Chuyện Hoang Đường

Chương 3: Chương 3: Tỏ tình trực tiếp




Cuối cùng xengừng lạiở một quán ăn bên ngoàitại trang trí đơn giảntheo kiến trúcGiang Nam. Diệp Tuấn mở mắt ra, hơi giật mình, cậucho rằng,Vưu Diệc Thanh chắc chắn sẽ có hành vi củanhà giàu mới nổi, chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt,khoe khoangtất cả củamình, chắc chắn sẽ tới những nơi như nhà hàng Tâytrang trí vàng son lộng lẫy hoặc khách sạn năm saogì đó, cũng không ngờ đứng ở nơi đơn giản như vậy.

Bên trong cósân vườn đặc sắc theo phong cáchTô Châu, vườn nhỏcócảchiếc cầu nhỏ khúc chiết. Bướcvào phòng riêng, không khí cổ điển phả vào mặt. Ghế trònhình quả lê, bàn tròn, cửa sổ đượcmột chiếcgậy đẩy lênphânnửa, bên ngoàicó một cáihồ nhỏ. Vì bây giờ đã là đêm tối, trênhồnổi bồng bềnh những chiếc đèn hoa lung linh. Cảnhtrítao nhã, cảnh sắc hợp lòng người. Ánh đènmàu da cam cũng tạocho người ta thêm một phần ấm áp.

Vưu Diệc Thanh kéo ghế giúpDiệp Tuấn, nói bằng giọng chờ mong: “Vợ thíchchứ? Quánnày cũng không phải dễ tìm, vị trí hẻo lánh, nhưng vì món ăn rất ngon, nênđều đượcđặt trước.”

Diệp Tuấn liếc hắn một cái, ung dung ngồi xuống, cầm thực đơnlên, đều lànhững món đặc sản củaGiang Chiết. Cậugật gù, nói: “Cũng không tệ lắm, làm phiền Tổng giám đốc Vưu phí tâmrồi.”

Vưu Diệc Thanh có vẻkhông thích danh xưng Tổng giám đốcVưunày lắm, nắm chặtlấy tayDiệp Tuấn, khuôn mặt lạnh lùng, nói: “Em làvợyêu của anh, tại sao vẫn gọixa lạnhư vậy? Vợ gọi anh Diệc Thanh là đượcrồi, tấtnhiên,gọiThanh Thanh cũng không ngại.” Nói xong nhíu nhíu mày, khóe miệng khẽ conglên.

Diệp Tuấn co rútkhóe miệng, tênnày quả nhiên đầu óc không bình thườngmà. Cậu đànhmiễn cưỡng nởra một nụ cười, thốtra hai chữ: “Diệc Thanh.”

Người đối diện như đạt được thoả mãn màthoải mái đáp một tiếng, anhcầm lấy thực đơn đề cử vài món ăn cho Diệp Tuấn.

Diệp Tuấn nghe Vưu Diệc Thanh đề cử món ăn, nheo cặp mắt lại.Người này chắn chắcđiều tra tỉ mỉvề mình, ngay cả khẩu vịcủamình cũng biết rõ. Cậukhông khỏi có chút nghi ngờ, người này cuối cùng là cómục đích gì? Mớiđầu cậu nghĩ cha cậu tronglàm ăn đắc tội với anh ta, nên anh tamuốn làm thế để vũ nhục gia tộc cậu, nhưng sự tình xem ra cũng không thế.

Nếu muốn vũ nhụctại sao lại chọnmình? Đại ca là người thừa kế trong gia tộc, chọnđại ca chẳng phải càng đạt đượcmục đíchsao? Diệp Tuấn có chút không hiểu nổi.

Người đối diệnbảonhân viênphục vụ lên vài mónăn ngon, nhưng như nhìnra được sự nghi ngờ của cậu màmở miệng: “Vợ yên tâm, anhkhông có ác ý, anhchỉ thích em. Emgả cho anh rồi,gia tộcem thiếutài chính anhsẽ lập tức bù đắp.”

Diệp Tuấn khiếp sợ trợn to hai mắt, làm nửa ngày cuối cùng đưa ra cái lý do quỷ quái gì đây? Lần đầu được tỏ tình trước mặt, còn là một người đàn ông cũng làm Diệp Tuấn có chút ngây ngốc, cậuchỉ biếtngồi yênngay đó, há miệng, cuối cùng ngậmmiệng lại, sắc mặt ửng đỏ.

Vưu Diệc Thanh cầm ghế ngồi vàobên cạnhDiệp Tuấn, đưa tay nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Diệp Tuấn, chà xát, cuối cùng hônlên đómột cái, nói: “Anhbiếtchuyện này làm em khó thể tin nổi, nhưng sự thật chính là như vậy.”

Diệp Tuấn rốt cục phục hồi lại tinh thần, rút tay ra khỏi bàn tay anh, xoa xoa lênvạt áo, vẫn cứ có chút không thể tinđược, dùnganh mắt nhìn kẻ điên mànhìn Vưu Diệc Thanh: “Anh…Anhchỉvì nguyên nhân nàymàmuốn phá công tycha tôi?”

Vưu Diệc Thanh dường như không đoánđược Diệp Tuấn khiếp sợ như thế, vội vàng giải thích: “Coi như anhkhông ra tay, công tycha emcũng không chống đỡ được quálâu, không chỉ bảo thủmàcòn bịgia tộc emăn xén, một ngày nào đó cũng sụp đổ thôi.”

Diệp Tuấn mím môi: “Dù vậy cũng không cần anh tới làmkẻ hủy diệt!” Diệp Tuấn cảm thấy khó mà tin nổi, tại sao có thể có người như vậychứ?

Vưu Diệc Thanh thấyDiệp Tuấn tức giận, trong lòng cũng không biếtgiải thích gì, nhưng vẫn không hé miệng.Nếu không có canhbạcnày, anh ngay cả cơ hộiđếngần Diệp Tuấn cũngkhông có! Anh chỉnói: “Anhkhông làm người kẻ huỷ diệt, chờ emgả cho anh, anhsẽ không tham gia vào bất cứ tranh chấp nào tronggia tộc em.”

Diệp Tuấn liếc anh một cái, không nói lời nào.

Vưu Diệc Thanh lại rấttự nhiênmànói tiếp: “Lễ cưới đã định vào ngày 5.”

Diệp Tuấn nhíu mày: “Ngày 5tôicólịchbiểu diễn.”

Vưu Diệc Thanh lắc đầu một cái: “Nhưng anhđã thông báo với báo chírồi.”

Ánh mắt Diệp Tuấn ngưng lại, Vưu Diệc Thanh không chút khiếp sợ mà nhìn vào đôi mắt ấy, đối diện với đôi mắt híp lại củaDiệp Tuấn. Vưu Diệc Thanh hoàn toàn không để ý, hôn lễ đãđịnh vào tháng5, đây đã định chắc chắn, cũng là nhắc nhở. Cho dù làmình tỏ tình, nhưng anhcũng phảiđểđối phương rõ rằngchuyện này mình sẽ không nhượng bộdù chỉ một bước.

Diệp Tuấn tức giận trong lòng, không nói lời nào. Sinh ra một tiacăm ghétđối với người này, nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Lúc này,món ănđược đưalên. Vưu Diệc Thanh cười híp mắt giúpDiệp Tuấn chia thức ăn, Diệp Tuấncũng không từ chối, trôngăn khávui vẻ, nhưng trong lòng thìđang chửi bới: “Đồ điên!”

Một bữa cơmdiễn ra trongtrầm mặckết thúc. Diệp Tuấn không nói gì, Vưu Diệc Thanh gợi chuyệnđể nóicũng hầu như không được đáp lại, anhcó chút tức giận nhưng đối vớiDiệp Tuấn không thể làm gì.

Sau khi ăn xong hai người cũng là không nói gì. Diệp Tuấn trầm mặc ngồi vào ghế sau xe, lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Vưu Diệc Thanh biết hôm nay chọc giận người nàyrồi, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi, ngoan ngoãn lái xe chở người ta về nhà.

Mùa đông năm nay đặc biệtđếnsớm, đoạn đường có đặt đèn đường thoáng cái đã qua, làm cho người tacómột cảm giáckỳ quái lạ lùng. Diệp Tuấn có chút mệt mỏi, cứ thếvùi đầungủ gật.

Cho nên khi xe chạy đếndưới lầu nhà trọ,Diệp Tuấn đã ngủ say. Vưu Diệc Thanh nhìn người mà trên mặt mất đi sựlạnh lẽo cứng rắntrước đó, cũng làm vẻ lưu manh như lúc mới gặpDiệp Tuấn, mà dịu dàng mỉm cười, cởiáo khoác Âu phụctrên người, chuyển từ vị trí lái xesang ghế sau cạnhDiệp Tuấn, khoác áo lên cho cậu.

Bên ngoài,ánh trăng lạnh như nước, Vưu Diệc Thanh lấy ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trước xe, châmlửa dựa vào thân xe hútthuốc, vòng khói phun vào không khíđêm đông, dưới ánh đèn đường màu da cam nhìn có vẻ đặc biệt cô đơn. Vưu Diệc Thanh cười khổ một tiếng. Dùng tay gảy gảy đóm lửa tàn thuốc, cuối cùng hít sâu một hơi, ném phần còn lại của điếu thuốc xuống đất,giẫm chân dụi tắt, xoay ngườinhìn ngườingủ saytrong xe.

Diệp Tuấn ngủ saykhông hề phòng bị, Vưu Diệc Thanh không nhịn được mà đến gần hôn cậu. Mềm mại như trong tưởng tượngcủa mình, lại mang theo hơi thở đặc trưng của người kia. Vưu Diệc Thanh chìm đắmtrong nụ hôn mình vừa trộm được,nhắm hai mắt lại, đưa đầu lưỡithăm dòcạy rahàm răngngười kia, cuốn lấyđầu lưỡi người kiamàhút đến thỏa mãn.

Đang hôn say mê lạibất thình lình bị đẩy ra. Diệp Tuấn thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng trừng mắt nhìn anh, thốtra hai chữ: “Biến thái.” Sau đó vứtáo khoác xuống đất, xuống xe không quay đầu lại, đi vào nhà trọ của mình.

Vưu Diệc Thanh vuốt môi mình, nhìn bóng lừngthở phì phòcủa người kia, như tên trộm, trộm được thứ mình thích mànở nụ cười vui vẻ. Anhcũng không nhìn lầm, người kia hai tai đều đỏ, nói không chừngđây là nụ hôn đầucủangười kia.

Diệp Tuấn vừa đi vừatức giận chùi môi, tên biến thái này, không chú ý một chútmà để anh tatrộm đi nụ hôn đầu của mình rồi. Cậuxoa môi mình, mới đầu cậu còn không tin Vưu Diệc Thanh sẽ vì lý do đó mà độngđến công ty cha cậu, bây giờđã tin 9 phần. Tênđiên này làm ra chuyện gì đều có thể!

Cậu vuốtđôi môibị hôn đến sưng của mình, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, nói vậy là mình thiếu nợ chamột lần. Cậunhíu mày, nếu việc này xảy ra là do mình, vậy cậunói không trở về Diệp gia cũng không đúng. Nghĩ đến máitóc bạcphơcủa cha, trong lòng Diệp Tuấncuối cùngvẫn mềm nhũn, hay làhôm nào trở lại thăm chađi.

Diệp Tuấn trở lại nhà trọcủa mình, nằm ở trên giường, trong đầu rối tung,biểu diễn đã chuẩn bị được một tháng, không thể ngay lúc này nói đổingườichỉ huylà đổi, người chỉ huy chính làlinh hồn củađội nhạc, mỗi ngườichỉ huy đối với bản nhạcđều có sự thấu hiểu riêng, vào lúc này làm sao có thể đổingườichỉ huy! Cậunhắm mắt lại, tràn đầy cáu giậnVưu Diệc Thanh đã ép mình kết hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.