“Tất cả chuẩn bị xong rồi chứ. Được rồi…tất cả chú ý nghe hiệu lệnh của tôi..”
Giáo sư Gordon giơ một tay lên trời, nhìn lướt qua các thí sinh…
“Bắt đầu!”
Ông hét lớn ra hiệu và từng tốp thí sinh vội vàng chạy vào mê cung.
Những hàng cây cao ngất ngưỡng đổ bóng râm âm u xuống con đường, âm
thanh quái dị như thể bạn đang bước đi trong rừng một mình vào buổi tối
khiến cho các thí sinh chùn bước đôi chút. Lối vào cũng đã bị bịt kín
bởi đám rêu và dây leo ngay sau khi mọi người vào. Khung cảnh khác hẳn
bất cứ cái mê cung nào mà cậu từng thấy, các bờ tường bị phủ kín bởi dây leo, không khí âm ướt và nồng mùi hôi, sương mù tuy không dày đặc nhưng cũng đủ che phủ tầm nhìn vốn đã rất hạn chế bởi bóng tối, rêu bao phủ
tất cả kể cả mất viên đá nhỏ nhất dưới đất.
Akari cùng những học viên đứng đầu lớp thì mặc kệ những chuyện đó và đi
xa hơn. Sau khi đi được một đoạn kha khá, họ dừng lại trước một ngã ba.
Tách khỏi đoàn, Akari quẹo phải, con đường cậu chọn hoàn toàn hoang
vắng. Cậu cho tay vào túi áo khoác và lôi ra một cây thánh giá nhỏ – món đồ cậu chọn mang theo để soi sáng con đường. Giơ cây thánh giá lên cao, cố gắng nhìn tới trước càng xa càng tốt, nhưng không có tác dụng gì.
Chạy mệt rồi nên cậu tranh thủ ngồi nghỉ một lúc. Lúc này đây, cậu thấy
thật sai lầm khi đánh một giấc vào buổi giải lao chứ không phải đi ăn
cho lại sức hay làm điều tương tự.
“Mình tách ra riêng nãy giờ cũng hơn 20p rồi nhỉ?”
Không hiểu sao, từ nãy đến giờ cậu cứ lo lắng khi không nghe được bất kì âm thanh nào của các học viên khác, trong khi lẽ ra trong mê cung này
phải có nhiều cạm bẫy hoặc một cái gì đó chứ không thể cả một thành viên đi lạc cũng không.
Cậu lại tiếp tục đi tiếp, hết sức nhanh chóng và lặng lẽ đồng thời cậu
chú tâm lắng nghe xem có bất kì âm thanh nào được phát ra không…
Đi thẳng…quẹo trái…quẹo phải…đường vòng… Không biết bao nhiêu thời gian
đã trôi qua trong này, không thể tìm đường bằng mắt thường, phép định vị bị vô hiệu nên cậu chỉ có thể dùng các kiến thức địa lí, sinh vật để dò đường. Dừng trước một cái cây lớn phủ đầy bởi rêu, cậu đoán biết mình
đang đi đúng hướng. Nhưng như thế thì càng lạ, đây không phải kiến thức
cao siêu gì mà là thứ căn bản nên chắc hẳn là không ít người biết. Thế
nhưng, trước mặt cậu, cái cây này có vẻ chưa được ai tìm thấy.
“Không thể nào có chuyện hơn 20 người kia mà không ai tìm ra nó cả, hay
là tất cả đã dừng cuộc chơi…mà chắc là không rồi. Mà thôi, mình có cảm
giác không ổn, hoàn thành nốt bài thi này rồi lượn thôi.”
Cậu thận trọng đánh dấu vào thân cây một kí tự Rune cổ để báo hiệu khi có nguời đến rồi rời đi.
Akari càng đi sâu hơn, cảm giác không ổn càng lớn nhưng cậu không còn có thể dừng lại kiểm tra xung quanh được nữa. Một lần nữa cậu dừng lại khi cảm giác bất an đó khoá chặt cử động cơ thể cậu, lúc này đây cậu mới
nhận ra cả mê cung đã chìm vào trong màn đêm thăm thẳm, đến cây thánh
giá của cậu cũng chỉ còn soi sáng được bản thân. Đây không phải tự
nhiên, cậu nhận ra mình đã mắc bẫy, tứ chi mất cảm giác, cậu cũng không
còn cảm nhận được bất kì cảm giác nào, bây giờ kể cả một cơn gió lớn
thổi qua hay một học viên khác chạm vào cậu cũng không thể nào biết
được.
“Cái quái gì vậy, mình đang ở đâu!?”
Akari cố gắng cử động cánh tay của mình nhưng vô dụng. Tầm nhìn bằng 0
và khả năng để cậu thoát được cũng vậy. Hét lớn lên để hi vọng có ai
nghe thấy cậu, nhưng không hề có bất cứ âm thanh nào thoát ra. Hiểu được sự bất lực hiện tại, cậu niệm phép mà không cần lên tiếng – một điều ít ai làm được dù có là các pháp sư chính thống đi nữa.
“Light Spell !!”
Một tia sáng bùng lên trước mặt, nhưng cậu vẫn không thấy được gì. Điều
tiếp theo Akari biết đó là bị một cú đập thật mạnh vào đầu và cậu ngã ra đất. Trong lúc lơ mơ, cậu nghe những tiếng thì thào, ban đầu cậu nghĩ
là các học sinh khác nhưng sau khi nghe kĩ lại, đó là tiếng nói của một
đám sinh vật kì lạ . Âm thanh phát ra từ cái miệng với hàm rang nanh lởm chởm, ít nhất có bốn con quỷ cấp thấp đang đứng đó.
“Sao lại thế này? Quỷ trong kì kiểm tra ư, liệu đây là bài thi hay thật sự!?-“
Akari thầm nghĩ, cậu không nhận ra đám quỷ đã tiến đến chỗ cùa mình, một con trong số chúng nhấc người cậu lên và bảo
“Mày, con người kia…Cuộn giấy…Mày giấu nó ở đâu ?”
“Hở!? Các ngươi đang nói gì vậy ?”
Nhận thức được đây không phải là một phần bài thi, Akari tìm cách trì
hoãn càng lâu càng tốt, ít nhất là khi sức mạnh cậu khôi phục lại thế
thì bốn hay năm con quỷ cỡ này cũng chỉ là muỗi.
“Đừng có giả nai thằng nhóc, Cuộn giấy mà tay du hành đã đưa cho ngươi buổi sáng, nó đâu ?”
“À..các ngươi thấy đó. Ta hoàn toàn không hiểu các ngươi nói gì, có thể giải thích một chút không ?”
“C-Cái….Mày cù nhây đấy à….Tao đang nói về cuộn giấy mày nhận từ kẻ mày
gặp buổi sáng, thằng ôn đó…Tao đã thấy nó dúi vào túi mày một cuộn
giấy….Giờ thì đưa đây, bọn tao không có thời gian làm mấy trò này !!”
“Oh! Nhưng tôi không giữ nó. Vậy các ngươi có thể cho ta biết nó là gì
và ta sẽ đi tìm nó cho các ngươi, chỉ còn thả ta ra một tí thôi…”
“Thằng ranh con, mày nghĩ ông mày ngu à. Thả ra, mày lập tức sẽ đi tìm hỗ trợ, thế chẵng phải là bọn tao công toi sao?”
Con quỷ xiết chặt cánh tay mà nó đang cầm lại khiến Akari nhăn mặt
“Khoan nào, tôi có bảo là không đưa đâu, nhưng ít ra cũng phải nói cho tôi biết cuộn giấy đó là gì chứ.”
“Hử! Tốt thôi, Bọn tao sẽ cho mày biết nhưng sau đó thì đưa cuộn giấy ra ….Rồi bọn tao sẽ để mày rời đi lành lặn, thậm chí sẽ thả mày gần cục đá đó nữa.”
“Ah! Một đề nghị hấp dẫn đó, vậy các ngươi nói thử xem nó là gì thế.”
Bốn con quỷ nhìn nhau, con quỷ kia đã thả tay Akari và đẩy cậu đứng giữa bốn con để đảm bảo và những con còn lại bắt đầu kể.
“Từ rất lâu trước đây, khi đám pháp sư các ngươi còn chưa được hoạt động công khai như bây giờ, lúc đó giữa con người, thiên tộc và quỷ tộc có
tồn tại một giao ước, bản giao ước đó hay còn gọi là [VƯƠNG KIỆN] là
phòng tuyến cuối cùng ngăn cách bọn ta gây chiến với nhau, đồng thời
cũng là tấm bản đồ chỉ ra cấu trúc thế giới. Nhưng bản giao ước đó vốn
đã bị xé từ lâu, còn mảnh giấy, cái ngươi đang giữ là bản đồ đường đến
địa ngục và thiên đường. Nó đã bị đánh cắp khỏi ngai vàng của Quỷ Vương
và giờ, bọn ta cần lấy lại nó.”
“Ah! Thật sự mà nói thì mấy người cần tấm bản đồ đến thiên giới hơn là muốn lấy lại để tiếp tục hoà bình phải không?”
“Hể? Nhãi con, đó không phải việc của ngươi. Ngươi đã biết nó là gì, giờ thì đưa cho bọn ta.”
“Ừ nhỉ, nhưng ban nãy ta có bảo là < tôi có bảo là sẽ không đưa đâu
>. Chứ chưa hề bảo là sẽ đưa nó cho các ngươi mà nhỉ !!!”
“C-Cái gì!? Thằng ranh con, mày dám lật lọng—“
“Ta đã nói mà, điếc hay lãng tai thế, mà thôi dù sao thời gian kết thúc. Bốn đứa chúng bây—“
Nói đoạn lũ quỷ lao đến tấn công cậu từ bốn phía, Akari đảo mắt nhìn
quanh, cậu cúi người xuống một chút, đôi mắt xám tro của cậu chuyển
thành màu xanh biếc và từ trên trời, một cột ánh sáng giáng xuống mặt
đất nơi cậu và lũ quỷ đang đứng.
“—Chết cả đi, Light Regen!!”
Ánh sáng trùm cả khu vực mê cung, sau khi ánh sáng tàn đi toàn bộ khu
vực đó đã trở thành bình địa, bốn con quỷ ấy đến một nhúm tro cũng không còn sót lại trên mặt đất. Akari đoán biết mình cũng nên sớm rời đi.
Chạy thật nhanh ra khỏi đó, nhờ vào chút tàn dư ánh sáng, cậu nhanh
chóng tìm thấy viên đá lửa, chạm vào nó và kết thúc vòng thi. Thoát ra
khỏi mê cung quái dị ngay khi chạm vào nó, trở về thực tại cậu nhìn thấy các giáo viên đang ngồi trên bục hình vòng cung và quan sát những học
viên bên trong đồng thời nghe thấy giọng của giáo sư Gordon thông báo
rằng cậu là người về thứ 3.
Rời khỏi khu vực thi, điều đầu tiên cậu muốn là làm căng cái bụng trống đang biểu tình này của mình.