“Ri… “– Airlan khựng lại vài giây, nhưng anh nhanh chóng ổn định lại.
(Mình đang nghĩ gì vậy, Ri đã qua đời lâu rồi mà)
”Được không? Nếu không thì ít nhất anh cũng nên cho tôi biết tên”
Sau khi nghe Sue nói vậy anh cũng không còn vội vàng nữa: “Tên của tôi
là Norlin Airlan đồng thời là chủ tạm thời của quán trọ này .Vậy còn quý cô đây có thể cho tôi biết danh tính là chi không?”
-”Ah hah! Tên của tôi là Sue, hân hạnh biết anh Airlan, để tôi giới
thiệu với anh luôn. Con pet nhà tôi tên Akari.”-Nói rồi cô chỉ thẳng vào Akari với 1 nụ cười
”Hô! Tôi không ngờ đó, Akari đây lại là –“
”Này, ai là Pet hả? Cả anh giờ cũng muốn trêu tôi sao Airlan?” – Akari gắt.
“Ha ha, tôi thấy cậu chấp nhận làm pet của cô ấy cũng đâu có sao đâu
Akari.” – Anh nói tiếp: “Mà thôi, chắc vụ đi săn phải dời lại rồi. Tôi
có thể ngồi cùng chứ?”
“Được mà, tôi mới đến thành phố này lần đầu thôi, có thêm người cùng trò chuyện thì tốt quá.” – Sue cười.
Cả ba người cứ thế trò chuyện một lúc, Airlan cũng không còn nghĩ đến
việc đi săn nữa, đã lâu rồi anh mới có thể nói chuyện vui vẻ thế này mà
không phải lo lắng việc mình có đang bị lừa hay không.
“Nói chuyện với hai người rất vui nhưng tôi nên đi làm việc thôi, quán
bắt đầu đông rồi. Chào nhé!”- Nói rồi anh lùi vào trong và bỏ các trang
bị đi săn ra thay vào đó là chiếc áo phục vụ ban đầu.
Sue tiếp tục dùng bữa trong khi Akari mải mê suy nghĩ, nhìn thấy cậu
không chịu ăn, cô dùng tay gõ nhẹ vào trán giúp cậu tỉnh dậy.
‘Này, cậu sao thế? Món ăn của cậu có vấn đề à?”
“Không… không phải. Tôi chỉ đang thắc mắc chút thôi.” – Akari cười.
“Um! Thắc mắc, thắc mắc gì thế.”
Sue nheo mắt lại nhìn cậu, một tay chống cằm, tay còn lại cầm chiếc muỗng chìa vào ngực cậu.
“Sue này, ban nãy cô nói mới đến đây lần đầu, vậy trước kia cô sống ở đâu thế, sao lại đến đây?” – Cậu hỏi.
“Hmm! Trước kia tôi sống ở toà thánh Savro vương quốc Arvane, còn lý do
đến đây thì… Thật ra tôi bị người khác dịch chuyển đến. Mà chuyện đó
không quan trọng, còn cậu thì sao?”
“Tôi… không có gì đặc sắc cả, chỉ là một người bình thường thôi.”
“Thật không vậy Akari?”
“Thật mà, có gì đâu mà tôi phải giấu chứ, hahah!”
Cảm thấy Akari tìm cách lảng tránh câu hỏi của mình về quá khứ, Sue thay vào đó cậu hỏi về những thứ ngoài lề khác. Sau bữa ăn thì trời cũng đã
tối hẳn đi, vì không còn nơi nào để đi hay chính xác hơn là chẳng biết
đi đâu, Sue đành thuê một phòng trong quán (cũng may mà Airlan cho cô
thuê với nửa giá do biết tình cảnh của cô).
________
[Vương quốc Vahalla]
[Thành phố Cảng Anc Gazetta]
Ngày 4 tháng 10 năm 98RC (Năm ngày trước cuộc họp)
13:40 pm
Quá trưa và mặt trời lúc này đã đứng bóng trên cao, khách trong quán
cũng không nhiều, Airlan thì mải than thở về một ngày ế ẩm. Akari tiếp
tục ẩn thân trong quán để tránh những ánh mắt hiếu kỳ của người qua
đường. Đã hơn nửa tháng từ khi lệnh truy nã được ban hành vào ngày 18
tháng trước.
Ngáp dài một tiếng, Airlan vươn vai đứng dậy, anh nhìn sang Akari đang
ngồi uống café một mình. Anh lắc đầu hỏi: “Akari này, cậu đã có chuẩn bị gì chưa?”
Akari quay lại, cậu nhìn anh một hồi rồi nói: “Tôi sẽ đi vào thứ 2 tới,
mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Ukm… Nếu không có việc bận, tôi đã đi cùng cậu đến Núi Thánh rồi.” – Anh gãi đầu.
“Sẽ không sao đâu, tôi biết cách tránh xa rắc rối mà.”
*Leng keng*
Cánh cửa quán nhẹ nhàng mở ra và hai cô gái bước vào.
Người đầu tiên là một nữ kỵ sĩ, cô mặc trên người một bộ giáp màu tím
đen cùng thanh kiếm đeo bên hông. Theo sau cô là một cô nàng trông có vẻ thân thiện hơn một chút, cô nàng này nhanh chóng lủi tìm cho mình một
chỗ gần chỗ với Akari đang ngồi trong khi người bạn đồng hành mải nhìn
xung quanh quán. Airlan từ trong nhìn ra thấy thì tỏ ra vừa hết sức bất
ngờ vừa mừng rỡ khi thấy nữ kỵ sĩ, anh vẫy tay gọi: “Oi! Bên này nè,
Lily.”
Lily Sevia – Thủ lĩnh thứ 3 đội kỵ sĩ hoàng gia thuộc vương quốc
Vahalla, cô năm nay chỉ mới 26 tuổi. Đôi mắt vàng kim cùng mái tóc trắng như tuyết và là một người khá lãnh đạm, do mất đi hầu hết ký ức nên cô
được tể tướng nhận nuôi khi còn bé.
Cô nhìn qua anh, mỉm cười rồi vẫy tay chào lại, tìm một bàn, cô ngồi
xuống nghỉ ngơi. Airlan sau khi thay đồ xong liền chạy ra trò chuyện với cô.
“Chào! Lâu quá không gặp, cháu có khoẻ không Lily?”
“Cháu vẫn khoẻ, cảm ơn chú đã hỏi. Trông chú thế này hẳn là rảnh rỗi lắm nhỉ” – Cô trả lời.
“Ừ thì chú lúc nào mà chẳng như vậy. Toàn lủi thủi trong quán có đi đâu
đâu. Mà cho ta hỏi, cô bé đi cùng cháu là ai thế sao trước giờ ta chưa
từng thấy?”
Lily nhìn qua chỗ cô bé và nói nhỏ vào tai anh: “Cháu nói với chú vì chú từng là người của hội đồng thôi nhé. Cô bé đó tên là Farishta Moonlit,
tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng cô bé là tư tế triều đình Syrane đó.”
Airlan giật mình, anh nhìn sang cô bé một lần nữa với ánh mắt dò xét,
vừa thận trọng hỏi Lily: “Này Lily, tuy ta không còn trong hội đồng
nhưng ta vẫn muốn cháu cho ta biết… Người của vương triều Syrane thì làm gì ở vương quốc Vahalla?”
“Chú bình tĩnh đã nào, chiến tranh kết thúc 5 năm rồi mà. Việc cô bé đến đây cũng do công việc thôi.” – Nghĩ Airlan vẫn không quên cuộc chiến
năm xưa, cô nhẹ nhàng trấn an anh.
“Hmm… Vậy thì được rồi. À mà có thể cho ta hỏi sao hôm nay cháu lại đến
tận thành phố cảng này không, chẳng phải bình thường nhiệm vụ của cháu
là bảo vệ an ninh cho cung điện Vahalla sao?”
“Uhm… Thật ra cháu bị ép đến đấy chứ… Mà đường đi từ cung điện đến đây
cũng mất gần 1 tuần chứ ít gì.” – Cô thở dài chán chường: “… Cũng tại
mọi người trong cung đang ráo riết chuẩn bị cho–“
“Chuẩn bị? Có gì quan trọng đến mức mà phải cử người đến tận thành phố Anc Gazetta này vậy?”
“Ah! Xin lỗi, không có gì đâu, cháu lại nói bậy rồi, chú đừng để ý nhé.” – Biết mình vừa nói hớ thông tin quan trọng, trông Lily bối rối thấy
rõ, cô vung vẩy hai tay để tránh đi ánh mắt dò xét của Airlan.
(Có lẽ là do cuộc họp sắp tới chăng?)
“Huh! Mà cháu không muốn nói cũng không sao. Cứ ở đây nghỉ ngơi thoái
mái, dù sao ta nợ cha cháu khá nhiều mà. Tiện thể cháu muốn ăn gì
không?” – Airlan đứng dậy, anh vừa cười vừa xoa đầu Lily.
“Chắc không ạ, cảm ơn chú nhiều lắm Airlan” – Cô cười, nụ cười thật tươi ấy khiến cho những suy nghĩ trong Airlan tan biến hết cả.
Đi ngang qua bàn của Akari, anh không quên nhờ cậu để mắt đến cô nàng
Farishta đang ngồi lẩm bẩm gì đó với thanh kiếm trước khi xuống bếp. Bên kia, cô bé tên Farishta cuối cùng cũng chịu bỏ thanh kiếm ôm khư khư
nãy giờ xuống, có vẻ như cô vẫn đang tiếp tục nói chuyện một mình...
*Rầm*
Farishta bỗng đập mạnh thanh kiếm xuống bàn không thương tiếc, định hét
lên nhưng cô đành dừng lại khi cảm thấy có người đang đến. Akari, thanh
niên sau khi ngồi không rảnh rổi không có gì làm nên quyết định đến hỏi
thăm cô.
_________
Đứng trước cửa quán café, một người đàn ông trung niên khoác chiếc áo choàng đen dài mang dấu hiệu của “Tháp”.
Ainsworth Achiban người được mệnh danh là Thánh ma thuật sư, ông có vóc
người khá cao cùng mái tóc đen. Người ta đồn ông mang trong mình sức
mạnh của những người khổng lồ bảo hộ cho cả vùng lục địa phía bắc.
”Lần theo dấu sức mạnh tới đây ko biết đúng không nữa? Lần sau phải nghe kỹ mấy ổng dặn gì mới được.” - Aisnworth suy nghĩ.
Đẩy thẳng cửa ra và sau một hồi tìm kiếm ông cũng nhận ra sức mạnh không thể nhầm lẫn vào đâu, ông tiến tới chỗ của Lily và hỏi: “Cô có phải
người tôi cần tìm kiếm không?”
_________
[Vương quốc Arvane]
[Thủ đô Clattaria]
Ngày 4 tháng 10 năm 98RC (Năm ngày trước cuộc họp)
14:00 pm
Lâu đài Windsor hùng vĩ khi xưa nay đã được xây dựng lại với một hình
hài khác, một pháo đài bất khả xâm phạm, pháo đài Stromort – Trung tâm
của thủ đô Clattaria. Vượt qua những năm tháng chiến tranh khốc liệt
nhất của nhân loại, Arvane trở thành một trong những vương quốc hùng
mạnh nhất thế giới hiện nay. Binh đoàn hiệp sĩ của họ là sự kết hợp hoàn hảo và hài hòa giữa sức mạnh tinh thần và thể chất không tưởng của con
người, song hành cùng các hiệp sĩ là những pháp sư tối cường. Có thể nói Arvane chính là trung tâm thế giới hiện tại.
“Mở cổng lên! Sir Merrant đã về.”
Tiếng lính gác vang lên khắp nơi trên tường thành. Một dáng người tiến
nhanh vào trong lâu đài. Những bước chân hối hả dưới tấm áo choàng cũ
kĩ. Sự hối hả của vị hiệp sĩ làm những người lính cảm thấy lung túng.
“Ta cần gặp hoàng gia ngay lập tức. Đây là việc quan trọng, mã đỏ.” Vị
hiệp sĩ không thèm chờ đợi thông báo được phát đi mà lao thẳng qua hàng
lính bảo vệ.
Mặc cho sự can ngăn, vị hiệp sĩ tiến thẳng tới nơi mình muốn một cách ồn ào nhất. Lối hành lang dài dẫn tới một căn phòng lộng lẫy nhất. Sự ồn
ào của đám lính bỗng im bặt khi đứng trước cánh cửa đó.
“Sir Merrant Gojiro, xin được diện kiến thưa hoàng đế Arkin. Có 2 sự việc cần cấp báo ngay thưa hoàng đế.”
Một phút tỉnh lặng chết người đè lên bầu không khí. Và rồi cánh của được mở ra, một căn phòng rộng rãi với những tiện nghi tuyệt vời nhất. Ở đây có cả tá người hầu đang túc trực phục vụ cho chủ nhân của căn phòng,
người đang ngồi trên chiếc ngai bằng vàng to tướng giữa phòng, hoàng đế
Arkin Arvane.
“Merrant, có việc gì?” Giọng nói vang thể hiện một vẻ khó chịu.
Merrant tiến vào và quỳ xuống trước ngai vàng. Với một thái độ kính trọng bậc nhất. Vị hiệp sĩ lên tiếng đáp lại hoàng đế.
“Việc này nên nói khi chỉ có hai người thưa hoàng đế.”
“Tất cả ra ngoài” Hoàng đế ra lệnh: “Merrant! Đưa kiếm của ngươi cho các tì nữ.”
Merrant lặng lẽ đưa thanh kiếm sau lưng của mình cho những tì nữ một
cách đầy miễn cưỡng nhưng trong ánh mắt của vị hiệp sĩ có một điều gì đó còn đau sót hơn nỗi ô nhục khi bị tước mất thanh kiếm của mình. Merrant chỉ chờ cho tới khi cánh của sau lưng được đóng lại.
“Thưa hoàng đế. Đoàn quân áp giải con gái lớn của ngài, đại công chúa
Armei Arvane đã bị tiêu diệt. Chúng thần không hề tìm thất xác của công
chúa. Khả năng…”
“Nó còn sống! Chắc chắn nó còn sống!” Giọng hoàng đế the thé vang lên
“Đúng là con gái của ta! Nó tài hoa như mẹ nó vậy. Đúng như những gì ta
đã dạy.”
“Nhưng thưa hoàng đế. Rõ ràng rằng công chúa đã muốn lật đổ người.” Merrant tỏ ra bất mãn
“Rõ ràng rằng công chúa đã phản bội người.”
“Tài năng luôn đi cùng với tham vọng. Nó rất giỏi. Và chẳng có gì có thể phủ nhận điều đó. Nhưng ta là hoàng đế vĩ đại nhất, sự vĩ đại của ta
không bao giờ bị đánh bại một khi ta còn sống. Anh không hiểu sao? Nó
phải giết ta nếu nó không muốn sự vĩ đại của ta che lấp nó.” Giọng hoàng đế pha lẫn giữa tự mãn và chán chường.
“Tại sao người luôn như vậy! Thần không thể hiểu tại sao người luôn
thiên vị Armei. Ngay cả khi đại công chúa phản bộ người.” Merrent trả
lời một cách đầy phẩn uất.
“Khi nào anh giống như ta, anh sẽ hiểu Merrant Gojiro” – Giọng hoàng đế vang lên, chờ Merrant dịu xuống, hoàng đế nói tiếp:
“Chỉ những ai tài hoa về trí tuệ, cao sang về phẩm hạnh, thiên phú về
cốt cách mới có thể là người của dòng dõi đế vương cao quý. Merrant, anh chỉ là một kiếm sĩ, chỉ biết vung kiếm mà thôi. Những người như anh sẽ
không hiểu nổi đâu.”
Merrant không đáp, anh cúi đầu xuống chấp nhận những lời hoàng đế nói ra và tỏ vẽ đã thấu hiểu nỗi lòng hoàng đế.
“Còn gì nữa không? Anh nói có hai việc cần trình báo phải không?”
“Vâng. Tin đồn về sự tồn tại của [Vương Kiện] và [Vương Miện của các vì
sao] đã được xác thực. Nó hoàn toàn có thật. Và đây là bằng chứng.” –
Merrant vén tấm áo choàng lên, đưa cánh tay trái mình lên trước, những
ký hiệu phép thuật đỏ rực tỏa sáng lấp lánh.
“Ngay cả anh cũng đã được chọn…” Hoàng đế bắt đầu suy nghĩ một cách cẫn trọng: “Merrent! Ta muốn anh đến cuộc họp của Tứ Đấng”
“Sao cớ!? Tôi!?” – Merrent giật mình đứng dậy, nhưng anh nhanh chóng nhận ra lỗi lầm nên quỳ xuống tạ lỗi.
“Hãy đoạt lấy [Vương Kiện]. Thứ duy nhất có thể hạ gục ta là cái chết và tuổi già. Nếu ta mất lúc này…Vương quốc, ta không chấp nhận sự sụp đổ
của nó. Hãy đem về cho ta…” – Hoàng đế bước xuống khỏi chiếc ngai xa hoa và chậm rãi tiến tới trước Merrant – “…sự bất tử, bất lão. Merrant, anh có đồng ý không?”
“Đó là vinh hạnh của thần, thưa hoàng đế!” Merrant nhanh chóng nhận lệnh.
“Hãy tự chọn lựa thánh vật mà anh muốn. Đồng thời ta trao cho anh toàn
quyền chỉ huy sư đoàn hiệp sĩ số 3. Mạng của chúng hoàn toàn là của anh
rồi. Và đừng quên những việc khác đấy.” Hoàng đế phất tay ra hiệu cho
Merrant rời khỏi căn phòng của mình.
Mọi việc xảy ra như Merrant đã tiên liệu trước. Đó là tác phong cơ bản
của một người chỉ huy và Merrant thì càng phải thấm nhuần hơn những
người thường một bậc.
Merrant Gojiro, người mang danh hiệu “Diệt long kiếm sĩ” danh giá, kẻ
được trao tặng thanh kiếm mang theo ánh sáng mặt trăng huyền thoại của
các hiệp sĩ. Bản thân Merrant đã chỉ huy quân đội Arvane chống trả quân
địch suốt 5 năm kể từ khi anh nhận chức đại tướng và hồng y giáo chủ thứ 7 của Arvane và hai lần cứu cả vương quốc khỏi thảm hoạ diệt chủng.
“Thưa ngài, đây là những thông tin mới nhất được tình báo đưa về.”
Bị vây kín trong giấy tờ, Merrant cố gắng đọc những ghi chép trên nền giấy photo chất lượng kém.
“Việc giới pháp sư mà đặc biệt là [Tháp] tham gia vào cuộc chiến này
không có gì bàn cãi. Nó không khác gì một mặt trận chiến lược quyết định chiến thắng trong cuộc thế chiến hiện tại cả. Vatican và Công hội tu sĩ cũng không khác gì cho mấy”. Merrant nhanh chóng nhận ra những thông
tin nổi trội.
“Và kẻ này… hắn ta cũng tham gia sao?” Merrent cảm thấy bất an.
“Edgar Wright – Hei… “