Dạo
bước trên con đường đá trong khuôn viên trường, phía bên kia, có vẻ như
các học viên đã ra khỏi cái mê cung đó gần hết rồi. Nhưng đó không phải
điều làm Akari quan tâm lúc này, điều khiến cho cậu quan tâm bây giờ là
làm cách nào để ra khỏi trường và giao cuộn giấy đó như yêu cầu, một
phần vì yêu cầu của người đàn ông đó phần còn lại thì do tò mò.
Một giờ đồng hồ trôi qua, bây giờ trời cũng đã dần chiều rồi. Tất cả
học viên đã ra khỏi mê cung thành công và không có bất kì rắc rối nào
diễn ra.
Lúc này đây, sau khi cho những người khác ra về, các giáo sư tập hợp
năm học viên đã ra khỏi mê cung đầu tiên lại với nhau trước khi ra thông báo mới.
“Lại suy nghĩ cái gì thế, Akari?”
Tiếng người bạn thân cất lên, Akari quay người lại nhìn Jenkin bằng
ánh mắt dè chừng, không chú ý đến điều đó, Jenkin dõng dạc thông báo:
“Nè, tôi xếp hạng thứ 5 đó , cũng may thật, nhưng giờ tôi đã trở thành Ma thuật sư hạng 2. Lần này cho cậu hết ý kiến việc tôi—“
Mở mắt ra và thấy Akari vẫn đang suy nghĩ không chú ý đến mình thật sự khiến Jenkin bực mình thấy rõ, cậu ta nắm lấy cổ áo Akari và kéo đi
không thương tiếc.
Nhưng trước khi cả hai kịp ra khỏi phòng, các giáo sư tiến vào, Jenkin
ngay khi nghe tiếng mở cửa cũng thôi và buông cổ áo Akari ra.
Bước vào trong khán phòng không phải là hai giáo sư làm nhiệm vụ giám
thị coi thi ban nãy nữa mà là một người khác. Ông ta có khuôn mặt dài
dài, mái tóc rũ xuống che đi một bên mắt phải cùng vết sẹo hình chữ thập bên má, đôi mắt màu nâu, đeo một cặp kính bán nguyệt, ông ta mặc một bộ comple xám và khoác một cái áo cổ cao đã bạc màu bên ngoài.
Nhìn lướt qua năm khuôn mặt đang hiện diện trong phòng, ông ta kịt mũi,
bước đến cái bục cao đặt ở góc phòng, ông dõng dạc lên tiếng, giọng ông
the thé khó nghe cộng thêm thái độ khó chịu kết quả khiến cho buổi diễn
văn của ông chui vào tai này và ra bằng tai kia, Jenkin chắc chả ai thèm nghe ông ta đang nói gì.
Kết thúc buổi diễn văn dài và chán chường, ông ta chúc mừng năm học viên đã được thăng hạng đồng thời giao ngay cho cả bọn một nhiệm vụ quái gở
không kém ông ta.
*******
Rời khỏi khán phòng thì trời cũng đã tối, Akari định ghé qua nhà ăn rồi
đi về phòng đánh một giấc luôn nhưng khi cậu về đến phòng, trước cửa
phòng cậu là Jenkin, với thái độ khó chịu, cậu ta túm lấy vai Akari, đè
cậu ta ra sàn, Jenkin ngồi lên lưng cậu ta và bắt đầu chất vấn
“Được rồi tên ngốc, giờ thì nói thử xem nào.”
“Cậu làm gì vậy, buông tôi ra coi.”
“Làm gì à, cậu thậm chí còn không thèm nghe tôi nói sao tôi phải nghe cậu chứ!”
Dựng Akari dậy, Jenkin trừng mắt:
“Này, có chuyện gì cậu muốn nói không?”
“Hở!? Tôi chẳng có gì để nói cả, cậu sao thế, tự nhiên lại lo lắng cho tôi.”
“Haizz! Không lo sao được, từ sáng đến giờ tâm trí cậu cứ để ở đâu
không, cậu không lắng nghe lời của các giáo sư. Kể từ lúc cậu đến trễ
đến tận bây giờ, tôi cứ thấy cậu lo ra thế nào ấy.”
“T-Tôi……”
“Không nói được hả, hay là do cậu không muốn nói ra. Mà dù thế nào thì
bây giờ tôi cũng sẽ buộc cậu nói ra cho bằng được mà thôi.”
Jenkin nhìn Akari bằng ánh mắt nghiêm trọng nhất có thể, cảm thấy không
thể nói dối người bạn của mình thêm nữa, Akari lấy ra từ trong túi của
mình một cuộn giấy rách đã bay màu. Jenkin không nói gì mà chỉ nhìn vào
tựa như đang hỏi cậu về cuộn giấy. Akari lắc đầu nhìn bạn mình rồi nhìn
qua nó, cậu đáp
“Đây là thứ khiến tôi lo lắng sáng giờ đấy, vụ nổ buổi sáng cũng do thứ
này gây ra chứ không phải các học viên đâu Jen. Tôi nhận được nó từ một
người đàn ông lạ, ông ta bảo tôi phải đưa thứ này cho ông già mù trên
núi, mà cũng không nói rõ là núi nào, ông già đó ra sao—“
Nghe đến đó, Jenkin ra hiệu cho Akari dừng lại, bằng một thái độ khó
hiểu, Jenkin đấm mạnh vào tường, cậu liếc qua Akari rồi nhìn vào cuộn
giấy trên tay cậu ta.
“Được rồi, tôi không thể im lặng được rồi. Nghe đây Akari, ngày mai
chúng ta chẳng phải cũng có một nhiệm vụ đấy sao, nhiệm vụ đó lại chính
là tìm đến ngọn núi thánh để xác nhận những thông tin gần đây. Chỉ có
các Ma thuật sư hạng 2 chúng ta được phép tham gia nhiệm vụ. Tôi thật sự không nghĩ đây là trùng hợp đâu.”
“— Thoạt đầu tôi cũng nghĩ như vậy nhưng cũng chẳng biết làm gì khác cả. Hơn nữa, núi thánh cách đây cả tuần đi đường thì cũng khó có thể liên
quan đến nó lắm“
“Tuy không rõ lắm về mấy chuyện đi giao đồ đạc nhưng…. Thôi, chỉ đến đây thôi, chuyện này cứ giao cho tôi, Akari cậu định làm gì?”
Akari trầm ngâm suy nghĩ, cậu dán mắt vào cuộn giấy trên tay mình, lắc đầu và nói
“Tôi phải làm việc này, bởi dù sao tôi cũng bị dính vào nó luôn rồi, từ bỏ e là không thể nữa.”
“Bị dính vào, ý cậu là sao?”
“Ban nãy ở trong mê cung tôi bị tấn công bởi bốn con quỷ cấp thấp, mục
đích của chúng chính là cuộn giấy này.Cậu thấy đó, tôi lỡ dính vào khá
sâu rồi.”
“Vậy ra cột sáng đó là phép của cậu.Thôi chấm dứt chuyện này ở đây được
rồi. Akari, cậu tuyệt đối phải giữ bí mật về cuộn giấy, càng ít người
biết càng tốt. Trước mắt cứ tập trung vào cái nhiệm vụ được giao đã còn
những việc kia đến đâu tính đến đó.”
Cuối cùng Jenkin cũng ra về, mặc cho Akari đứng đó ngẩn ngơ chẳng hiểu
gì, có thể lúc đó do mệt quá nên Akari không chú ý lắm nhưng về phần
Jenkin, cậu rời đi với một nụ cười quỷ dị trên môi, mắt cậu ta đảo qua
vị trí của Akari trước khi rời đi hoàn toàn.
******
Bầu trời đêm ở học viện thật sự có thể khiến cho mọi người quên đi công
việc đang làm mà nhìn vào nó, có thể nói, muốn ngắm sao thì không đâu ở
vùng đất này, mọi người có thể ngắm nhìn quang cảnh trời đêm đẹp như tại nơi này.
Nhưng vào một đêm đẹp thế này, vẫn có những con người thay vì tận hưởng
nó, họ chạy như bay qua cánh rừng, cố tiến đến nơi cao nhất của học
viện.
Hai bóng đen đáp xuống sân học viện từ độ cao không tưởng nhưng không để lại bất kì âm thanh nào, nhẹ nhàng mở cánh cửa nhỏ bên cạnh con đường
dẫn vào trong đại sảnh, họ cẩn thận quan sát xung quanh và đảm bảo không ai nhìn thấy, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra và họ bước vào trong, một kiểu
kiến trúc kì lạ đập vào mắt họ, không gian bên trong đã được nén lại và
nơi này có thể nói rộng lớn hơn rất nhiều những căn phòng họp trong
trường. Đóng cửa lại, họ men theo con đường dẫn lên mấy cái bậc thang,
đi theo những bậc thang đó, hai người đó dừng lại trước một cánh cửa
được niêm phong cẩn thận, bằng một thủ thuật đơn giản, họ mở cánh cửa và bước vào, bên trong đó là một căn phòng khác nữa. Tuy vậy, căn phòng
này đáng ra phải bị bỏ hoang chứ không thể sạch sẽ thế này, có một điều
chắc chắn là chủ nhân của nó chỉ vừa mới quét dọn nơi này xong mà thôi.
Hai bóng đen nhìn nhau không nói gì, một trong hai người mò trong áo khoác của mình một cái hộp nhỏ màu nâu và mở nó ra.
Bất thình lình, một giọng nói được truyền qua không khí khiến cả hai giật mình lùi lại nhìn xung quanh.
“Đây không phải nơi hai người nên ở quá lâu, thứ cô ta cần đang nằm ở trên giá sách, lấy nó và rời khỏi đây ngay đi!!”
Không đáp lại, hai bóng người nhanh chóng lấy thứ họ cần, đó là một
chiếc muỗng màu lam, hoạ tiết của nó không có gì quá nổi bật nhưng ngay
khi hai người kia chạm vào chiếc muỗng, một cơn cuồng phong tràn qua căn phòng khiến giấy tờ, bàn ghế bên trong bị hất tung cả lên. Sắc mặt hai
người đó vẫn không thay đổi, bỏ chiếc muỗng vào trong cái hộp đó, gói
lại chắc chắn, cả hai người cúi đầu cảm tạ rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi hai người đó đi khỏi, cánh cửa dẫn vào trong căn phòng đó cũng biến mất như chưa từng tồn tại.
*********
Hôm sau, Akari dậy thật sớm, cậu đánh răng rửa mặt và mặc lên bộ trang
phục tiêu chuẩn của học viện, ra khỏi phòng khi mặt trời còn chưa lên,
cậu chạy tập thể dục xung quanh vườn hoa học viện.
Trở về vào đúng 6h để tham dự buổi bàn giao danh hiệu.
Mọi chuyện có thể nói là diễn ra êm đẹp không có rắc rối gì.
Vào lúc 9h, khi mặt trời lên cao cũng là lúc mà Akari cùng bốn học viên
còn lại lên đường làm nhiệm vụ của họ, các học viên đã được thông báo
trước nên việc chuẩn bị hành lí diễn ra nhanh chóng.
Trước cổng học viện Lothar, Akari, Jenkin cùng những người còn lại ngắm
nhìn nơi này lần cuối trước khi bắt đầu chuyến hành trình đến núi Thánh.
Lần này không có các giáo sư theo cùng nên mọi việc đều là tự thân vận
động, đối với Akari thì không sao nhưng Jenkin cùng những người khác bắt đầu tỏ ra mình là gánh nặng khi chẳng biết tí gì về sống tự lập.
Bước đi trong khu rừng, mấy ai biết được cả nhóm sắp sửa chạm trán một
mối nguy hiểm khôn lường đang rình rập họ. Từ trên ngọn cây cao, một cô
gái vẻ ngoài đáng yêu vô cùng đang yên lặng quan sát cả năm người bọn
họ. Cô mỉm cười lặng lẽ khi nhìn thấy Akari và nhóm của cậu.