Tối hôm đó, Mặc Quân đã hạ sốt và Mộc Tử Quân vừa ngủ một giấc ngon lành sóng vai cùng xuất viện.
Thiếu nữ giường bên nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, âm thầm lau máu mũi, đẩy đẩy mắt kính, ngón tay tung bay trên bàn phím laptop.
Về tới nhà, chưa kịp ngồi ấm chỗ thì Mộc Tử Quân đã nhận được điện thoại của A Mộc Mộc.
A Mộc Mộc: “Ba mẹ tôi bảo tôi ngày mai sang gặp ba mẹ anh.”
Mộc Tử Quân ngạc nhiên: “Tự dưng lại gặp ba mẹ tôi làm gì?”
A Mộc Mộc nghiêm túc: “Cầu hôn.”
Mộc Tử Quân đỡ trán: “Đồ ngốc cậu lại phát minh ra thêm trò đùa mới nữa hả?”
A Mộc Mộc: “...”
Mộc Tử Quân: “À lố, còn ở đó không?”
A Mộc Mộc: “...”
Mộc Tử Quân trợn tròn mắt: “Này... Cậu đang nói thiệt đó hả?!”
A Mộc Mộc: “Ừ. Sính lễ đã được chuẩn bị hết rồi.”
Mộc Tử Quân ngây người.
Mộc Tử Quân cúp máy, sau đó gọi ngay cho mẫu hậu đại nhân.
Mộc Tử Quân: “Mẹ ơi, nước sôi nước sôi!”
Mẹ Mộc Tử: “Có gì không con? Sao gọi điện muộn vậy, cha con đang ngủ đó.”
Mộc Tử Quân: “Gấp lắm luôn á! Bạn trai con bảo mai sẽ sang nhà mình cầu hôn!”
Mẹ Mộc Tử: “Vậy hả? Vậy ba mẹ cần chuẩn bị đồ cưới không?”
Mộc Tử Quân: “...” Thiệt vậy luôn hở mẹ?
Mẹ Mộc Tử lại hỏi: “Mà bạn trai con là đứa nào thế?”
Mộc Tử Quân: “Là A Mộc đó! Hôm Tết mẹ còn nhắc đến người ta mà, chả lẽ mới đó đã quên à?”
Mẹ Mộc Tử suy nghĩ chốc lát, đoạn gật gù: “À, là con trai bà chủ quán mạt chược phải không? Hai đứa vẫn chưa chia tay sao?”
Mộc Tử Quân cười khổ: “Chưa, mẹ thất vọng không?”
Mẹ Mộc Tử vội giải thích: “Mẹ không có ý đó, mẹ chỉ đang ngạc nhiên thôi à! Tại lúc trước con cũng quen mấy thằng đó, mới dăm bữa nửa tháng đã chia tay còn gì.”
Mộc Tử Quân: “...” Tại mấy người kia không đẹp bằng A Mộc chớ bộ.
Mộc Tử Quân cười: “Trong mắt chúng con chỉ có nhau thôi mẹ à.”
Mẹ Mộc Tử cười sáng lạn: “Rồi rồi, mai mẹ sẽ bảo với ba con. Cứ dẫn cậu ấy đến đi.”
“Yêu mẹ! Moa!” Mộc Tử Quân làm nũng, “Mẹ cứ yên tâm, A Mộc vừa giỏi vừa nghe lời, ba sẽ thích cậu ấy cho mà xem.”
Mẹ Mộc Tử cũng mừng cho con: “Kệ ông già đó đi, gàn dở cũng đâu phải ngày một ngày hai. Con hạnh phúc là ba mẹ vui rồi.”
Im lặng một lúc lâu, Mộc Tử Quân mới cười khẽ: “Cậu ấy tốt với con lắm. Chúng con sẽ hiếu thảo với ba mẹ mà.”
Trời vừa sáng, A Mộc Mộc đã gọi ngay cho Mộc Tử Quân: “Tôi phải mua quà gì bây giờ?”
Mộc Tử Quân cầm điện thoại mà cứ gật gà gật gù, mãi một lúc sau mới đáp: “Cậu đến là được, quà cáp gì chứ?”
A Mộc Mộc ngẩn người: “Ừ, nên mua quà cáp gì bây giờ?”
“Câu trên của tôi không phải là câu nghi vấn! Đồ ngốc này, rốt cuộc sao cậu qua được môn Văn thế?” Mộc Tử Quân bị A Mộc Mộc chọc cho tỉnh luôn. Anh thở dài: “Không cần mắc quá, quan trọng là tấm lòng thôi.”
Trưa, Mộc Tử Quân lái xe đến trường đón A Mộc Mộc. A Mộc Mộc đã chờ sẵn trước cổng, tay ôm một con búp bê mô phỏng nhân vật mà Mộc Tử Quân thích nhất.
Mộc Tử Quân ngây người một chốc, đoạn chỉ vào búp bê: “Có phải là thứ tôi đang nghĩ không?”
A Mộc Mộc: “Không.”
Mộc Tử Quân: “... Tôi còn chưa kịp nói mà.”
A Mộc Mộc giải thích: “Con này cứng, không phải loại mềm mềm mà anh thích.”
Môc Tử Quân cười mờ ám: “Ai bảo tôi không thích cứng?”
A Mộc Mộc nghe vậy thì cũng nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Anh thích là tốt rồi.”
Mộc Tử Quân chọc chọc má lúm của cậu: “Không phải là quà cho ba mẹ tôi sao, tôi thích thì có ý nghĩa gì chứ?”
A Mộc Mộc nghiêng đầu: “Anh bảo quan trọng là tấm lòng mà.”
Mộc Tử Quân chưa bắt kịp sóng: “Cho nên?”
Tai A Mộc Mộc thoáng đỏ lên: “Cho nên anh thích là tốt rồi.”
Mộc Tử Quân sững sờ. Tấm lòng của A Mộc...
Trước nhà ba mẹ Mộc Tử Quân, đang lúc Mộc Tử Quân định gõ cửa, A Mộc Mộc căng thẳng kéo anh lại.
A Mộc Mộc: “Tôi phải gọi ba mẹ anh là gì?”
Mộc Tử Quân cười: “Tôi là gì của cậu?”
Đầu A Mộc Mộc nghiêng sang bên trái, lại nghiêng sang bên phải, lại nghiêng sang bên trái, lắc muốn rụng đầu mà vẫn chưa nghĩ ra.
Mộc Tử Quân đỡ trán, xoa đầu cậu: “Được rồi, đừng nghĩ nữa. Tôi là bạn trai cậu.”
A Mộc Mộc nghiêm mặt: “Ồ.”
“Vậy,“ Mộc Tử Quân nâng cằm cậu, hôn phớt một cái lên môi cậu, “Biết gọi ba mẹ tôi là gì rồi chứ?”
A Mộc Mộc trịnh trọng gật đầu, sau đó mở cửa, bước vào, cúi đầu: “Cháu chào ba mẹ bạn trai cháu ạ!”
Gia đình Mộc Tử: “...”
A Mộc Mộc lễ phép đưa cái túi đang cầm cho mẹ Mộc Tử. Mẹ Mộc Tử cười bảo: “Cháu đến chơi là được rồi, quà cáp gì chứ.”
A Mộc Mộc nghiêm túc: “Đây là sính lễ ạ.”
Mẹ Mộc Tử vỗ đùi cái bốp: “Suýt quên! Ba nó ơi, mau lấy đồ cưới của con trai ra đây đi!”
Mặt ba Mộc Tử đã đen như đáy nồi. Ông hừ lạnh: “Bà vẫn còn biết nó là con trai à? Tôi nhìn mà cứ tưởng nhà sắp có con gái chuẩn bị gả đi cơ.”
Mẹ Mộc Tử đốp lại: “Muốn rước dâu thì ông tự mang sính lễ sang nhà người ta cầu hôn đi!”
Ba Mộc Tử: “...” Tui... Tui nhường bà thôi, chớ tui hông có sợ bà đâu à nghen!
Mẹ Mộc Tử đã nấu sẵn một bàn đồ ăn ê hề.
Ba Mộc Tử nhíu mày nhìn hai đứa nhỏ ngồi đối diện mình: “Sát giờ mới vác mặt đến, đúng là chỉ biết ăn bám, hừ!”
Vừa ra mắt ba mẹ vợ đã bị ăn mắng, A Mộc Mộc rất căng thẳng. Mộc Tử Quân hiểu tâm trạng của A Mộc Mộc, bèn bắt lấy cái tay đang đặt trên đầu gối của cậu, siết chặt.
“Ba nào con nấy mà ba. Con nhớ hình như ba cũng đâu biết nấu cơm đâu nhỉ.”
Mặt ba Mộc Tử đỏ bừng: “Cái này, cái này không giống! Ba... Ba...”
“Mấy ba con bớt nói lại giùm cái, đồ ăn nguội hết rồi kìa!” Mẹ Mộc Tử vung tay, hai ba con đang đấu khẩu lập tức im phăng phắc.
Suốt bữa cơm, trừ những khi trả lời mẹ Mộc Tử, A Mộc Mộc không nói lấy một từ. Suốt bữa cơm, ba Mộc Tử cũng không nói lấy một chữ, trừ những lúc đáp lời Mộc Tử Quân.
Mộc Tử Quân nhìn hai người đàn ông quý chữ như vàng kia, cười nói với mẹ mình: “Mẹ, gu của hai mẹ con mình cũng giống nhau quá chứ hả?”
Mẹ Mộc Tử vui vẻ: “Đương nhiên rồi, chính tay mẹ lượm con từ trong thùng rác về mà lị.”
Mộc Tử Quân: “Chứ không phải là nhặt bên vệ đường ạ?”
Khoé miệng ba Mộc Tử hơi nhếch lên: “Trong thùng rác ở bên vệ đường.”
Bầu không khí dễ thở hơn rất nhiều. Đúng lúc này, A Mộc Mộc lại nghiêm túc hỏi: “Ba mẹ anh lượm anh thật hả?”
Nụ cười nhợt nhạt bên môi ba Mộc Tử lập tức tắt ngóm.
Mộc Tử Quân ho khẽ: “A Mộc Mộc là con mọt sách chính hiệu, cậu ấy không biết đùa là gì đâu ạ...”
Nghe vậy, cái mặt đen thui của ba Mộc Tử mới dịu lại một chút. Ông nhìn A Mộc Mộc vài lần, thấy đối phương cũng đang mở to đôi mắt lấp lánh nhìn mình, thở dài: “Ngốc ngốc một chút cũng tốt, đỡ cho con trai ta bị bắt nạt.”
Ngoài mặt làm bộ gật đầu chứ thậy ra trong lòng Mộc Tử Quân đang nổi bão: Đó là đối với đồ ngốc bình thường thôi, chứ A Mộc đã ngốc đến cảnh giới thở ra câu nào là tức chết người câu đó rồi!!
Cơm nước xong, A Mộc Mộc đem con búp bê kia ra biễu diễn cho ba mẹ vợ tương lai xem.
Mộc Tử Quân cứ tưởng đó chỉ là búp bê nhựa bình thường thôi, ai ngờ A Mộc Mộc đã tích hợp đủ loại chức năng cho nó, nói nó là một cố vấn sức khỏe cũng không ngoa!
Đi kèm với con búp bê là một cái vòng đặc biệt. Dù búp bê không có máy quét laser như trên phim, nhưng nó được trang bị màn hình nhỏ có thể hiển thị huyết áp và nhịp tim của người đang đeo vòng, cũng như một vài thông số dinh dưỡng ở trên bụng, đồng thời kết nối với điện thoại di động của Mộc Tử Quân.
Hơn nữa, con búp bê còn biết nói: Căn cứ vào những số liệu của cơ thể người đeo vòng, nó sẽ đưa ra một vài lời nhắc nhở. Nhưng chuyện làm ba người nhà Mộc Tử cảm động nhất chính là giọng nói của búp bê không phải là giọng ai xa lạ, mà nó chính là giọng của Mộc Tử Quân!
Tối, Mộc Tử Quân đè A Mộc Mộc xuống giường, kéo cổ áo cậu, tra khảo: “Nói, cậu ghi âm giọng tôi lúc nào? Đừng bảo là lúc hai đứa mình đang ấy ấy đó nha?”
A Mộc Mộc đỏ mặt, vội thanh minh: “Không, không phải đâu mà! Tôi đã nhờ bạn bè trong phòng thí nghiệm ở trường đại học ghi âm giọng anh mỗi lần anh đến đó chơi.”
Mộc Tử Quân nhớ lại những lần mình đến chơi phòng thí nghiệm, vỡ lẽ: “Hoá ra cậu đã có âm mưu từ trước.”
A Mộc Mộc giải thích: “Thật ra là do bọn họ cảm thấy giọng anh rất tốt, có ích trong một vài thí nghiệm.”
“Vậy à.” Mộc Tử Quân có hơi thất vọng, “Cứ tưởng cậu làm vì tôi chứ.”
“Tôi hợp tác với sinh viên đại học Y để chế ra con búp bê đó đó.” A Mộc Mộc vuốt vuốt lưng Mộc Tử Quân, bổ sung: “Có điều, vẻ ngoài của nó là tôi cố ý làm vì anh. Tôi nhớ anh thích nhân vật này.”
Mộc Tử Quân nháy mắt: “Cậu nói thật chứ?”
A Mộc Mộc gật đầu: “Thật ra con búp bê này không hợp pháp lắm, vì nó liên quan đến vấn đề bản quyền. Nhưng mà, bạn tôi nói, không bị người khác biết thi không có tội...”
Hôm sau, mẹ Mộc Tử ôm búp bê đi khoe với hàng xóm láng giềng. Chỉ trong một buổi sáng, làng trên xóm dưới không ai là không biết chuyện.
[Nhật ký chồng chồng]
Nhật ký của Mộc Tử Quân:
Lễ vật của A Mộc là độc nhất vô nhị đó nha!
Nhật ký của A Mộc Mộc:
Rốt cuộc phải gọi ba mẹ Mộc Tử là gì đây?