Ngày thứ 2 của chuyến hành trình đến núi Thánh, trời đã vào trưa, lúc này mặt trời đã đứng bóng trên đỉnh ngọn cây.
Như đã đoán trước, đám ăn hại kia chẳng làm được gì nhiều ngoài than
vãn, nhưng cũng nhờ có họ mà công việc đỡ rắc rối hơn là phải làm một
mình. Tìm được một bãi đất trống khuất ánh nắng mặt trời đang rọi thẳng
xuống đầu, mọi người quyết định sẽ ở đó nghỉ ngơi cho đến khi trời mát
đi một chút rồi mới đi tiếp.
Duỗi người ra và nằm xuống nền đất, cả nhóm cố chợp mắt một lúc trước khi tiếp tục chuyến hành trình.
Người đầu tiên lăn ra ngủ là một thanh niên công tử ăn mặc bảnh bao,
trông cũng khá là điển trai, tên cậu ta là Davie, có thể coi cậu ta là
tên ăn bám có hạng nhưng sức mạnh cũng có thừa. Điều khá dễ hiểu khi cậu ta là con một của một gia tộc có tiếng ở vùng này, cậu ta cũng là người đầu tiên ra khỏi mê cung.
Tiếp theo là một cô gái, tên cô là Vi, trông dáng cô nhỏ hơn so với
những người còn lại, Thực vậy, năm nay cô chỉ mới 16 tuổi, vẻ ngoài nhỏ
bé, khuôn mặt dễ thương cùng mái tóc dài màu nâu nhạt, vì quá giỏi trong việc điều khiển sức mạnh nên cô nhóc đây được nhảy lớp và kết quả trở
thành Ma thuật sư hạng 2 trẻ nhất trường.
Người thứ ba cũng là một cô gái, cô ta tên là Saki nhưng với vẻ ngoài
kiểu như đàn chị, cặp mắt lúc nào cũng nheo lại càng làm cô trông khó
gần, cô cũng là người ít than vãn nhất trong nhóm từ khi bắt đầu đến
giờ…
Lúc này, Akari đang chìm trong giấc ngủ, nhưng cậu cứ thấy cơ thể nặng
trĩu. giật mình tỉnh giấc bởi những gì cậu cảm nhận được, nhưng ngay khi vừa tỉnh dậy và định cất tiếng nói.
“Cá—“
Nhưng đã có một cánh tay chụp lấy và bịt miệng cậu lại.
(Gì vậy, làm sao…!?)
Cậu bị sốc khi nhìn thấy bóng dáng của người đang túm lấy mình. Dù không thể nhìn thấy rõ mặt nhưng cậu có thể nhận ra điệu cười đó – Jenkin.
Không khí xung quanh hai người thay đổi, khác với thường ngày, nụ cười
của Jenkin lúc này khiến Akari cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Mái tóc
xám đen nay đã trở thành một màu đen tuyền, hai con ngươi đỏ thẫm nhìn
chằm chằm vào như thể muốn nuốt chửng cậu.
Akari cảm nhận rõ ràng sát khí toả ra dày đặc phủ kín lên cơ thể cậu,
chính thứ sát khí này đã khiến cho cậu cảm thấy khó chịu nãy giờ.
“C…Cậu…muốn…gì…?”
Akari cố chụp lấy bàn tay đang bịt miệng mình và gạt nó ra. Nhưng vô
ích, bàn tay của Jenkin cứ như cái kẹp sắt bám chặt lấy cậu.
(Loại sức mạnh gì đây?)
Jenkin không mấy quan tâm đến hành động của Akari, liếc sang phía bên
trái cậu, đôi mắt cậu ta nheo lại, bằng một lực không tưởng, cậu ta
quẳng Akari không chút thương tình khiến Akari bay xa cả thước.
“Gu…ahh…-!”
Ngay lúc Akari bị quẳng đi thì ngay tại nơi đó, một quả cầu lửa đỏ rực
giáng xuống. Akari khó khăn ngồi dậy chỉ để nhận ra ngay nơi cậu và
Jenkin vừa ở khi nãy đã trở thành một cái hố đang bốc cháy, khói bay
nghi ngút mà không rõ nguyên nhân.
(Cậu ta đã cứu mình?)
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, tất nhiên không chỉ một mà hàng
trăm quả cầu lửa đang bay đến. Chúng không nhắm vào một người cụ thể mà
nhắm vào tất cả.
Nhận ra tất cả những người đi cùng cậu là mục tiêu, Akari cố gắng hét
lên thật lớn cảnh báo mọi người nhưng đã quá trễ, những tiếng nổ như
tiếng sấm rền vang lên, chấn động của vụ nổ đẩy Akari bay xa thêm một
đoạn.
Loạng choạng đứng dậy, cậu tìm cách chạy về phía những đồng đội của
mình. Biết rằng có thể đã quá trễ để có thể cứu mạng tất cả bọn họ nhưng ít nhất cậu phải cứu lấy dù chỉ một người hoặc ít nhất cũng phải tìm
cách mang xác họ về lại học viện.
Chạy vào trong biển lửa, cậu gào to tên mọi người trong vô vọng, tất
nhiến làm gì có ai đáp lại tiếng kêu đó. Giữa lúc tưởng chừng như tất cả mọi hi vọng đã tan biến, cậu nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt.
Lục tung mảnh đất đang cháy, cậu nhìn thấy trong đống tro tàn, Jenkin bị thương cực nặng nhưng vẫn đang che chắn cho những người khác, chưa cần
biết họ còn sống hay không. Cậu thực hiện phép thuật, cố tạo ra một cánh cổng kết nối với học viện (dĩ nhiên đây là một dạng phép chỉ dùng trong trường hợp khẩn và nó đòi hỏi một nguồn cung ma lực khổng lồ).
Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng như vậy, cánh cổng mà cậu cố sức lắm mới có
thể tạo dựng được nhanh chóng bị phá huỷ bởi hàng loạt các tia sáng.
Không còn đường lùi, cách duy nhất cậu nghĩ ra lúc này chính là tìm và
tiêu diệt kẻ đang săn đuổi mình. Xác định vị trí của kẻ đó nhờ quan sát
các tia sáng đang được phóng xuống. Cậu giăng một kết giới tạm bợ cho
những người trong nhóm còn bản thân thì phóng thẳng đến vị trí kẻ đó.
Hắn ta khoác bên ngoài một cái áo choàng đen rách bươm, khuôn mặt được
che đi bởi một cái mặt nạ vàng với cái chớp mũi dài.
Giận quá mất khôn, cậu lao thẳng về kẻ thù mà không nhận ra một sự thật
quá đỗi đơn giản mà bất cứ ai cũng có thể nhìn ra. Kẻ đó mạnh hơn cậu
gấp nhiều lần.
Bị đánh bật ra bởi chỉ một cái phất áo nhẹ nhàng, nhưng không vì thế mà
Akari dừng lại, gia tăng khoảng cách với kẻ đeo mặt nạ, cậu niệm phép.
“Trời sinh ra đất, đất vươn đến trời – Thung lũng ngàn năm của loài dạ ưng.”
Ngay lập tức, đất đá dưới chân kẻ đeo mặt na phát ra ánh sáng mờ ảo
trước khi biến thành một ngọn núi khổng lồ đập vào người hắn. Bị hàng
tấn đá đè bẹp lên người, nhưng hắn ta vẫn cố gắng thoát khỏi nó. Nhưng
phép thuật đó đâu đơn giản vậy, sau khi cả tảng núi sập xuống, đất đá
tiếp tục bị hút vào hắn như nam châm. Dù không thể giết được nhưng chắc
chắn hắn đã bị khoá chặt lại cùng với vết thương của hắn.
“Xé tan nỗi tuyệt vọng – Erkusu!!”
Thêm một vầng sáng được phóng ra. Thứ ánh sáng đó càng nát mặt đất khi
nó đi ngang qua. Có một điều chắc chắn là người bình thường không thể
nào hứng chịu nổi áp lực chứ đừng nói là ăn trọn đòn tấn công khi đang
bị khoá chặt như thế.
“K…ết… thú..c..!!”
Akari quỵ xuống ngay sau chiêu thức đó, cũng khá dễ hiểu khi mà cùng một lúc cậu đã sử dụng cả 3 phép thuật cấp cao nhất.
Cố lết lại phía Jenkin bằng cái thân thể tàn tạ đó, nhưng trước khi cậu
kịp chui vào trong kết giới, một mũi tên màu đen cắm vào chân khiến cậu
ngã ra nền đất đang bốc cháy. Không tin vào mắt mình, giọng cậu lạc đi
vì run sợ.
Hắn ta đứng đó.
“Nhóc Akari, ngươi thật sự có triển vọng đó, đáng tiếc chúng ta là kẻ thù chứ nếu không ta sẵn sàng bỏ qua cho ngươi rồi!!”
Nói bằng một giọng điềm tĩnh như không có gì xảy ra sau khi lãnh trọn cả hai chiêu thức đó, hắn ta tháo lớp mặt nạ của mình ra, để lộ một khuôn
mặt mà trước đây cậu đã từng nhìn thấy một lần.
“K-Không thể nào, Đại giáo sư? Sao ông lại có mặt ở đây?”
Đúng vậy, kẻ đeo mặt nạ đó không phải ai xa lạ mà là một trong số các giáo sư tại học viện Lothar – Đại giáo sư Gordon.
Nhìn lướt qua khung cảnh hiện tại, khuôn mặt ông ta không một chút biểu
cảm, liếc về phía cái kết giới mà Akari dựng lên cho đám bạn, ông ta thở dài và bước lại gần nó.
“Hừm, ta và mụ Velver được giao nhiệm vụ đi theo các ngươi, nhưng mụ
phiền quá nên ta tiễn mụ đi trước rồi. Akari, giao cuộn giấy ra và ta sẽ tha mạng cho bốn người bọn chúng, còn không thì đám các ngươi chuẩn bị
gặp chủ nhiệm của mình đi.”
“Kuh!.....”
“Sao hả, có giao ra không?”
Akari không có lựa chọn khác, cậu tự biết đây không phải kẻ cậu có thể
động vào, cậu cũng biết không nên hoàn toàn tin tưởng những gì ông ta
nói. Nhưng cũng chẳng khác gì nếu cậu không giao ra, nếu có một chút hi
vọng, cậu muốn tin nó là thật.
Cho tay vào trong túi áo, cậu lấy ra cuộn giấy đó, giao cho ông ta kèm
theo một lời cầu xin tha mạng cho những người bạn. Gordon không đáp mà
chỉ cười, ông ta cười cho sự ngu ngốc của cậu vì tin vào một thứ không
tồn tại.
“Giữa cuộc chiến, đừng mong chờ vào sự thương hại của kẻ thù, đây là bài học cuối cho cậu đó, Akari.”
Nở nụ cười tàn độc, ông ta chạm một tay vào kết giới. Lập tức cả kết
giới phát nổ vì ngọn lửa bốc lên bên trong. Akari bất lực nằm đó, cậu
nhìn thấy, nghe thấy tất cả, những tiếng rên rỉ, những bóng người héo
hắt vì lửa đốt. Cuối cùng, những âm thanh đó tắt ngúm đi.
Akari biết giờ đã đến lượt mình, nhắm chặt đôi mắt và chờ đợi cái chết.
Nhưng không, những gì cậu biết tiếp theo là một tiếng hét thất thanh. Mở mắt, cậu nhận ra đó là tiếng hét của Gordon, bàn tay cầm cuộn giấy đã
không còn dính trên cánh tay của ông ta nữa.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tiếp theo cậu nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạ thường. Quay ra sau lưng, cậu nhận ra đó là một cô
gái, khuôn mặt cô ẩn hiện sau tấm khăn che mặt, mái tóc màu xanh lục
được thắt bím lại. Cô mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối.
Trong khi cậu đang mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp của cô ấy, Gordon đã lấy lại
bình tĩnh, hắn gọi ra một ngọn lửa lớn đánh vào cô. Nhưng những gì cô
làm thật đơn giản, cô phẩy mấy ngón tay của mình, thế là ngọn lửa biến
mất, thêm một lần vung tay nữa thế là cuộn giấy bay về phía cô.
Gordon không phải kẻ ngốc, hắn tự biết mình không phải đối thủ nên đòn
lửa đó chỉ tung ra nhằm kéo dài thời gian cho hắn bỏ chạy. Bên này, cô
gái đó cũng không rỗi hơi mà đuổi theo kẻ yếu hơn mình. Nhìn xuống
Akari, sau đó cô bước qua kiểm tra mấy cái xác kia, nhận ra còn một
người thoi thóp, cô tạo một vòng dịch chuyển và đưa cả đám đến một ngôi
làng gần đó.
Akari không nói gì nhưng trong thâm tâm, cậu biết mình đang mang một ân huệ rất lớn.