Mộc Tử Quân ôm theo hộp quà, hí hửng đến trường tìm A Mộc Mộc.
A Mộc Mộc nhận quà, mở ra, nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược, sau đó nhíu mày, trả lại cho Mộc Tử Quân: “Tôi không nhận đâu.”
“Tell me whyyyy?!” Mộc Tử Quân tan nát cõi lòng, “Tôi phải vắt một thùng chất xám mới chọn được món này cho cậu đó!”
A Mộc Mộc ngập ngừng: “Nhưng... Son môi là đồ của phụ nữ mà.”
“Ai bảo? Cái này không phải là son môi mà là son môi, loại dành cho nam ấy! Đây này, người ta có in rành rành ra đây này.” Mộc Tử Quân dở khóc dở cười chỉ vào dòng chữ Tiếng Anh xíu xiu trên vỏ thỏi son.
A Mộc Mộc xấu hổ gãi đầu: “Ồ... Thú thật, tôi không giỏi Tiếng Anh lắm.” Đoạn nhận lại hộp, lấy thỏi son ra, mở nắp, vặn lên, đưa lên môi. Sau đó cạp một miếng.
A Mộc Mộc: “Hổng ngon gì hết trơn!” ಠ_ಠ
Mộc Tử Quân đỡ trán: “...” Độ ngốc của cậu lại level up nữa rồi hả?
A Mộc Mộc cất thỏi son vào túi quần, mỉm cười: “Cảm ơn, tôi thích lắm.”
Mộc Tử Quân hừ lạnh, nhưng khoé miệng đang nhếch lên đã vô tình bán đứng tâm trạng của anh. Anh chọt chọt hai lúm đồng tiền của A Mộc Mộc, làm bộ lơ đãng hỏi: “Hình như cậu vừa bảo hôm nay cậu sẽ về nhà một chuyến phải không?”
A Mộc Mộc gật đầu: “Cha tôi được nghỉ phép nên mẹ gọi tôi về.”
Mộc Tử Quân: “Thế cần tôi chở về không?”
A Mộc Mộc nghiêng đầu suy nghĩ: “Cũng được.”
Mộc Tử Quân hất cằm, cao lãnh bảo: “Xin tôi đi rồi tôi chở cậu về.” Ông đã mở lời chở mi về là phúc cho mi lắm rồi, mi còn ở đó làm bộ miễn cưỡng. Hứ!
A Mộc Mộc đơ mặt: “Xin anh.”
Mộc Tử Quân: “...” Sao không có cảm giác thành tựu gì hết trơn vậy cà?
Về đến nhà, A Mộc Mộc xuống xe, chào tạm biệt Mộc Tử Quân rồi quay người. Chưa đi được mấy bước, cậu đã bị anh gọi giật lại: “Khoan đã!”
Mộc Tử Quân: “Tôi thấy hơi khát.” Vậy nên mau mời tôi lên nhà xơi miếng bánh uống miếng nước đi!
A Mộc Mộc: “Anh có mang tiền không?”
Mộc Tử Quân ngơ ngác: “Có, thì sao?”
A Mộc Mộc chỉ sang cửa hàng tạp hóa ở ngay bên kia đường: “Trong trỏng có nước á.”
Mộc Tử Quân chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Bộ cậu tiếc một ly nước với tôi vậy luôn đó hả?”
A Mộc Mộc nghiêng đầu, lúc lâu sau mới vỡ lẽ: “Hoá ra anh muốn vào nhà tôi à.”
Mộc Tử Quân thở phào, rốt cuộc cũng chịu thông rồi. Anh ôm lấy A Mộc Mộc, cọ đầu vào ngực cậu: “Chúng ta quen nhau đã từng ấy thời gian rồi, cậu không định ra mắt tôi với bố mẹ cậu sao?”
A Mộc Mộc lại nghiêng đầu sang bên kia, giơ hai ngón tay lên: “Nếu tôi nhớ không lầm thì mình mới quen có hai tháng mà.”
Mộc Tử Quân bĩu môi, hừ một tiếng nặng trình trịch.
A Mộc Mộc biết anh người yêu lại dỗi rồi, bèn ngoan ngoãn cúi đầu: “Chẳng lẽ... Đối với anh, sống với tôi một ngày dài bằng ba năm sao? Nếu vậy, chúng ta đã quen nhau một, hai, ba, bốn...”
Mộc Tử Quân: “...” Ông trời ngó xuống mà xem nè!!!
Mộc Tử Quân: “Cậu bị mù hả?! Chẳng lẽ cậu không thấy tôi thích cậu đến mức từng giây từng phút điều ao ước được cậu dẫn về ra mắt ba mẹ chồng à?!”
A Mộc Mộc tròn mắt, vỗ tay cái bốp: “Hoá ra là ba mẹ chồng!”
Mộc Tử Quân thật sự cạn lời với cái ngữ này.
Sau bao nhiêu khó khăn trắc trở, rốt cuộc Mộc Tử Quân cũng được toại nguyện.
Thấy con trai dẫn người yêu về, hai mắt mẹ Mộc Mộc sáng loè loè: “Cuối cùng con trai ngốc của tôi cũng chịu dẫn con dâu về rồi! Úi chà, Mộc Tử à, con bảnh thật đó nha. Sao, có nhã hứng hầu các dì đây vài ván mạt chược không con?”
“Cái này...” Để tạo ấn tượng tốt với “nhà chồng”, Mộc Tử Quân lập tức đáp ứng: “Nhưng mà con chơi dở lắm luôn đó.”
Các dì hai mắt cũng đang sáng loè loè: “Không sao không sao, vui là chính.”
Để chứng minh mình không nói khoác, Mộc Tử Quân thảm bại hai ván liền. Tới ván thứ ba, thấy A Mộc Mộc lúc nãy bị cha gọi vào thư phòng rốt cuộc cũng đi ra, anh lập tức quăng sang ánh mắt cầu cứu.
Ăng ten của A Mộc Mộc bắt được sóng, cậu liền đi đến cạnh A Mộc Mộc.
Mộc Tử Quân: “Cậu biết chơi mạt chược mà phải không? Giúp tôi chút đi~”
Các dì khoát tay, lắc đầu nguầy nguậy: “A Mộc mà vô là các dì nghỉ chơi à.”
Thấy dấu chấm hỏi to đùng trên mặt Mộc Tử Quân, A Mộc Mộc bèn giải thích: “Vận may của tôi hơi tốt.”
Mẹ Mộc Mộc tự hào: “A Mộc nhà dì mà ra tay thì đánh mười ván thế nào cũng thắng hết chín!”
Mộc Tử Quân tròn mắt. Sau buổi cơm chiều, Mộc Tử Quân lẽo đẽo theo A Mộc Mộc về phòng cậu. Suốt đường đi, anh luôn miệng gặng hỏi cậu về chuyện đánh mạt chược.
“Khai mau, cậu đã dùng mánh gì hử? Tôi không tin vận may của cậu lại tốt nhường ấy đâu!”
A Mộc Mộc bị đè xuống giường ép cung, chốc sau đã buông giáp đầu hàng: “Quán mạt chược không có thuê người, cho nên mẹ thường sai tôi làm này làm kia, chủ yếu là thu dọn mấy bộ mạt chược. Thế là tôi vô tình phát hiện ra mỗi quân mạt chược đều có một điểm đặc trưng...”
Mộc Tử Quân nằm sấp trên người A Mộc Mộc tiếp lời: “Thế là cậu lợi dụng điều đó để bốc quân có lợi cho mình. Các dì thua hoài, đâm ra không dám cho cậu chơi nữa phải không?”
A Mộc Mộc vuốt ve bờ vui nhẵn bóng của Mộc Tử Quân: “Đại loại là vậy. Thật ra có lần ba tôi bắt gặp tôi đang chơi mạt chược, ông đã cấm tôi không được rớ vào món đó nữa. Chắc là ông sợ tôi sẽ bị nghiện giống mẹ tôi.”
“Hoá ra là vậy.” Mộc Tử Quân nhướn mày, “A Mộc của chúng ta nham hiểm quá nha.”
A Mộc Mộc gãi đầu, thắc mắc: “Như vậy gọi là nham hiểm á? Vậy có nghĩa là tôi là người xấu sao?”
Thấy A Mộc Mộc ủ dột, Mộc Tử Quân phì cười, hun hun má cậu: “Ái chà, người cậu có mùi gì thơm vậy?”
A Mộc Mộc đáp: “Chắc là mùi sữa tắm đó.”
“Sữa tắm?” Mộc Tử Quân điểm danh một loạt nhãn hiệu sữa tắm mà mình biết. Mùi hương này quen lắm, nhưng mãi mà anh vẫn không nghĩ ra. Chợt một bóng đèn loé lên: “Này là mùi sữa tắm cho em bé mà. Bạn nhỏ A Mộc mấy tuổi rồi nhỉ?”
A Mộc Mộc lúng túng. Chưa kịp trả lời, chợt cậu cảm thấy bàn tay hư hỏng nào đó lại bắt đầu làm càn trên người cậu rồi. A Mộc Mộc thoáng cứng người, run rẩy bảo: “Đừng... Tường nhà tôi mỏng lắm.”
Mộc Tử Quân vùi đầu vào cổ A Mộc Mộc, cọ lấy cọ để. Anh đang định bảo “Người ta muốn làm trên giường của cậu cơ.” thì một tràng “ư ư a a” từ căn phòng bên cạnh loáng thoáng truyền qua.
Mộc Tử Quân cười gian: “Quả là mỏng thật.”
Mặt A Mộc Mộc đỏ như đít khỉ.
Mộc Tử Quân cười khẽ: “Ba mẹ cậu mặn nồng ghê.”
A Mộc Mộc: “...”
Mộc Tử Quân không vì khuôn mặt sắp bốc khói của A Mộc Mộc mà ngừng trêu cậu: “Còn cậu thì sao đây? Lần trước tôi dạy gì, cậu còn nhớ chứ?”
A Mộc Mộc: “Ưm... Đừng mà... A a... Ngoan, thả lỏng...”
Sáng hôm sau, Mộc Tử Quân rúc trong chăn, buồn chán lật lật sổ ghi chép của A Mộc Mộc: “Có vẻ cậu không giỏi Tiếng Anh nhỉ.”
A Mộc Mộc gãi đầu: “Ừ, chẳng hiểu sao tôi học mãi mà nó không chịu vô.”
Mộc Tử Quân cười bảo: “Ví dụ như chỗ này nhé, cậu dùng sai nghĩa từ “failure” rồi.”
A Mộc Mộc ghé mắt qua nhìn, sau đó thản nhiên bảo: “Tại vì trong từ điển của tôi không có hai chữ “Thất bại“.”
Mộc Tử Quân: “... Cậu còn có thể làm chuyện gì không biết xấu hổ hơn chuyện này nữa không?”
A Mộc Mộc: “Có thể.”
Mộc Tử Quân: “Chuyện gì?”
A Mộc Mộc mặt đơ: “Ấy ấy giữa thanh thiên bạch nhật.”
Mộc Tử Quân thoáng ngẩn người, giây lát sau đã nở nụ cười đầy ẩn ý, tung chăn, nhào tới.
[Nhật ký chồng chồng]
Nhật ký của Mộc Tử Quân:
Ừm, tiếp thu rất tốt, không uổng công tôi dạy dỗ.
Nhật ký của A Mộc Mộc:
Cảm ơn thầy.