Vài
ngày sau khi Airlan và Akari rời khỏi khu rừng, tại một vùng rừng núi
hoang vu. Lúc này trời cũng đã chập tối, mây bão kéo đến che kín cả bầu
trời.
“Xem ra đêm nay phải tìm chỗ ngủ đàng hoàng, không thể cứ ngủ đất rồi.”
Airlan dò xét tình cảnh hiện tại của cả hai, mở to đôi mắt, hai mắt anh chuyển từ màu nâu sang màu xanh nhạt.
“Đó là… Thức thần Tịnh Nhãn!? Airlan, anh là người của gia tộc Wal… “ – Akari há hốc mồm kinh ngạc.
“Yên nào, cậu không nên nói toạt ra thế chứ, cậu nên biết lúc này xung quanh chúng ta toàn là kẻ thù không đấy!”
Airlan đưa tay che miệng Akari lại, từ từ bỏ xuống, anh dò xét xung quanh một lần nữa rồi nói.
“Đằng trước có một quán trọ, chủ quán này là người quen của tôi, có lẽ
cô ta sẽ cho chúng ta trú chân tại đó. Sáng mai chúng ta sẽ đi tiếp,
thành phố Gazetta cũng cách đây một ngày đường thôi.”
********
(Một tiếng trước tại quán trọ.)
“Trời sắp tối rồi, chúng ta lại đi lạc biết tìm nơi nào trú chân đây?” – Lai
“Anh hai nhìn xem, đằng trước hình như là một quán trọ hay là ta đến đó trú tạm.” – Aso
“Cũng được đấy, anh thấy sao Lai?” - Ken
“Ừm, đi thôi.” - Lai
Cả ba người đàn ông chạy băng băng qua cánh rừng thưa, đến được quán
trọ, cả ba người thở dốc. Người đàn ông tên Lai mở cửa bước vào trong,
hai người còn lại cũng theo anh ta đi vào. Bên trong quán bày trí đơn
giản, nhìn cậu nhóc đang lau bàn, Lai nói.
“Chà, quán cũng không đến nỗi nào. Nhóc cho ta hỏi chủ quán đâu rồi?”
Cậu nhóc không hiểu vì sao lại trở nên sợ hãi thấy rõ, cả Lai, Aso và
Ken đều chẳng hiểu gì thì từ trong phòng vọng ra tiếng nói.
“Glut, vào trong đi. Chị ra tiếp họ ngay.”
Cậu nhóc liếc qua ba người họ rồi chạy ngay vào phòng. Chẳng hiểu gì, cả ba tiếp tục nhìn nhau. Không để họ chờ lâu, từ trong phòng bước ra một
cô gái. Cô mỉm cười chào hỏi họ.
“Cô làm ơn cho tôi đăng kí phòng. Ba anh em chúng tôi muốn ở lại qua đêm để tránh cơn bão, sáng mai chúng tôi đi. À, mà cô đem cho bọn tôi vài
món nhắm luôn nhé.”
Cô chủ nhà trọ thao tác nhanh nhạy đưa chìa khoá và hướng dẫn anh lên phòng, sau đó cô lui vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Chừng 5 phút sau, Lai trở lại với hai em mình.
“Tiền phòng có 10 bạc, quá rẻ.” - Lai
“Này Ken, hôm trước em bảo có một câu chuyện rất thú vị, giờ thì kể thử xem.” – Aso
“Sao tự nhiên anh lại hứng lên muốn nghe thế?” – Ken
“Oh! Anh cũng muốn nghe đây, kể thử xem nào?” – Lai
Sau một màn ép cung, cuối cùng Ken cũng chịu mở miệng, vừa đúng lúc thức ăn được đem đến. Nhắm nháp chút rượu, Ken bắt đầu kể còn hai anh thì
chăm chú nghe.
“Vài hôm trước em có đến thành phố cảng Gazetta, ở đấy họ đồn nhau về
một căn nhà nơi rừng núi hoang vu. Căn nhà đó được đồn đại là nơi cư trú của một con Demon.” – Ken
“Sao… không phải ngày xưa bè lũ Demon đã bị con người quét sạch rồi à?” – Aso
“Mày im cho nó kể.” – Lai
“Thì đó… Lúc đầu em không tin nhưng sau khi nghe hết chuyện cũng thấy lạ lắm đấy chứ… Sau khi hỏi vài người, họ đều bảo đúng là từng nhìn thấy
một căn nhà hoang trên đồi nhưng gần đây không hiểu sao căn nhà đó đã
biến mất… Sau đó em hỏi một lão già để hiểu rõ hơn, lão mới bảo là trước đó vài hôm có tìm thấy một xác chết ở sâu trong rừng gần căn nhà đó,
cái xác bị móc sạch nội tạng, hộp sọ bị chẻ ra làm đôi cùng nhiều thương tích khác. Điểm nhấn của việc này chính là khi các pháp sư đến nơi, họ
khẳng định cái xác đó bị nguyền rủa và linh hồn của anh ta bị xé ra khỏi cơ thể… Từ đó người ta đồn nhau rằng lũ Demon vẫn còn sống và đang chờ
con mồi kế tiếp. Mà không chỉ ở thị trấn của chúng ta đâu, ở tít thành
phố Vahalla nghe đâu cũng xuất hiện nạn nhân rồi…” – Ken vừa nói vừa
uống.
“Nhưng đâu có bằng chứng gì chứng minh là do Demon?” – Aso
“Nói thật thì em không rõ, chỉ biết là cái xác được tìm thấy cùng với các tế phẩm… Kiểu như anh ta bị hiến tế ấy.” – Ken
“Có thể đó chỉ là tin đồn nhảm. Nhưng cũng may mà trong cuộc đại chiến
năm xưa, chúng ta đã tiêu diệt được vua của tất cả chúng nhỉ, anh thật
không dám nghĩ đến việc tên vua của đám Demon được tự do đi lại tí nào.” – Lai
“Em nhớ cha bảo lúc đó con người đã vùng lên tiêu diệt chúa quỷ khi hắn
định bắt tay với vua rồng nhỉ? Sau cái chết của hắn, loài người đã đánh
tan bè lũ quỷ dữ và nhốt chúng mãi mãi.” – Aso
“Mà thôi đó là quá khứ, còn câu chuyện của mày, anh chẳng thấy nó có tí
logic nào cả. Nghe như đang chế ấy nhóc. Giờ thì ăn đi.” – Lai lên tiếng dẹp ngay ý nghĩ của Ken khi cậu định mở miệng cãi.
Nửa tiếng trôi qua, khi cả ba sắp gục vì say xỉn, những lời tục tiểu
văng ra không ngớt. Thoạt đầu chỉ liếc qua nhưng giờ cả ba tên nhìn nhằm chằm vào căn phòng của cô chủ quán. Tên Lai kéo hai đứa em mình lại rồi thì thầm vào tai chúng.
“Này… tao thấy trong quán cũng chỉ có ba anh em chúng ta và chị em bọn
chúng, sao đêm nay ta không cắt cổ chúng, lấy hết tiền rồi chuồn êm.
Giữa rừng hoang thế này chúng sẽ mục rữa mà chẳng ai hay biết.”
“Eh? Gái xinh không hưởng mà đi cắt cổ là sao?” – Ken
“Hiếp rồi giết!” – Aso
Cả ba tên cười gian và tiến vào phòng cô gái.
Vẫn không chút động tĩnh, cô vẫn thong thả uống trà trong khi hai tên Aso và Ken bắt đầu trêu ghẹo cô.
Ấy vậy nhưng cô không để tâm đến bọn chúng. Tức giận Aso quát lớn
“Mày điếc hả con điếm!”
“….”
“Đừng có mạnh tay quá a…” – Ken giơ tay định cản anh mình lại nhưng…
*Vụt*
“…Cái…Khoan…có chuyện…gì?”
Aso hỏi bằng giọng run run, cúi đầu xuống. Bàn tay của gã đã biến mất,
máu tuôn ra khiến gã không khỏi hoảng loạn. Ken nhanh chóng kéo anh mình ra khỏi căn phòng. Ở ngoài, Lai nghe thấy tiếng hét cũng đoán biết có
chuyện nên móc sẵn cây rựa ở thắt lưng ra. Ken cùng Lai đưa Aso phóng
thẳng ra cửa, nhưng quá trễ.
“Stone Wall” – Cô gái ra lệnh từ trong phòng, lập tức từng lớp đất đá xuất hiện chắn ngang cửa.
Đường lui bị chặn, Ken bỏ Aso xuống đất và hợp sức với Lai để hạ cô
nhưng khi cả hai chạy đến cửa phòng thì lập tức bị đẩy văng ra bởi một
luồng khí nóng. Sợ hãi cũng như hiểu ra vấn đề hiện tại, cả ba người lùi sát đến chân bức tường đá.
Tin đồn kia chính là nói về cô ta?
“Đúng là thú vị thật, tin đồn về ta đi xa đến thế rồi sao? Heheh! Dù sao cũng... Chúc ngon miệng!”
Bỏ qua hai kẻ kia, cô lao vào tên Aso khi hắn đang cố bò đến khung cửa sổ.
*Phập*
“Đừng... Anh hai... cứu... đau...đau quá... cứ...u...!”
Hàm răng cô cắm sâu vào vai gã ta, xé đứt một mẩu thịt, cô từ tốn nhai
nó. Máu bắn tung toé trên sàn, gã gục xuống nền đất, đôi mắt vẫn nhìn
chăm chăm về phía hai người kia.
“C...ứ...u...!”
Hai gã kia ngồi bệt xuống đất, gương mặt tái nhợt nhìn cảnh tượng trước
mắt. Không đáp lại tiếng kêu cứu, chúng tranh thủ thời cơ mà chạy đến
cửa sau. Trong một khoảng khắc ngỡ là đã thoát, cả hai nhanh chóng buông xuôi khi nhìn thấy cậu nhóc ban nãy với khuôn mặt biến dạng.
Không, nói biến dạng là còn nhẹ, khuôn mặt của cậu nhóc lúc này phải nói là chỉ có trong những câu chuyện ma mới thấy. Hai hốc mắt đen tuyền,
nhãn cầu rớt ra ngoài, gương mặt méo mó, trắng toát đầy những vết rạch.
Da cậu như bùn nhão muốn rớt ra ngoài.
“Các ngươi thấy tác phẩm của ta thế nào? Đẹp đúng không? Nói cho nghe,
thằng bé đó là con của tên khốn các ngươi tìm thấy trong rừng lần trước
đó.”
Cô xuất hiện ngay phía sau hai người, mép miệng vẫn còn đọng vài giọt
máu. Cô lôi gã kia như món đồ chơi và quăng về phía chúng. Tuy gã còn
sống nhưng cũng không khác gì đã chết. 'Cậu bé' kia khi thấy cô thì lập
tức hoá thành đống bùn che lấp cánh cửa sau lại. Đến đường cùng, gương
mặt cả hai gã trắng không còn giọt máu, lắp bắp không thành tiếng.
“Đ...ồ...quá...i....v...ật!”
Cô đáp lại bằng một nụ cười dài tận mang tai
“Cảm ơn vì bữa ăn~”
Cô nhe hàm răng của mình ra và tiến sát đến cả bọn. Đúng lúc đó...
Rầm
Một tiếng nổ lớn phát ra từ cửa ra vào, bức tường bằng đá kia bị đánh
sập một cách đơn giản. Từ từ bước vào không ai khác là Airlan và Akari.
Lắc đầu chê trách, Airlan bảo Akari ở yên đấy dù có nghe thấy gì còn bản thân thì tiến thẳng về cửa sau. Chạm trán cô chủ quán đang chuẩn bị xơi tái ba gã kia, anh thở dài.
“Tôi đã thắc mắc cô làm cái gì mà không nghe tôi gõ cửa, ra là đang...”
“Norlin Airlan, anh làm gì ở đây!?” – Cô ngạc nhiên hỏi.
“Cứu chú...ng...tôi...!”
Airlan liếc qua cả ba người kia rồi anh trở lại hỏi cô.
“À...ờ...Nói thật thì... Họ có làm gì nên tội chưa nhỉ?”
“Anh đang phán xét tôi đấy à?”
“Tất nhiên là không, ý tôi là nếu họ có tội thì mới....”
*Rắc...rớp...*
Không quan tâm đến lời Airlan, cô trở lại với bữa ăn của mình.
“Này này, nhỏ tiếng thôi, tôi có dắt theo một thằng nhóc, để nó thấy thì không nên đâu.” – Airlan hằn giọng.
Năm phút sau.
“Ahhhhh! Ngon quá xá. Mùi vị của những kẻ đang sợ hãi mới ngon lành làm sao.”
Cô tươi cười chạy đến ôm Airlan vào lòng, đẩy cô lùi lại chút, anh ho ho vài tiếng rồi lấy trong túi ra một cái khăn, từ từ lau máu dính trên
mặt cô.
“Cô thật là... Có việc đơn giản này mà cứ quên mãi.”
“Hì hì! Vậy thì hôm nay anh đến đây có việc chi đây? Đến thăm em hay là...”
“Ehèm! Tất nhiên là vì công việc rồi, mà sao thái độ khác lúc nãy quá vậy.”
Cô chạy đến mép tường và nhìn lén Akari lúc này đang chìm vào giấc ngủ sau một ngày vất vả. Kéo Airlan lại gần, cô hỏi.
“Đó là công việc của anh à?”
“Yep!”
“Anh thành người trông trẻ từ khi nào thế Airlan?”
“Cái...! Sai rồi nhá, nhiệm vụ của tôi là đưa cậu ta đến núi thánh để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.”
“Hể! Từ bao giờ một người như anh lại có hứng với mấy cuộc chiến của
loài người thế?” – Nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị, cô hỏi.
“Cô hỏi từ bao giờ à? Huh... Tôi không rõ, có thể do sở thích thay đổi thôi, nói gì thì nói, tôi vẫn là con người mà.”
Anh cười nhẹ – “Còn giờ thì phiền cô cho tôi và cậu ta một phòng nhé, tôi tự chọn phòng luôn cho chắc.”
Nói xong, Airlan bước lên trên sảnh để lại cô một mình dọn dẹp vũng máu, nói là dọn dẹp chứ giống như cô đang xử nốt phần còn sót hơn.