Tiếng Anh cấp tốc.

Lúc đến xem A Mộc Mộc làm ăn thế nào, Mộc Tử Quân thấy cậu hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm: “

“Get out of my face, keep your mouth out of my business, damn it...”

*Get out of my face: Cút ngay khỏi mặt tao!

Keep your mouth out of my business: Đừng chõ mõm vào chuyện của tao!

Damn it: Mẹ kiếp!

Mộc Tử Quân mỉm cười: “A Mộc của chúng ta đã có thể chửi nhau bằng tiếng Anh rồi kìa.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, A Mộc Mộc hoàn hồn: “Anh đến rồi.”

Cậu kéo Mộc Tử Quân ngồi xuống cạnh mình, gãi đầu giải thích: “Thầy tôi bảo chửi như vậy nó mới văn minh.”

“Chửi nhau mà cũng phải quan tâm có văn minh hay không nữa hả?” Mộc Tử Quân phì cười, “Chẳng bằng cậu cứ chửi bằng tiếng Trung, vừa sướng cái mồm vừa khiến đối phương nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, có khi còn tưởng cậu đang khen hắn ta nữa kìa.”

A Mộc Mộc tỉnh ngộ: “Ờ ha!”

Mộc Tử Quân cưng chiều xoa đầu A Mộc Mộc, đoạn lắm lét nhìn trái nhìn phải. Thấy không có ai chú ý bên này, anh liền hôn một cái chụt lên má A Mộc Mộc: “Tôi cứ tưởng cậu định múa may quay cuồng với người nước ngoài chứ.”

A Mộc Mộc đỏ mặt, rầu rĩ đáp: “Lúc đầu tôi cũng định vậy, nhưng sau đó tôi chợt phát hiện ra, người nước ngoài không hiểu thủ ngữ Trung Quốc.”

Mộc Tử Quân đã đoán được tình huống này: “Trong đoàn của cậu chắc có phiên dịch viên mà nhỉ?”

A Mộc Mộc gật đầu, Mộc Tử Quân nói tiếp: “Vậy thì tốt. Nước đến chân mới nhảy như cậu thì không tài nào học kịp thuật ngữ chuyên ngành đâu. Nhưng thôi, học xong lớp cấp tốc này, chí ít cậu cũng có thể lõm bõm nói vài câu với người ta.”

A Mộc Mộc “Ừ” một tiếng. Trầm mặc một lúc lâu, A Mộc Mộc mới bảo: “Ngày mai anh có đến đây nữa không?”

Mộc Tử Quân hỏi ngược lại: “Cậu muốn tôi đến không?”

A Mộc Mộc ngơ ngác nhìn anh: “Muốn chứ.”

Mộc Tử Quân nắm lấy tay A Mộc Mộc, nghịch nghịch ngón tay cậu: “Sao, nhớ tôi rồi à?”

A Mộc Mộc do do dự dự, ngập ngừng: “Tôi quên mang cục sạc.”

Mộc Tử Quân: “... Hoá ra trong lòng cậu, tôi chỉ là một gã giao hàng.”

A Mộc Mộc: “Đâu có người giao hàng nào yếu như anh đâu.”

Mộc Tử Quân phiền muộn: Chưa chi mà đã bị ghét bỏ rồi sao?

Hai ngày trước ngày A Mộc Mộc lên đường, thầy giáo dạy Tiếng Anh của A Mộc Mộc bị bệnh, thành ra cậu được nghỉ nửa ngày. Mộc Tử Quân biết tin, đạp ga lao đến, túm lấy A Mộc Mộc, kéo đến một nhà trọ gần đó.

Vào phòng, hai người leo lên giường, sau đó, mỗi người cầm một cái điện thoại di động.

“Hôm nay tôi phải dạy cậu xài mạng xã hội cho bằng được!” Mộc Tử Quân tuyên bố.

Mộc Tử Quân chộp lấy điện thoại A Mộc Mộc, tải một loạt ứng dụng như QQ, Wechat*, Facebook, blog về, sẵn tay tải thêm mấy cái ứng dụng chụp hình. Suy nghĩ chốc lát, anh vào danh bạ trên điện thoại A Mộc Mộc, thêm chữ “A” vào trước tên mình. Thấy số liên lạc của mình nằm chễm chệ ngay đầu danh bạ, Mộc Tử Quân mới hài lòng trả điện thoại lại cho A Mộc Mộc.

*Wechat, QQ: Là hai nền tảng mạng xã hội rất phổ biến tại đất nước Trung Quốc tỷ dân, tương tự như các app Zalo hay Facebook ở Việt Nam.

Mộc Tử Quân: “Biết xài mấy cái cái này không?”

A Mộc Mộc chọc chọc cái điện thoại tưởng quen mà lạ, tưởng lạ mà quen: “Không biết.”

Mộc Tử Quân vỗ đầu cậu: “Không sao, tôi dạy cậu.”

A Mộc Mộc: “Ừ.”

Mộc Tử Quân cực kỳ hưng phấn: “Chúng ta sẽ làm thế này, làm thế này, sau đó làm thế này...”

Cuối cùng, khi hoàng hôn buông xuống, A Mộc Mộc đã học được cách dùng Wechat, QQ và blog.

Mộc Tử Quân: “Sang bên kia, sáng chiều hai lần, cậu phải gửi tin nhắn cho tôi đó! Mà phải gửi tin nhắn thoại mới được à nha!”

A Mộc Mộc vội mở Wechat, tốn mất nửa ngày để tìm khung chat của Mộc Tử Quân, lại tốn nửa ngày còn lại để gửi một đoạn tin nhắn thoại: “Alo, nghe rõ không?”

Mộc Tử Quân đỡ trán: “Tôi không có điếc.”

A Mộc Mộc rũ vai: “Xin lỗi, lần đầu tôi dùng cái này.”

Mộc Tử Quân: “Đúng rồi, tôi có một ngày bạn bên Mỹ, cũng sống ở bang mà cậu định đến ấy. Tôi sẽ cho Wechat của cô ấy cho cậu, khi nào rảnh thì cứ nhắn tin với cô ấy, bảo cổ dẫn cậu đi chơi.”

A Mộc Mộc gật đầu, ngoan ngoãn thêm vào cái tài khoản Wechat thứ hai dưới sự hướng dẫn của Mộc Tử Quân.

Sau đó, Mộc Tử Quân mở ứng dụng chụp ảnh ra, giơ điện thoại lên, nói với A Mộc Mộc: “Đừng xụ mặt ra thế chứ, cười lên nào.”

A Mộc Mộc nhếch một bên khoé miệng.

Mộc Tử Quân câm nín: “Cậu lạnh lùng cho ai xem đấy?”

A Mộc Mộc mặt đơ: “Tôi đâu có lạnh đâu.”

“Để tôi xem nào”, Mộc Tử Quân vén tóc mái của A Mộc Mộc ra, lại cầm điện thoại lên, “Cười nào, ba, hai, một!”

Trong khoảng khắc đèn flash loé sáng, Mộc Tử Quân quay sang hôn lên má Mộc Mộc.

“Há há há há!!” Mộc Tử Quân chỉ vào hai con mắt trợn trừng của A Mộc Mộc trong ảnh, cười đến không thấy mặt trời. Cười đã rồi, anh mới cài đặt tấm ảnh ấy thành màn hình chờ.

A Mộc Mộc xoa xoa hai vành tai đỏ chót, im lặng.

“Qua bển nhớ chụp nhiều nhiều ảnh gửi tôi nhé.” Mộc Tử Quân trả điện thoại cho A Mộc Mộc rồi đứng dậy: “Đi ăn tối thôi.”

“Khoan.” A Mộc Mộc bắt lấy cổ tay Mộc Tử Quân. Ngay lúc anh định hỏi “Sao thế”, cậu kéo mạnh anh xuống giường, bất ngờ hôn lên môi anh.

Mộc Tử Quân thoáng sửng sốt, sau đó xoay người đè lên người A Mộc Mộc, nụ hôn nóng rực rải xuống môi, vành tai, cổ cậu như mưa.

A Mộc Mộc đỏ mặt, hổn hển đẩy Mộc Tử Quân ra: “Đừng, tôi đói.”

Mộc Tử Quân bắt lấy cằm A Mộc Mộc, híp mắt: “Đói hả? Ăn tôi đi.”

A Mộc Mộc đẩy nhẹ vai Mộc Tử Quân, bất đắc dĩ bảo: “Đừng nghịch nữa.”

“Tôi không nghịch.” Mộc Tử Quân đỏ mắt, vùi đầu vào ngực A Mộc Mộc: “Tôi không muốn xa cậu.”

A Mộc Mộc cứng người, sau đó một tay vòng qua eo Mộc Tử Quân, tay còn lại xoa đầu anh. Năm, sáu giây sau, cậu mới thấp giọng: “Tôi cũng vậy.”

Ngày ấy cuối cùng cũng đến. Dù A Mộc Mộc đã dặn không cần đi tiễn, Mộc Tử Quân và Ngôn Kiêm vẫn lái xe đến trước trường đại học của A Mộc Mộc, nơi chiếc xe chở cả đoàn A Mộc Mộc ra sân bay đang đậu.

Mộc Tử Quân dúi một cái túi lớn cho A Mộc Mộc: “Mẹ tôi đưa cậu nè, trong này có quần áo với ít thức ăn đó.”

A Mộc Mộc cầm túi rồi, Mộc Tử Quân lại lôi một bức kí hoạ bị gấp làm đôi ra: “Còn cái này là của tôi đưa cậu, những lúc không nhớ, nhìn nó cậu sẽ nhớ tôi, còn những lúc nhớ, nhìn nó cậu sẽ càng nhớ tôi.”

A Mộc Mộc gật đầu, nhận lấy, định mở ra thì bị Mộc Tử Quân ngăn lại: “Khoan, sang đó hẵng mở.”

Nghe vậy, A Mộc Mộc ngoan ngoãn ừ một tiếng rồi cất kỹ bức kí hoạ.

Trưởng đoàn giục: “Lý Vô Trạch xong chưa, còn thiếu mỗi em thôi đó!”

Một bạn học cười trêu: “Thầy à, thầy không có người tiễn nên ghen với cậu ấy hở!”

Trưởng đoàn giật mũ xuống, ném bạn học kia: “Ai, ai bảo tôi không có người tiễn chứ?!”

Cả xe cười ầm lên, bạn học kia vẫn chưa chịu tha: “Thôi để em xuống tiễn thầy để thầy đỡ tủi thân nhé?”

“Em!” Trưởng đoàn tức xì khói, rượt bạn học kia chạy vòng vòng xe.

Mộc Tử Quân tưởng mọi người đều đang chú ý đến hai người đó, liền nhân cơ hội nhón chân, ôm lấy cổ A Mộc Mộc, hôn nhẹ lên môi cậu.

Còn chưa kịp thả ra, một tràng hú hét kèm tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay, lẫn trong đó là tiếng “tách”, “tách” của camera điện thoại đã vang lên ầm ầm.

Mộc Tử Quân tặc lưỡi: “Bạn học của cậu nguy hiểm quá nha, nhớ cẩn thận đó.”

A Mộc Mộc chưa trả lời thì đám nhao nhao đằng kia đã giành nói trước: “Vợ A Mộc yên tâm, chỉ có A Mộc ăn hiếp người khác chứ có ai ăn hiếp nổi A Mộc đâu.”

A Mộc Mộc: “... Tôi hiền lắm mà.”

Mộc Tử Quân xoa cằm: “Ừm, bạn học kia nói cũng có lý.”

Mặc Quân vỗ ngực: “A Mộc, cậu cứ yên tâm lo sự nghiệp đi, vợ cậu đã có tôi lo rồi.”

Mộc Tử Quân bĩu môi khinh bỉ: “Xem ai đang nói kìa.”

A Mộc Mộc đơ mặt: “Có anh ở đây tôi mới không yên tâm đó.”

Mặc Quân: “...” Tự nhiên lại hắt hủi người ta, ghét à!

“Được rồi được rồi, lên xe thôi, chúng ta sắp trễ tới nơi rồi đó.”

Trưởng đoàn thở phì phò, vừa xách bạn học phát biểu linh tinh kia vừa trừng A Mộc Mộc.

“Vâng.” A Mộc Mộc gật đầu với trưởng đoàn, sau đó kéo Mộc Tử Quân vào lòng: “Đợi tôi.”

Bấy giờ Mộc Tử Quân mới thấy cánh mũi xon xót, bao tâm tình cố giấu sau nụ cười được dịp ùa ra, vô tình khiến khoé mắt anh đỏ hoe.

“Được, tôi sẽ đợi... Không phải chỉ là ba tháng thôi sao!”

A Mộc Mộc vỗ vỗ lưng Mộc Tử Quân, nghiêm mặt: “Đừng khóc mà, anh là đàn ông đó.”

Mộc Tử Quân phì cười, dụi dụi mắt: “Ai khóc chứ! Cậu mau đi đi, muộn chuyến bay thì phiền lắm.”

A Mộc Mộc gật đầu, lưu luyến buông Mộc Tử Quân ra, vừa bước lên xe vừa ngoái đầu nhìn lại.

Mộc Tử Quân và Mặc Quân vẫy tay chào tạm biệt A Mộc Mộc. Mãi đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất giữa phố xá đông đúc, hai người mới thôi.

Mộc Tử Quân: “Sao tôi cứ có cảm giác đang tiễn con trai ra chiến trường châu Phi vậy cà?”

Mặc Quân: “Ảo giác đó.”

Mộc Tử Quân: “Chắc vậy.” Dù anh lớn hơn A Mộc Mộc, nhưng vẫn chưa đến tuổi làm cha người khác đâu.

Mặc Quân trịnh trọng nói tiếp: “Sao cậu có thể so sánh châu Phi với một cường quốc như nước Mĩ được nhỉ? Thiếu kiến thức trầm trọng à nha.”

“Cút!” Mộc Tử Quân tung một cước, thở dài: “Lại phải ngày ngày nhìn bản mặt khó ưa của cậu rồi.”

Mặc Quân lấy một điếu thuốc: “Được sống chung với một người thập toàn thập mĩ như tôi là phước tám đời nhà cậu đó.”

Mộc Tử Quân liếc y: “Vậy chắc chắn tám đời trước tôi đã ở rất rất ác.”

Mặc Quân: “...”

Mộc Tử Quân lại thở dài: “Phải đợi những ba tháng.”

Mặc Quân nhả ra một vòng khói: “Ông bạn à, đợi chờ là đau khổ, nhưng cũng là hạnh phúc.”

Mộc Tử Quân: “Ai sáng tác ra câu này thế?”

Mặc Quân: “Một vị tiểu thuyết gia hào hoa phong nhã vĩ đại nhất thế giới.”

Mộc Tử Quân nhíu mày: “Sao tôi ngửi thấy mùi của cậu đâu đây nhỉ?”

Mặc Quân che mặt: “Ôi chao, cậu biết đó là ai rồi à. Ngại ghê. Hí hí.”

Mộc Tử Quân lại tống thêm một đạp nữa, cười mắng: “Cái tên mặt dày vô liêm sỉ này!”

Mặc Quân nhảy sang bên: “Chịu cười rồi nha!”

Tối đó, Mộc Tử Quân mất ngủ.

Ngày đầu tiên A Mộc Mộc đi, Mộc Tử Quân hết sức nhớ cậu.

Ngày thứ hai A Mộc Mộc đi, Mộc Tử Quân cực kì nhớ cậu.

Ngày thứ ba A Mộc Mộc đi, Mộc Tử Quân vô cùng nhớ cậu.

...

Đã bao nhiêu đêm trằn trọc vì nhớ thương một người, Mộc Tử Quân đã không đếm xuể nữa.

Mộc Tử Quân mệt mỏi tỉnh dậy từ một giấc ngủ chập chờn, bên cạnh anh không còn là ga giường trống huơ, lạnh tanh nữa, mà là một người. Người đó nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt không hề có một tí xíu cảm xúc nào.

Mộc Tử Quân mở to mắt, nhảy dựng lên: “Em về rồi sao?!”

A Mộc Mộc ngẩn người, chấm hỏi bay đầy đầu: “Hở?”

Mộc Tử Quân đứng hình mất ba giây, sau đó ngượng ngùng vỗ đầu mình: “Hoá ra chỉ là mơ thôi. Chẳng biết sao tối qua anh lại mơ về cái hồi em đi Mỹ, bỏ anh ba tháng vò võ một mình.”

A Mộc Mộc vỗ vỗ lưng anh: “Sao tự nhiên anh mơ thấy chuyện đó?”

“Anh cũng không biết nữa.” Mộc Tử Quân cọ cọ đầu vào ngực A Mộc Mộc, oán giận nói: “Nhưng mà, lúc đó anh đã thực sự rất sợ, sợ rằng em sẽ bỏ anh mà đi luôn.”

A Mộc Mộc kiên quyết lắc đầu: “Không bao giờ có chuyện đó.”

Bấy giờ Mộc Tử Quân mới nở nụ cười hài lòng, ngồi dậy: “Được rồi, dậy thôi. Hôm nay là ngày Mặc Quân chính thức thoát kiếp độc thân, mình mà đến muộn là sẽ bị vợ chồng cậu ta nhì nhèo điếc lỗ tai luôn đó.”

A Mộc Mộc gật đầu, ngồi dậy theo, đưa áo quần cho Mộc Tử Quân, sau đó tự mặc lại đồ của mình.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng tháng Tư chan hoà khắp chốn, muôn hoa khoe sắc, trăm chim hót mừng.

Như một vị thầy giáo đã nói, chỉ cần có ước mơ, một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.