Cọ tới cọ lui, cọ ra cả lửa tình, hai người lăn xả vào nhau, ư ư a a đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Vận động xong, những tưởng sẽ được đánh một giấc ngon lành đến tận trưa, nhưng đời không như mơ. Mộc Tử Quân vừa bước nửa chân vào mộng đẹp, tiếng chuông điện thoại chết dẫm đã lôi anh dậy một cách đầy phũ phàng.
Hoá ra là Mặc Quân gọi đến.
Liếc sang bên cạnh, A Mộc Mộc vẫn ngủ say như lợn chết, bấy giờ Mộc Tử Quân mới ấn nút nhận cuộc gọi, áp lên tai, nghiến răng, thì thào: “Không ngủ thì cũng phải để cho người khác ngủ chứ! Gần hai giờ sáng rồi đó có biết không!”
Đầu bên kia im lặng đến đáng sợ, một lúc lâu sau mới truyền tới tiếng rên rỉ đứt quãng: “Đau đầu quá... Khó chịu... muốn chết...”
“Muốn chết thì hú 120* ấy, gọi tôi làm gì!” Mộc Tử Quân vừa mắng vừa hớt hải mặc quần áo: “Sốt à? Đi khám chưa?”
*Số điện thoại của cấp cứu Trung Quốc.
“Chưa.” Mặc Quân hừ hừ hai tiếng: “Mệt quá, đang nằm một đống đây này.”
Mộc Tử Quân thở dài: “Chờ tí, về ngay đây.”
Quần áo chỉnh tề rồi, Mộc Tử Quân rón rén xuống giường. Dù động tác của anh rất khẽ, nhưng vẫn bị A Mộc Mộc phát hiện.
“Mộc Tử?” A Mộc Mộc hé mắt, lười nhác gọi khẽ.
Mộc Tử Quân quay lại, hôn nhẹ lên trán cậu, “Mặc Quân bị bệnh, tôi về xem tên đó thế nào. Cậu cứ ngủ tiếp đi.”
“Không.” A Mộc Mộc chống tay ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt vẫn còn nhập nhèm, “Tôi đi với anh.”
Đến nơi, hai người phát hiện Mặc Quân nằm bất động dưới sàn, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn. Mộc Tử Quân dở khóc dở cười, nhờ A Mộc Mộc nâng Mặc Quân vào giường, sau đó tìm nhiệt kế, nhét vào miệng tên bệnh nhân kia.
“Sốt còn chạy lăng quăng làm gì? Sợ bệnh chưa đủ nặng hử?” Mộc Tử Quân chọc chọc trán Mặc Quân.
Mặc Quân ngậm nhiệt kế, lúng búng đáp: “Khát... Đói...” Hai chữ này như đã vét cạn sức lực của y, nói xong, y mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Mộc Tử Quân thở dài: “A Mộc, cậu canh chừng tên não tàn này giúp tôi nhé. Tôi kiếm ít thuốc, sẵn làm vài món lót dạ luôn.”
A Mộc Mộc ngáp ngắn ngáp dài, mơ mơ màng màng gật đầu.
Lúc Mộc Tử Quân trở về, anh phát hiện một sự thật kinh hoàng: Người đàn ông và tên bạn nối khố của mình đang nằm cùng giường cùng gối! Đầu sát bên đầu!
Mộc Tử Quân hoá đá, lâu thật lâu sau mới gom lại đủ chín chín tám mốt mảnh vỡ đã tan tác trong gió lạnh. Anh co giò đạp một phát vào mông A Mộc Mộc: “Dậy! Dậy ngay cho ông!”
A Mộc Mộc làu bàu gì đó, trở mình, nằm đè lên người Mặc Quân, tiếp tục ngủ ngon lành. Mặc Quân tưởng A Mộc Mộc là cái gối ôm, thế là vô thức ôm lấy cậu, cọ cọ quẹt quẹt, tiếp tục ngủ say sưa.
Mộc Tử Quân phát rồ, bò lên giường rút nhiệt kế trong miệng Mặc Quân ra, ghét bỏ trét nước miếng dính trên đó lên đầy mặt Mặc Quân. Anh liếc nhìn con số hiển thị trên nhiệt kế, quả nhiên là bị sốt. Đối với kẻ dám đụng đến người của mình, cho dù là không cố ý, Mộc Tử Quân cũng chẳng thèm đối xử dịu dàng gì cho cam. Anh nhét thuốc vào miệng kẻ đáng thương nào đó, sau đó đổ nước vào.
Cách làm thô bạo của Mộc Tử Quân còn chưa đủ đô để đánh thức Mặc Quân. Y vẫn nhắm tịt mắt, theo bản năng nuốt cả thuốc lẫn nước trong miệng, thuận chân đạp Mộc Tử Quân xuống giường.
Mộc Tử Quân ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, đỏ mắt nhìn người đàn ông và bạn thân của mình đang ôm nhau thành một nùi, nội tâm đã vỡ ra thành từng mảnh.
Sáng sớm hôm sau, cả khu chung cư được đánh thức bởi tiếng hét kinh hồn táng đảm của bạn trẻ Mặc Quân.
So với cái tên đang quấn chăn rúc trong góc phòng, hai mắt đờ đẫn: “Mình ngủ chung với một gã đàn ông? Mình ngủ chung với một gã đàn ông? Mình ngủ chung với một gã đàn ông?!! Moá một ngày đen như chó táp!!”, thì A Mộc Mộc bình tĩnh hơn hẳn. Cậu lủi thủi đi đến cạnh Mộc Tử Quân, kéo kéo góc áo anh, cúi đầu nhận sai.
Hai cái quầng đen sì cũng không tài nào che nổi ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Tử Quân: “Chó nào táp nổi cậu?”
Mặc Quân nuốt nước bọt, sao tự dưng lại lạnh vậy nè trời: “Xin lỗi, nhỡ miệng.”
A Mộc Mộc oan ức: “Mộc Tử, trong mắt anh, tôi chỉ là một con chó thôi sao?”
Mộc Tử Quân: “...”
Mặc Quân cười bỉ ổi, phụ hoạ: “Hoá ra cậu có loại sở thích đó à? Giấu kỹ quá nha. Chơi nhân loại chán rồi cậu chuyển sang chơi nhân thú hửm?”
Mộc Tử Quân giơ con dao gọt hoa quả lên, cười tươi rói: “Ái chà, dao hơi cùn, tôi mượn mặt cậu mài dao được chứ hả?”
Mặc Quân nằm vật xuống ghế sa lông, ôm bụng: “Úi da, sao chóng mặt nhức đầu quá vậy ta?” Sau đó chuyển sang ôm đầu: “Bụng cũng đau quá nè! Hức, tôi đau muốn chết rồi Mộc Tử ơi!”
Mộc Tử Quân: “Cắt, diễn đạt lắm!”
Mộc Tử Quân nấu một bàn cơm ngon canh ngọt. Dọn cơm xong, Mặc Quân tự giác tót vào bàn, cầm đũa. Lúc chuẩn bị gắp một miếng sườn bốc khói nghi ngút, đũa bị giành lấy, thay vào đó là một cái muỗng và tô cháo hành.
Mặc Quân kháng nghị: “Ứ ừ, không ăn cháo đâu! Ăn thịt cơ!”
Mộc Tử Quân liếc Mặc Quân: “Cậu ba ngày không ăn cơm rồi, húp cháo mới tốt cho dạ dày của cậu.”
Mặc Quân phồng má: “Ai bảo ba ngày? Mới hai ngày rưỡi à!”
“Khác gì nhau? Thích đau bao tử thì cứ việc ăn thịt!” Mộc Tử Quân châm chọc, “Cậu có còn nhỏ nhắn gì nữa đâu, không biết nấu cơm thì thôi đi, chẳng lẽ đến một cú điện thoại gọi ship thức ăn tận nơi cậu cũng không làm được?”
Mặc Quân ỉu xìu: “Tại deadline dí sát mông rồi... Với lại cậu đi hú hí với người yêu của cậu rồi, đâu có ai lo cơm nước cho tôi.”
Mộc Tử Quân hừ mũi, rốt cuộc cũng nhận ra tầm quan trọng của tôi rồi à.
Mặc dù đang chít chít méo méo với Mặc Quân, Mộc Tử Quân vẫn có thể phát hiện vài hành động lén lút của A Mộc Mộc, người vẫn ngoan ngoan ăn cơm từ nãy đến giờ. Anh gõ cái cốp lên đầu cậu: “Không được kén ăn! Ăn hết đống trứng cậu vừa lén nhặt ra từ đĩa trứng xào cà chua cho tôi!”
A Mộc Mộc sờ sờ đầu, hai mắt lấp lánh nhìn Mộc Tử Quân: “Anh biết làm cà chua xào cà chua không?”
Mộc Tử Quân: “Không, nhưng tôi biết làm món trứng gà xào trứng vịt đó. Thử không?”
A Mộc Mộc cúi gằm mặt, yên lặng ăn cơm.
Mặc Quân nhìn cảnh quân chủ chuyên chế này mà tức ứa gan: “A Mộc, tại sao cậu không phản kháng hả?!!”
A Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn Mặc Quân, lại quay sang Mộc Tử Quân, đoạn đỏ mặt, lại cúi đầu: “Không muốn.”
Đang nói chuyện nghiêm túc, cậu đỏ mặt cái con khỉ gì?: “Cho tôi một lý do.”
Mộc Tử Quân cười tà: “Cậu ấy thích được tôi cưỡi.”
Mặc Quân tròn mắt nhìn sang A Mộc Mộc, thấy cậu thành thật gật gật đầu, y chỉ còn biết nhìn trời. Âu cũng là cái số.
Cuối cùng, Mặc Quân cũng bị áp tải đến bệnh viện vì bệnh tình chẳng có chút chuyển biến nào.
Mặc Quân vừa truyền nước biển vừa oang oang cái mồm: “Không nằm phòng này đâu! Wifi yếu thấy mồ!”
A Mộc Mộc đã bị ba mẹ gọi về nhà từ sớm, chỉ còn có Mộc Tử Quân ở lại chăm sóc cho Mặc Quân.
Mộc Tử Quân: “Suỵt, nhỏ tiếng thôi, cậu doạ Wifi chạy mất bây giờ.”
Mặc Quân: “... Tôi bị sốt chớ tôi có bị ngu đâu.”
Đang lúc Mộc Tử Quân định đốp chát vài câu, Mặc Quân nói tiếp: “Lúc trước nghe cậu bảo, A Mộc muốn đi Mỹ à?”
“Ừ, đi ba tháng. Có gì sao?”
Mặc Quân do dự một hồi, rốt cuộc quyết định hỏi thẳng: “Rồi... Cậu lại đi theo nữa hả?”
Mộc Tử Quân thờ ơ nhún vai: “Không, đi một lần là đủ rồi.”
Mặc Quân thở phào nhẹ nhõm. Chợt y thở dài: “Thật ra tôi thấy A Mộc rất tốt, ít nhất cậu ta vẫn đáng tin hơn mấy tên bạn trai cũ của cậu.”
“Dù vậy thì tôi cũng không theo cậu ấy sang Mỹ đâu.” Mộc Tử Quân cười giễu, “Tôi mệt rồi.”
Đã từng có một chàng trai trẻ tim đầy máu nóng, vì theo đuổi ái tình mà từ bỏ gia đình, từ bỏ bạn bè, từ bỏ ước mơ, cùng người yêu bay đến một vùng đất xa lạ những mong dệt mộng uyên ương. Rốt cuộc, quay đầu nhìn lại, thứ anh đã dốc tâm dốc sức thì hoá thành hư vô, mà những người bị anh vứt bỏ thì vẫn đinh ninh đợi anh quay về.
Con người chính là như vậy, càng gần gũi, càng không biết quý trọng.
Mộc Tử Quân gối lên đùi Mặc Quân, liếc mắt đưa tình với y: “Hơn nữa, tôi mà đi thì ai ở nhà chăm sóc cậu đây hả?”
“Tôi có nên quỳ xuống cảm tạ cậu không?” Mặc Quân khinh bỉ, “Chắc sắp tới tôi phải tìm một cô bạn gái giỏi chuyện bếp núc thôi.”
Mộc Tử Quân: “Tưởng bạn gái là thứ muốn có là có hả?”
Mặc Quân sờ cằm: “Hay là tôi nhờ mẹ làm mai giúp nhỉ?”
Mộc Tử Quân cạn ngôn: “Không phải cậu từng kịch liệt phản đối mấy chuyện mai mối này à?”
“Lúc đó còn con nít, có biết gì đâu. Chẳng phải cậu với A Mộc cũng từ mai mối mà ra sao?” Mặc Quân cúi đầu trừng Mộc Tử Quân, “Đến cậu còn tìm được bạn trai, không lý nào một người đàn ông phong độ ngời ngời, tương lai sáng lạn như tôi lại ế được!”
Mộc Tử Quân đắc ý: “Tôi với A Mộc là số mệnh an bài. Còn cậu hả, thôi quên đi cưng.”
Mặc Quân bĩu môi: “Bớt xạo đi ông tướng.”
Mộc Tử Quân nhổm dậy, hưng phấn khoe: “Tôi nói thiệt mà! A Mộc với tôi có duyên lắm đó!”
Mặc Quân: “Trái đất tròn chứ gì.”
Mộc Tử Quân đấm y một phát, hớn hở: “A Mộc học cùng sơ trung với chúng ta, cũng cái lớp mà thầy Đường chủ nhiệm luôn!”
Mặc Quân cả kinh: “Gì? Thật không? Nói vậy A Mộc là đàn em của tụi mình rồi.”
“Thật chứ sao không!” Mộc Tử Quân bấm móng chân Mặc Quân làm y la oai oái, “Cho nên, lúc chúng ta trở về trường, xác suất tôi với cậu ấy chạm mặt là rất cao đó! Còn nữa nha, cậu nhớ mình đi Singapore ngày nào không?”
Mặc Quân hồi tưởng: “Hình như là ngày 1 tháng 5. Tôi còn nhớ hôm ấy là sinh nhật âm lịch của hai đứa mình nữa mà!”
“Bingo!” Mộc Tử Quân lại bấm ngón chân Mặc Quân, “Lần trước tôi đọc nhật ký của A Mộc, phát hiện trong thời gian đó cậu ấy cũng qua Singapore để thi đấu! Singapore nhỏ như vậy, có khi nào tôi với cậu ấy đã gặp nhau không nhỉ?”
Mặc Quân đau khổ ôm ngón chân: “Lúc về trường thì có thể, bởi vì sau khi ra trường, năm nào tụi mình cũng về thăm thầy mà. Nhưng Singapore đâu có nhỏ, hơn nữa cậu cứ nhốt mình trong phòng suốt, đến tận ngày cuối cùng mới chịu thò mặt ra, chắc không gặp được A Mộc đâu.”
Mộc Tử Quân nghiêng đầu: “Cũng phải ha... Ai, nếu chúng tôi gặp nhau sớm một chút có phải là tốt rồi không.”
Mặc Quân cười, vỗ đầu anh: “Thôi, đừng nghĩ nữa, đi nghỉ một lát đi, hai mắt đen sì rồi kìa.”
Mộc Tử Quân lườm y, ngoan ngoãn nằm xuống. Mặc Quân xích qua chừa chỗ cho anh, vừa lướt web vừa rủa xả tốc độ như rùa bò của Wifi.
Nhiều năm sau, Mộc Tử Quân, A Mộc Mộc, Mặc Quân và vợ y, bốn người ngồi bệt dưới sàn thư phòng, cùng lật lại những quyển album cũ.
Mặc Quân chỉ vào cái mặt ủ dột vì mới thất tình trong tấm ảnh chụp trước tượng Merlion của Mộc Tử Quân, cười trêu: “Nhìn ngu hết chỗ nói!”
Mộc Tử Quân cũng chỉ vào một tấm hai người chụp chung: “Đỡ hơn cái đồ chỉ thấy mỗi lỗ mũi như cậu!”
“Hai anh ít chụp chung quá nhỉ, hiếm lắm mới thấy được một tấm. Đây là ở Singapore phải không?” Vợ Mặc Quân che miệng cười khẽ, “Đúng rồi, tấm này là ai chụp cho hai anh vậy?”
“Anh cũng không nhớ nữa.” Mặc Quân vò đầu, “Là A Mộc hả?”
Mộc Tử Quân do dự: “Hình như lúc đó tôi còn chưa quen A Mộc mà.”
Mặc Quân nhún vai: “Thây kệ, mười mấy năm rồi, ai nhớ chứ. Chắc là nhờ người qua đường chụp giúp ấy mà.”
Mộc Tử Quân và vợ Mặc Quân xoa cằm, gật gù: “Cũng có thể.”
A Mộc Mộc ngẩn người, trước mắt hiện lên cảnh hồi còn trẻ, mình đã từng chụp hình giúp hai người trước tượng Merlion ở Singapore.
Cảnh tượng đó ẩn rất sâu trong trí nhớ, sâu đến mức mơ hồ như thể nó chỉ là một ảo giác thoáng qua.
[Nhật ký chồng chồng]
Nhật ký của Mộc Tử Quân:
Bạn trai và bạn thân ôm nhau ngủ, nên đập chết tên nào trước?
Nhật ký của A Mộc Mộc:
Mệt quá... Khò...