Đã 3 tiếng trôi qua trong yên lặng, cô chủ quán sau khi dọn nốt mớ tàn dư của ba vị khách xấu số kia cũng đã trở về phòng.
Akari đã sớm chìm vào giấc ngủ do quá mệt mỏi sau nhiều ngày rong ruổi khắp nơi để tránh tai mắt của “Tháp”.
Người duy nhất còn thức vào lúc này là Airlan, lấy một cái ghế gỗ ra
ngồi ngoài hiên nhà, anh thở dài nghĩ về chuyến đi của mình.
(Đúng là với sức mạnh của mình, tạo một cổng dịch chuyển không phải là
chuyện quá phức tạp, nhưng có thứ gì đó đã cản mình lại. Không chỉ có
vậy, cả Akari cũng không thể tạo cổng, hay đúng hơn trên toàn lục địa
lúc này ngoại trừ các thành viên của “Tháp” ra. Không ai có thể tạo nên
cổng dịch chuyển. Điều này quá đỗi bất thường. Sao họ phải làm như vậy?
Tháp… nơi đó đã thối nát đến thế rồi sao!?)
Nắm chặt tay lại, anh ngước nhìn lên bầu trời đêm.
(Mình phải sớm đưa cậu ta đến chỗ ngài Nel trước khi có thêm rắc rối xảy ra.)
Cốc cốc!
“Anh còn thức chứ Airlan?” – Tiếng cô chủ quán.
“Tôi đây, cô vẫn chưa ngủ à Jiho?”
“Anh biết là một True Ancestor không thể ngủ mà Airlan. Mà anh có định mở cửa cho tôi vào không thế?”
“A! Xin lỗi, thất lễ quá.” – Airlan rời khỏi ghế và ra mở cửa, nhưng
chào đón anh không phải là hình dáng cô chủ nhà trọ ban chiều mà là một
người khác. Anh lắc đầu: “Thôi nào! Cứ thay hình đổi dạng như thế thì
sau này khó có thể trở lại hình dạng gốc lắm đó. Mau biến trở lại hình
dáng thực của cô đi.”
“T-tại…” – Cô ấp úng.
Bùm.
Một tiếng nổ nhỏ vang lên trong phòng, sau khi khói bụi tan đi, Airlan mỉm cười nhìn vào cô nhóc trước mặt mình.
Jiho – Một True Ancestor hay còn có thể hiểu là một trong số các Chân tổ, những người bảo hộ cổ xưa của thế giới.
Trông cô hoàn toàn khác với hình dáng ban chiều, mái tóc ngắn trắng tinh cùng bộ trang phục phương Tây. Trông cô chỉ mới tầm 20 tuổi.
“Vậy… nửa đêm nửa hôm cô tìm tôi có việc gì chăng?” – Airlan vừa xoa đầu Jiho vừa cười hỏi.
“Tôi vừa nhận được thư báo từ Erik. Cậu ta đã có trong tay cả [Chín quyển sách của sự bất hạnh].
Với [Vương Kiện] trong tay hoàng tử Hikari, [Vương quang của các vì tinh tú] đang do Allen – con trai anh nắm giữa. Thứ duy nhất chúng ta còn
thiếu lúc này là [Bảy bảo khí của đại tội] mà thôi.”
“Vậy sao! Chà tôi không nghĩ là mọi thứ chuyển biến nhanh như vậy đấy.
Nhưng nếu đấy là số phận thì chúng ta không thể nào làm trái lại được
rồi.” – Airlan nói với giọng cay cú và dùng tay trái xoa lên thái dương.
Jiho bước lại gần và thì thầm vào tai anh, cốt để chắc chắn không ai có
thể nghe thấy được: “Một tuần nữa là đến cuộc họp của Tứ Đấng. Tôi khá
chắc là cả Bát Vương lẫn Thất Chúa đều sẽ có mặt. Ngoài ra tôi còn nghe
nói cả Lord El-Melloi XIII và một số người đại diện cho Tháp, Giáo Hội
cũng sẽ cử người đến.”
“Nhiều như vậy sao!? Vậy còn Alter, Shayton và Hei. Bọn họ thế nào?” – Airlan mở to đôi mắt nhìn cô.
“Vẫn chưa có tin xác thực về việc Shayton có tham gia hay không, còn Hei và Alter thì đã đồng ý tham gia buổi họp đó rồi.”
“Địa điểm là ở đâu?” – Anh hằn giọng.
“Tại một quán café. Trông nó không có gì là nổi bật cả và lý do vì sao họ chọn nơi đó tôi cũng chịu.”
Airlan nghe tới đó thì nổi giận đùng đùng, anh đấm một phát thật mạnh
vào tường căn phòng: “Khỉ thật! Họ định khởi động bàn cờ mà không chờ
anh ấy về đây mà.”
“Vậy giờ anh định làm gì, dù cho có là anh thì cũng chỉ có thể hạ được
một vài kẻ đại diện của Tháp hay Giáo hội là cùng. Còn đằng này toàn
những nhân vật tai to mặt lớn, anh không thể cứ thế tuỳ tiện xông vào
ngăn cản như lần trước được đâu…”
Cô lùi ra một chút để nhìn Airlan, liếc sang khung cửa sổ đang được chiếu sáng bởi ánh trăng, cô nói tiếp.
“…Điều duy nhất mà tôi và anh có thể làm là phải mau chóng đưa cậu ta
đến chỗ ngài Nel, sau đó thì họp quân với Erik, Derek và Kai. Rồi cùng
cầm chân bọn họ, ít nhất là cho đến khi ngài G hoặc ngài Reihard về
đến.”
“Thì cũng chỉ có thể làm thế thôi. Mà cô cho tôi xem qua danh sách được chứ?”
*Bụp* Cô vẩy tay và một bảng danh sách hiện ra, bên trong là hơn 20 cái tên cùng với danh hiệu.
“Vậy đây là tất cả à… Đúng là toàn tai to mặt lớn thật…Còn gì nữa không?”
“Không, đó là tất cả rồi. Giờ tôi sẽ đến đó thám thính trước, có gì tôi
sẽ thông báo cho anh sau. Phép thuật của tôi có thể duy trì quán trọ này thêm vài ngày nữa, nếu muốn anh cứ ở lại nghỉ ngơi. Tạm biệt!”
Nói rồi cô rời khỏi phòng. Bỏ qua mớ rắc rối kế tiếp đó, Airlan chìm vào giấc ngủ.
*****
Ba ngày sau đó.
Cuối cùng Airlan và Akari cũng đến được thành phố cảng Anc Gazetta.
Khung cảnh nên thơ dưới ánh chiều tà, các kiến trúc tiên tiến kỳ lạ cái
cao chót vót cái thì bé tí, mọc lên ở khắp mọi nơi , không khí nhộn nhịp của thành phố bí ẩn được ví như một đóa hoa luôn nợ rộ. Trên bầu trời
những chiếc tàu bay như những con chim khổng lồ trôi nổi trên không
trung, những người dân ở đây vô cùng ôn hòa nhưng cũng rất đáng sợ khi
họ tức lên.
Airlan sau khi lấy lý do anh có một quán café nhỏ ở thành phố này và bảo Akari đến đó thì lập tức chạy đi đâu mất dạng.
Ngồi không trong quán chẳng biết làm gì nên Akari lủi ra ngoài bến cảng
bất chấp rằng cậu đang trong tình cảnh nguy hiểm có thể ập tới bất cứ
lúc nào.
Sue – Một cô gái trẻ với mái tóc đen dài sải bước trên nhưng con đường
gồ ghề của thành phố kỳ lạ mà cô bị đẩy tới. Chán nản, cô nhìn xuống bãi biển và muốn ngay lập tức nhảy xuống để ngâm mình trong dòng nước mát
đó. Nghĩ lại thi cô còn không hiểu tại sao mình lại có mặt ở đây kia mà. Cô bị đưa tới đây trong lúc đang chơi đùa với vài người bạn ở giáo hội.
”Mình thật khổ mà. Mà sao tự nhiên ai mở cổng dịch chuyển làm cái gì kia chứ? Báo hại mình…” – Cô than thở.
Đang bối rối vì cái tính tò mò chết tiệt của cô, Sue vô tình mất hoàn
toàn phương hướng. Cô không còn biết mình đang ở nơi nào nữa ...
”Mà ngay từ đầu mình đã không biết mình ở đâu mà.” Cô an ủi bản thân.
Nhưng xem ra số trời không phụ lòng cô, vô tình cô va phải 1 cậu trai có mái tóc đen hơi dài, đeo kính và cặp mắt quyến rũ… À vâng, thanh niên
số nhọ không ai khác ngoài Akari.
”Tôi xin lỗi” – Cô cười nói.
(... Trời ơi, khuỷu tay cậu ta mới chạm vào ngực mình.... a... a ... a
mình có nên giết cậu ta để bịt miệng không?????) Cô mỉm cười trong khi
nhưng suy nghĩ điên rồ bắt đầu xuất hiện trong đầu của cô.
”Tôi cũng ... xin lỗi” – Akari nói lắp bắp.
(... Hờm, mình nên làm gì đây?) Cô đảo mắt nhìn toàn bộ “số đo ba vòng”
của cậu trai trước mắt và bắt đầu suy nghĩ, mình có nên lôi anh ta về
nhà làm pet không nhỉ?
“....................” – Akari nhìn cô với ánh mắt dè chừng - “Này, cô thật sự không sao chứ?”
” Tôi không sao, mà cậu tên gì vậy?”-Cô mỉm cười hỏi Akari.
“Huh! Tôi tên Akari.”
Ngay khi trả lời xong anh lặp tức cúi mặt để cô không thấy khuôn mặt anh lúc này. Cảm thấy có trò vui cô lặp tức giở trò, nở 1 nụ cười đáng yêu
đến mức lạnh gáy,cô đáp lại lời anh.
”Hân hạnh gặp anh Akari, tôi tên là Sue.”
Có vẻ như bước khởi đầu khá suôn sẻ, nếu cứ tiếp tục cô chắc chắn sẽ dụ
dỗ được chàng trai trước mặt về làm pet cho nhà thờ của mình. Nhắc đến
nhà thờ, cô cũng muốn lập tức đến nhà thờ gần nhất nơi đây. Ấy nhưng…
(Thôi tính sau, đi chơi cái đã) Cô tự nhủ
”Chúng ta đi đâu ăn đi, tôi đãi”- Cô ôm lấy tay Akari kéo cậu tới quán ăn ở trước mắt.
Bị lôi đi khi chả hiểu đang xảy ra chuyện gi, cậu chỉ biết ở yên chịu
trận. Đi gần hết cảng, đến một cái quán cafe. Akari nhận ra đó là quán
café của Airlan, cậu vừa mừng thầm vừa thấy không ổn chút nào.
Cô tung cước đạp bay cách cửa quán, bên trong với cách bày trí không quá cầu kì thường thấy ở thành phố kì lạ này, lôi theo Akari tội nghiệp
đằng sau đi vào quán, cô ngẩng cao đầu nhìn ngó xung quanh và gật gù.
“Quán trông ổn đấy.”
Trong lúc cô đang mải tia hàng 1 cô em phục vụ thì Akari của cô đã bám
lấy 1 anh da đen đẹp mã nào đó “ồ!” Cô tự nhủ “... trai đẹp kìa ...
nhưng không phải gu của mình, next đi.”
”Chào anh! Anh là phục vụ đúng không? Quán có gì anh gọi hết ra cho tôi. Tôi hôm nay bao cả quán.” – Nói xong cô ghé miệng lại gần Akari.
”Có gì nếu thiếu cậu bù nhé.”
Nói xong cô tiến tới 1 cái bàn gần cửa sổ, để đôi giày đinh đeo ở cổ
xuống sàn rồi vươn vai. (Không biết thứ gì đang đón chờ mình ở phía
trước đây.)
”Vào 1 buổi trời đẹp thế này thì nhâm nhi 1 ly rượu thật là tuyệt, anh
có thấy thế không, anh bạn?” – Airlan bước xuống cầu thang và trò chuyện với các khách hàng.
Anh nhìn xung quanh trong quán trọ. Rồi anh ta giơ tay lên một chút ra
dấu đã thấy Akari cùng với nụ cười đểu. Nhìn tình cảnh của Akari hiện
tại, Airlan buộc phải nhịn cười bởi có lẽ anh hiểu được phần nào câu
chuyện rồi.
”Tôi thật sự thắc mắc là cậu bao giờ mới hết nhọ nhỉ Akari.” – Airlan
suy nghĩ và nói nhỏ vào tai Akari khi anh đi ngang qua cậu.
”Coi nào....... À mà thôi .Có vẻ không tồi tí nào đâu “ – Nói rồi anh
bảo người của mình chạy vào bếp để chuẩn bị thức ăn cho cà 2 người.
Lấy lại bình tĩnh, Akari bắt đầu trò chuyện với Sue.
Sau khi thức ăn được dọn ra, cô vui vẻ mời cậu ăn. Đứng trong quầy nhìn
ra ngoài, Airlan chỉ biết cười khi thấy Akari ăn hành toàn tập như thế
dù cho khuôn mặt cậu ta lúc này có vẻ kha khá vui.
Về phần Airlan sau khi nghe được vài tin tức từ khách hàng, anh bàn giao cửa hàng lai cho 1 người khác trông chừng, rồi bước đi lên lầu để chuẩn bị vài thứ cho chuyến đi săn.
Thấy anh có dấu hiệu của bỏ đi, Sue túm lấy vạt áo anh ta.
”Ở lại đi! Chơi với tôi, anh tính đi đâu?” – Cô nhìn anh ta với đôi mắt to tròn của 1 bé cún con.
“Phải đó Airlan, chẳng phải anh bảo là ở đây nghỉ ngơi sao, giờ lại tính đi đâu thế?” – Akari hỏi.
(Ri…) Khuôn mặt Airlan xám lại, không phải vì công việc bị gián đoạn mà
bởi anh không thể rời mắt khỏi Sue. Trong một thoáng, anh nhớ về gia
đình mình.