Mộc Tử Quân vừa tỉnh giấc thì đã thấy A Mộc Mộc nằm kế bên, nhìn mình không chớp mắt.
Mộc Tử Quân cười, nhéo má cậu: “Nhìn gì vậy?”
A Mộc Mộc không đáp, chỉ im lặng nhìn anh. Một lúc lâu sau, cậu chợt vòng tay qua eo anh, kéo anh vào lòng, ôm chặt.
Mộc Tử Quân thoáng sững sờ, đoạn dịu dàng vỗ vỗ lưng A Mộc Mộc: “Có chuyện gì sao?”
A Mộc Mộc rầu rầu đáp: “Đói.”
Mộc Tử Quân: “... Già cái đầu rồi, đói thì tự đi kiếm đồ mà ăn, ở đây mè nheo cái gì?”
A Mộc Mộc lắc đầu, đè vai Mộc Tử Quân xuống, ịn môi mình lên môi anh.
Mộc Tử Quân tròn mắt, đoạn cười hì hì: “Hoá ra là muốn ăn tôi.”
A Mộc Mộc do do dự dự, lại hun cái chóc nữa: “Chúng ta làm đi.”
Mộc Tử Quân cắn vào môi A Mộc Mộc. Đang lúc cậu định tiến thêm bước nữa, anh nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
Mộc Tử Quân cười mỉm: “Một là cậu vừa cắn thuốc, hai là cậu đang giấu tôi chuyện gì đó.”
Vờ như không thấy sự mất tự nhiên trên mặt A Mộc Mộc, Mộc Tử Quân tiếp tục suy luận của mình: “Ngày thường tôi phải nghĩ trăm phương ngàn kế mới lôi được cậu lên giường, thế mà hôm nay cậu lại chủ động như vậy. Tôi không tin cậu tự dưng lại đổi tính đâu.”
A Mộc Mộc: “Tôi...”
Mộc Tử Quân nhướn mày, nằm đè lên người A Mộc Mộc, nâng cằm cậu lên: “Thành thật sẽ được khoan hồng.”
A Mộc Mộc mở to mắt, vô tội bảo: “Muốn ăn cơm.”
“...” Mộc Tử Quân buông A Mộc Mộc ra, vừa mặc quần áo vừa hung tợn trừng cậu: “Tôi ăn no rồi sẽ cho cậu biết tay.”
A Mộc Mộc nghiêng đầu, dè dặt ra kiến nghị: “Vậy anh ăn hơi hơi no thôi có được không?”
Mộc Tử Quân: “Cút!”
Sau buổi cơm chiều, một nhà bốn người cùng nhau tản bộ.
Lúc đi ngang qua quảng trường, thấy một nhóm bác gái đang nhảy, ba Mộc Mộc bèn quay sang nói với vợ: “Em qua đó nhảy một chốc đi, cả ngày ngồi một chỗ chơi mạt chược, xương cốt nào chịu nổi.”
Mẹ Mộc Mộc nhún vai: “Chân em yếu lắm, nhảy kiểu gì.”
Mộc Tử Quân nghe vậy thì đề nghị: “Hay là bác tập yoga đi? Mẹ cháu cũng đang tập môn đó đấy, nghe bảo cũng có hiệu quả lắm.”
Mẹ Mộc Mộc lưỡng lự: “Yoga không phải là cái môn chỉ dành cho giới trẻ bọn cháu thôi sao?”
Mộc Tử Quân cười: “Thì do bác trẻ nên cháu mới giới thiệu cho bác đó.”
Mẹ Mộc Mộc che miệng cười tít: “Ôi chao cái thằng nhóc này, cháu cứ nói quá. Hớ hớ hớ...”
Ba Mộc Mộc liếc sang: “Lời khách sáo mà em cũng tin?”
Mẹ Mộc Mộc nổi đoá: “Thôi nha, bớt phá không khí đi nha! Anh không nói cũng không ai bảo anh câm đâu!”
Mộc Tử Quân cũng kinh ngạc trước cái sự thẳng như ruột ngựa của ba Mộc Mộc. Rốt cuộc anh cũng biết tuyệt kỹ chọc người “tức chết không đền mạng” của A Mộc Mộc là học từ ai rồi.
A Mộc Mộc ngó lên trời: Một ông sao sáng, hai ông sáng sao...
Chợt ba Mộc Mộc hỏi: “A Mộc, chừng nào con đi thực tập?”
“Không đi đâu.” A Mộc Mộc nắm tay Mộc Tử Quân, di di hòn đá dưới chân: “Con không thích.”
Ba Mộc Mộc nghiêm túc: “Trước sau gì con cũng tốt nghiệp rồi đi làm, đâu có trốn trong trường mãi được.”
Lúc lâu sau A Mộc Mộc mới lên tiếng: “Tại sao lại không được ạ?”
“Không làm thì tiền đâu mà nuôi gia đình hở con?” Ba Mộc Mộc nhíu mày, giây lát sau đã buông một tiếng thở dài: “Một, hai năm nữa là ba nghỉ hưu rồi, hay là để ba sắp xếp cho con một chân kỹ thuật trong quân khu ha?”
A Mộc Mộc lắc đầu: “Con không có nói là con sẽ không đi kiếm tiền. Con không thích ra ngoài, xã giao nhiều, mệt.”
Ba Mộc Mộc trầm ngâm một chốc, đoạn quay sang Mộc Tử Quân: “Mộc Tử, ý con thế nào?”
“Con ạ?” Mộc Tử Quân không ngờ mình lại bị điểm danh nên giật thót một cái. Không biết có phải là do tính chất công việc hay không mà cái nhìn chằm chằm của ba Mộc Mộc rất dễ khiến người đối diện cảm thấy hơi ngột ngạt.
Ba Mộc Mộc gật đầu, đợi Mộc Tử Quân trả lời.
Mộc Tử Quân mỉm cười, đáp rằng: “Chỉ cần A Mộc vui, chuyện gì con cũng ủng hộ ạ.” Trừ việc đi lăng nhăng.
“Con nói hay lắm.” Mẹ Mộc Mộc gật gù, “Con nó cũng lớn rồi, anh cứ mặc nó đi! Anh đó, càng già càng thích lo mấy cái chuyện không đâu không hà.”
Ba Mộc Mộc trừng mắt: “Vậy chứ người nào cứ sáng sớm là lại đứng phân vân cả buổi về chuyện không biết hôm nay nên cho chồng mang giày gì?”
Mẹ Mộc Mộc đỏ mặt, giậm chân: “Không giống! Này là do abcxyz...”
Mộc Tử Quân vuốt vuốt ngón tay A Mộc Mộc, cười khẽ: “Xem ra tôi quản cậu cũng không chặt lắm nhỉ?”
A Mộc Mộc mặt đơ: “Anh không cho tôi dùng xà phòng.”
“Tất cả là vì cậu đó!” Mộc Tử Quân xù lông, “Sao cậu cứ nhớ thương mấy cục xà phòng tai hại đó hoài vậy, sữa tắm có gì không tốt chứ?”
A Mộc Mộc cau mày: “Mỗi lần tắm sữa tắm xong thì da tôi cứ trơn trơn làm sao ấy, không thích.”
Mộc Tử Quân: “... Tôi dùng sữa tắm từ bé đến giờ.”
A Mộc Mộc tỉnh ngộ: “Hèn gì anh y chang con cá trạch!”
Cá chạch? Cá chạch?! Là con cá chạch vừa đen vừa xấu vừa nhớt đó ư?!
“Lý! Vô! Trạch!” Mộc Tử Quân gằng từng tiếng, “Da cậu lại ngứa rồi đấy phải không?!”
A Mộc Mộc còn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vẫn hồn nhiên đáp: “Có ngứa gì đâu, tôi mới tắm xong mà... A a a đau đau đau! Đừng nắm lỗ tai mà, nắm chỗ khác đi!”
“Ông tướng, nhỏ nhỏ cái giọng giùm con một cái!” Mộc Tử Quân buông cái tai đáng thương của A Mộc Mộc ra, lén lút quay sang ba mẹ Mộc Mộc. May là hai người còn đang bận cãi nhau đến quên trời quên đất cho nên không ai để ý đến tình huống bên này, “Diễn vừa thôi, ông. Tôi có nhéo mạnh đâu, cậu làm gì la như heo bị chọc tiết thế?”
A Mộc Mộc bưng tai, mếu máo: “Tai tôi sợ đau.”
Mộc Tử Quân kéo tay cậu ra, xoa xoa vành tai đã hơi ửng hồng, “Tai cậu nhạy cảm quá nhỉ?”
A Mộc Mộc suy nghĩ một chốc, sau đó gật đầu, “Đầu mút của dây thần kinh, nhạy cảm là phải.”
Cái gì mà đầu mút dây thần kinh?! Mộc Tử Quân đỡ trán: “Ngốc, tôi là đang ve vãn, chứ không phải bàn về vấn đề khoa học!”
A Mộc Mộc ngẩn người: “Ồ.”
Khuya, về đến nhà, việc đầu tiên Mộc Tử Quân làm là đi tắm.
Giữa chừng, Mộc Tử Quân ló đầu ra: “A Mộc, cậu để sữa rửa mặt ở đâu thế?”
A Mộc Mộc ngơ ngác: “Hả?”
Mộc Tử Quân: “Sữa rửa mặt đó! Sữa rửa mặt!”
A Mộc Mộc gãi đầu: “Sữa rửa mặt gì đó hình như là đồ của con gái mà?”
Mộc Tử Quân câm nín: “Ai bảo! Sữa rửa mặt đâu có kỳ thị giới tính!”
“Ồ.” A Mộc Mộc gật gù, “Tôi không có.”
Mộc Tử Quân im lặng lau khô mặt: “... Lỗi của tôi, đáng lẽ tôi phải lường trước được tình huống này.”
A Mộc Mộc ngập ngừng: “Tôi đi lấy cái khăn mới cho anh nha.”
“Khỏi.” Mộc Tử Quân cười khẽ, cố ý vô tình đẩy cửa phòng tắm ra một chút, để lộ cảnh xuân bên trong, “Không ngại tôi dùng khăn của cậu chứ?”
“Không ngại”, A Mộc Mộc cúi đầu, “Có điều, tôi sợ anh ngại lấy khăn chà chân của tôi để lau mình thôi.”
Nụ cười của Mộc Tử Quân cứng đờ trong phút chốc: “Khăn, chà, chân?!”
Thấy A Mộc Mộc nghiêm túc gật đầu, Mộc Tử Quân phát rồ ném khăn lên đầu cậu, sau đó nhào qua, đè cậu xuống giường ngắt lấy ngắt để.
“A Mộc, sữa bò của con...” Mẹ Mộc Mộc đẩy cửa, thấy cảnh con dâu trần, trùi, trụi đang cưỡi trên người con trai thì thức thời đóng cửa lại, “Úi chà, cái gì bay vô mắt mà cay quá ta, không thấy gì hết trơn! Ông xã, lại thổi thổi cho vợ coi!”
Sau vài phút hoá đá, Mộc Tử Quân đã triệt để nổi cơn tam bành: “A Mộc chết tiệt, mi lại quên khoá cửa!!!!!”
Trước khi ngủ, A Mộc Mộc nói là có chuyện cần bàn với ba mẹ, bảo Mộc Tử Quân ngủ trước đi. Lúc A Mộc Mộc trở về phòng, đèn đã tắt. A Mộc Mộc tưởng Mộc Tử Quân đã ngủ rồi, không ngờ vừa ngả lưng xuống giường, một đôi tay đã vòng qua eo cậu.
“Sao chưa ngủ?” A Mộc Mộc xoay người, mặt đối mặt với Mộc Tử Quân.
Mộc Tử Quân gác chân lên đùi A Mộc Mộc, cọ cọ cọ: “Chờ cậu.”
A Mộc Mộc vuốt vuốt tấm lưng trơn bóng như cá chạch kia: “Ngủ đi.”
“Không.” Mộc Tử Quân đẩy cậu ra, ngồi dậy, vặn đèn đọc sách đầu giường, cười như không cười nhìn cậu: “Chuyện còn chưa xong, ngủ thế nào được? Sao, đã nghĩ kỹ chưa, hả A Mộc yêu quý của tôi?”
A Mộc Mộc nhìn anh, lúc lâu sau mới thở dài: “Tôi đăng ký tham gia vào một hạng mục nghiên cứu do trường và xí nghiệp hợp tác tổ chức, tuần sau bắt đầu. Nếu hạng mục thành công, mỗi người sẽ được thưởng ba vạn tệ.”
Mộc Tử Quân cảm giác đây chưa phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến những hành động bất thường của A Mộc Mộc, nhưng anh vẫn xoa đầu khích lệ cậu: “Giỏi lắm.”
A Mộc Mộc bắt lấy tay Mộc Tử Quân, ủ trong lòng bàn tay mình: “Đổi lại tôi phải ở lại trường học 24/24. Hơn nữa...” Cậu ngập ngừng, “Phải ra nước ngoài ba tháng.”
Mộc Tử Quân sững sờ. Mặc dù chỉ muốn hét thật to rằng cậu không được đi!, nhưng rốt cuộc anh chẳng thể nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn A Mộc Mộc, sau đó nở nụ cười tự giễu: “Cậu đang thông báo quyết định của cậu, chứ không phải đang trưng cầu y kiến của tôi.”
A Mộc Mộc cứng người, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Mộc Tử Quân nuốt một ngụm nước bọt: “Ra nước ngoài à? Ra nước người cũng tốt, đi cho biết với người ta.”
A Mộc Mộc ôm anh: “Tôi sẽ mang quà về cho anh.”
“Quà?” Mộc Tử Quân cười cười, “Là quà kỷ niệm một trăm ngày quen nhau, hay là quà chia tay?”
A Mộc Mộc cau mày: “Cái gì?”
Mộc Tử Quân đẩy A Mộc Mộc ra, ôm chăn cười khổ: “Chúng ta chỉ mới bên nhau có một tháng. Ba tháng chia lìa, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?”
A Mộc Mộc lại ôm chặt lấy Mộc Tử Quân: “Tôi biết.”
Mộc Tử Quân không nói, chỉ im lặng nhìn cậu.
A Mộc Mộc nhìn sâu vào mắt anh, mỉm cười: “Chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”
Mộc Tử Quân cười nhạt. A Mộc Mộc nâng cằm anh lên, hôn lên khoé mắt đã ửng hồng, thấp giọng thì thào bên tai anh: “Tin tôi.”
Bấy giờ, dường như đã không nén được cảm xúc nữa, Mộc Tử Quân nhào vào lòng A Mộc Mộc, ra sức gật đầu.
Những lời hứa hẹn như vậy, Mộc Tử Quân nghe không dưới một lần. Dốc hết tâm tư tình cảm, rốt cuộc cũng chỉ là lời nói gió bay mà thôi. Nhưng anh vẫn không nhịn được mà đặt cược thêm lần nữa.
Anh chợt nhớ đến lời dặn của thầy mĩ thuật: Chỉ cần có ước mơ, một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực.
Ba tháng chia xa đổi lấy răng long đầu bạc. Đáng.
Đột nhiên Mộc Tử Quân nhớ ra một chuyện: “Tiếng Anh của cậu kém như vậy, sang đó làm sao nói chuyện với người ta?”
A Mộc Mộc suy nghĩ: “Tôi biết một chút thủ ngữ.”
Mộc Tử Quân đỡ trán: “Cậu không định học một khoá Tiếng Anh cấp tốc à?”
A Mộc Mộc nghiêm mặt: “Lòng yêu nước không cho phép tôi làm điều đó.”
Mộc Tử Quân nhéo mũi cậu: “Nói nhăng nói cuội!”
A Mộc Mộc gãi đầu, chợt nhớ ra: “A, hình như anh quên rửa mặt đúng không?”
“Trời đất!” Mộc Tử Quân nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng vọt vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, anh lại lao lên giường, mở đầu cho một trận hành hung mới: “Tất cả là do cậu tất cả là do cậu tất cả là do cậu a a a a!!!”
A Mộc Mộc: “...” Cái miệng hại cái thân là có thật.
[Nhật ký chồng chồng]
Nhật ký của Mộc Tử Quân:
Cậu là đồ không biết xấu hổ!!!
Nhật ký của A Mộc Mộc:
Oan.