Hôm sau, từđầu đườngđếncuốingõ của thành phố Bđangsục sôithảo luận một tin tức: Tinh anh trẻ mới xuất hiện giới kinh doanh thành phố Bmuốnkết thông giacùng nhà họ Diệp!
Nhưng nhà họ Diệp không có con gái mà, kết hôn với ai đây?
Chính…chính là?
Có người nói ông Diệp muốn đưa thằng con thứ hai của ông ấygả đi ~ thực sự là nghiệp chướng mà! Cậu có biết con thứ hai nhà họ Diệplà ai không?
Chính là người chỉ huy ban nhạc trẻ tuổi của thành phố chúng ta, tôi thấytrên ti vi, đẹp trai lắm! Chà chà ~Vậy mà cũng ông Diệpđànhlòng ~
Tin tức quả nhiên bị Vưu Diệc Thanh công bố chogiớitruyền thông, cuộc sống yên bình của Diệp Tuấn bị phávỡ. Bất kể là liên quan tới công việc hay cuộc sống vốn trống rỗng của cậu, cả tronglẫnngoàiđềuphá đến rối tinh rối mù.
Hôm nay,Diệp Tuấn vừa tới dàn dựng và luyện tập tiết mục đãbị trưởng đoàn kéo tới phòng nghỉ ngơi, đóng cửa lại, đặt dựa lên cánh cửa. Diệp Tuấn bị ép tớinỗiđộng cũngkhông được, không thể làm gì khác hơn là mang theovẻnghi hoặc hỏi: “Trưởng đoàn? Ngưu Húc? Làm sao vậy?”
“Nghe nói cậu phải gả cho Vưu Diệc Thanh?” Ngưu Húc cắnrăng tàn bạo hỏi, trong giọng nói cònmang theo chút run rẩy.
“Nghe ai nói?” Diệp Tuấn cho rằng Ngưu Húc không chấp nhậnđược loại chuyện hoang đường này, thế làvỗ vỗ lưng Ngưu Húc, nói một cách tỉnh táo.
“Ainói? Cả thành phố B,đầy đường đều nói chuyện cậu sắp đám cưới! Diệp TuấnơiDiệp Tuấn.” Giọng nói Ngưu Húcđầy vẻ đau lòng.
Diệp Tuấn tiếp tục vỗ lưng Ngưu Húc, do bị đè lênnênhít thở có chút khókhăn, khó khăn nói: “Ngưu Húc, cậuthả tôiratrước đã,tôi sắp thởkhôngđượcrồi.” Ngưu Húc là bạn học hồi ở nhạc viện với cậu, lúc du học cũng đi chung, hai người tha hương nơi đất khách quê người dường như có thể nói làsống nương tựa lẫn nhau, thế nêntình cảm cực kỳ tốt.Trở về nước, hai người lại trùng hợpcùng làm việc, sự hiểu nhau nhiều năm cũng giúpbọn họ hợp tác rất vui vẻ. Vì vậy, cậucảm thấy mìnhcó thể hiểu tại saoNgưu Húclại tức giận như bây giờ.
Nhưng không ngờ Ngưu Húc cũng không buông tay, trái lại còn ép càng chặt hơn, hai tay đèchặt eo Diệp Tuấn, Diệp Tuấn luôn không quen gần gũi vớingườikhácnhư vậynênmuốn đưa tay đẩy, ai ngờ đẩy ra không được cònbị ôm trở về đi.
Ngưu Húc ôm chặt Diệp Tuấn, ánh mắt phảng phấtnhưkhông có tiêu điểm, trong miệng lẩm bẩm: “Không buông!Tôikhông buông!Tôiđãđợi nhiều năm như vậy…Tôicho rằng,một ngày nào đó cậusẽ rõ tình cảm của tôi. Vậy tôi bỏ ra nhiều năm như vậy, bây giờ tính là cái gì hả?”
Ngay một phút sau,Diệp Tuấn đã bị hôn môi. Diệp Tuấn kinh ngạc trợn to hai mắt, theo bản năng nắm lấy tóc người đang hôn say mêtrên ngườimình, dùng đầu gối đỉnh vào bụng y. Ngưu Húc đau quábuông tay ra, ôm bụng cúi người xuống.
Diệp Tuấn cựckỳ tức giận, lấy ra khăn tay từ trong túi quần, liều mạng dùng sức lau miệng. Cuối cùng vẫn cảm thấy không đủ, đi vàophòng vệ sinh củaphòng nghỉ rửa tay, dùng sức súc miệng.
Ngưu Húc nghe tiếng động phát ra từ phòngvệ sinh, co ngườingồi dưới đất, toàn thân vô lực. Ha ha, người y yêu nhiều năm sắpthuộc về kẻkhác.Thậtkhông cam lòng,bên nhaunhiều năm như vậycũng không dámđộng người ấy dù chỉmột chút, hyvọng người ấymột lần quay đầu lại, nhưngngười ấy cuối cùngkhông phải của mình.Chỉ hônmột cáithôi đãbuồn nôn không ngớt.Ngưu Húc dùng tay che đi đôimắt, nước mắt cuối cùng kiềm nénkhông được theo kẽngón tay rơi xuống.
Mà tâm trạng Diệp Tuấn vốn không tốt, mới sáng sớm ra ngoài đã bị cả đámphóng viên đuổi theo hỏi hết đông tới tây, đi tới nơi dàn dựng và luyện tập tiết mục không hiểu ra sao còn bị bạn tốt hôn. Vưu Diệc Thanh như vậy, bạn tốt nhiều năm cũng vậy, bộ tưởng mình là con dê nhỏ không biết phản kháng à? Diệp Tuấn xoa môi, đi ra khỏi phòngvệ sinh, nhìn thấyngườitrên đấtlạingẩnramột chút.
Ngưu Húc đangkhóc. Tại sao vậy chứ? Diệp Tuấn có chútkhông hiểu, rõ ràng là ysai,không phải sao? Tự nhiên hôn mình,Diệp Tuấn sờ sờ khóe miệng, nhớ tới nụ hôn tối hôm quacủaVưu Diệc Thanh. Cậunhíu mày, đi tới dùng ống tay áo xoanước mắtNgưu Húc, nghi ngờ nhìn y.
Ngưu Húc đứng dậy, cười khổ nhìn cậu: “Diệp Tuấn, cậuthật sự vẫn luôn không hiểu sao? Tôiđợi cậunhiều năm như vậy.
Diệp Tuấn lắc đầu một cái, hỏi: “Hiểucái gì?” Thế giới của cậu từnhiều năm trước tới nay cũng chỉ có âm nhạc, thời gianrảnhđều dànhcho bản nhạc.Chỉ vìNgưu Húc học chungnhiều nămmới làm bạn. Cậukhông hiểu Ngưu Húc đang nói cậukhông hiểu cái gì.Nhiều năm qua,cảngười ở sự nghiệp âm nhạccũngrất thân nhau.Một người làchỉ huydàn nhạc, một người làđoàn trưởng,hợp tác chưa bao giờ cócãi nhau, quan hệ đókhông phải là quan hệ tri kỷ sao?
Ngưu Húc đi về phía cậu, ánh mắt sâu thẳmnhìnthẳngvàoDiệp Tuấn.Dường như muốn nhìn thấy linh hồn nơi sâu xacủa cậu, mãi đến khi nhìn thấu con người cậu. Ythở dài một hơi: “Tôivốn không định nóira.Cậuvẫn ngốcnhư vậy,trừ âm nhạccủa cậu,cái gì cũng không hiểu.Tôinghĩ như vậy cũngtốt thôi, tôisẽ bảo vệ cậucả đời. Nhưng màbây giờ chuyện gì xảy ra? Cậu sắpcùng người khác kết hôn!”
Nói rồiNgưu Húc mệt mỏi xoa xoa đôimắt: “Tôimột chútcũng chưachuẩn bịkịp. Diệp Tuấn,cậubiết không? Từ lúc còn họcở Nhạcviện đếnkhidu học về nước, tôithích cậuròng rã 7 năm!Thậm chí, tôinghĩ cứ thếnhìn cậumê muộitrongâm nhạc, đến già cùng cậu bên nhau, hoặc là,trênlễđườnglúc cậucưới vợ sinh con, tôinhìn cậuvui vẻhạnh phúc.Nhưng tôikhông ngờtới kết cục như vậy.”
Diệp Tuấn đứng tại chỗ, triệt để bối rối. Cậutrợn mắt,há hốc mồm mà nhìn Ngưu Húc, không biết phải mở miệngthế nào. Hắn chưa từngcó ýnghĩ cùngbạn tốttrường nhiều năm ôm ấp này.Vậy phải chăng, cậu ta đối xử tốt với mình một phần cũng là có mục đíchkhác? Diệp Tuấn trong lòng rất chấp nhận, đứng tại chỗ, tay cũngcó chút run rẩy. Cậutự hỏi, mìnhluôn đối xử thật lòng với người khác, cũng không lợi dụngbất cứ aicái gì, nhưng tại sao mỗi người đều phảinhưđòi nợmà đòi mình những thứ mình không thể cho?
Trong lòng cậulạnh lùng, không biết vì gióđông quá lạnh hay vìmặc quá ítmà cậu bỗngcảm thấy tất cả người trên cõi đời nàyđều giả tạo đến cực điểm. Cậuchăm chúnhìn cổáo bành-tô trên người, chà xát tay, cố gắng sắp xếp lại những chuyện vừa xảy ra, tỉnh táo nói: “Tôimặc kệ kết cụcgì, tôichỉ biết cậulà bạn tốt nhiều nămcủa tôi,làtri kỷcủa tôi, cũng là bạn tốt trong công việc của tôi.”
Ngưu Húc cũng bình tĩnhlại, y thậtquá kích động. Vừa biết tin,cả ngườiycũng gần nhưtan vỡ, chỉ muốn bắt lấy ngườinày giải toả tâm trạng, lạikhông nghĩ đến cảm nhận củaDiệp Tuấn. Yxin lỗi cười cười: “Xin lỗi Tiểu Tuấn, chỉ vì quá đột ngột, tôicó chút không tiếp nhậnđược.” Đến bây giờDiệp Tuấn vẫn coi ylà tri kỷ, yđã thỏa mãn.
Diệp Tuấn gật đầu, sửa sang lại bề ngoài, mở cửađi ra ngoài. Ngưu Húc nhìn bóng người gầy gò màkiên cườngkia, cười cợt, với tính tình của Tiểu Tuấn, ngày xưa mình phảitốn không ít tâm tư mới làm bạn được với cậu.Vưu Diệc Thanhkia? Dùng phương thức này chắc chắnsẽ bị Tiểu Tuấn chán ghét đi. Trong lòng yđột nhiên nhẹ nhõm hơn, đi theo ra ngoài.
Mặc kệ thế nào, cuộc sống của Diệp Tuấn vẫn có sự thay đổirất lớn. ChuyệnNgưu Húc có thể bỏ qua, hai người quen biết nhiều năm cũng sẽ không vì chuyện này xảy rakhúc mắc.Có điều,khi cậudàn dựng và luyện tập tiết mục xong,đi rakhỏidàn nhạc lại bị phóng viên ngăn cản.Lúcnày, cậuhết nhịn được mà nổi bão.
Nổi nóng với phóng viên không tốt, muốn tìm phảitìm kẻ cầm đầu. Cậubất đắc dĩ bấm số điện thoại của người nào đó: “Tôimặc kệ anh muốnkhinào kết hôn, nhưng trước lúc đólại có thêm tênphóng viênnàođến phiền tôi, anh cứ chờngày hôn lễ bị cướp người đi!” Nói xong cũng thở phì phò cúp điện thoại.
Vốn đangvui rạo rựckhinhận được điện thoạicủaDiệp Tuấn,người nào đó chỉ nghe được một câu như vậy,còn chưa kịp nói câu nàođã bị ngắt máyrồi. Anhsờ sờ cằm, vợ chỉ nổi giận thôi cũngđáng yêu như vậy hà.
Diệp Tuấn gọi điện thoại cho Vưu Diệc Thanh xong,thế giới quả nhiên thanh tịnh rất nhiều.Chỉ là kết hôn vẫn có rất nhiều chuyện phải làm, ra mắt người lớn,thử đồ cưới,Diệp Tuấn nghĩ đến ngày mai phải gặp người lớn hai bên đãđau đầu.Chuyện gì đây chứ!