Chuyện Làm Dâu

Chương 12: Chương 12: Bà lớn làm gì ngoài vườn bưởi




Sau hôm đó, tình cảm tôi và chồng tôi thăng thêm một bậc, nhưng ở nhà thì chúng tôi cũng chẳng lộ liễu là mấy, cứ bình thường thôi, mà mụ Tâm dạo này làm cái gì ấy, cứ sáng lại đi, chiều tối mới về, mà tôi với mụ ta thì đâu thân thiết nên tôi cũng chẳng hỏi làm gì, miễn sao đừng động chạm tôi là được. Nước sông không phạm nước giếng.

___

Thời gian cứ thế mà trôi qua, tuy tôi không thích bà lớn, nhưng trước mặt vẫn phải gọi một tiếng mẹ nhỏ nhẹ.

Mấy hôm nay bà nhỏ bị ốm, không biết bệnh tình thế nào mà cứ nằm trong phòng suốt, cơm cháo gì đều do dì Hồng đem vô tận phòng, bác sĩ lại nhà khám cũng nói bà nhỏ không sao, nhưng tôi thấy sắc mặt bà nhỏ xanh dữ lắm, bà nhỏ nói bà bị tức ngực, đầu thì đau, chỉ muốn nằm thôi, ba chồng tôi vừa đi công tác vừa về, nghe bà nhỏ bệnh liền vào thăm.

- -bà làm sao, thấy mệt ở chỗ nào??

- -Tôi không sao, sao ông nói vài ngày nữa mới về.

- -Tôi nghe nói bà bị ốm nên phải về ngay, (ba chồng hỏi tôi) thế bác sĩ nói sao mà người bà nhỏ xanh lè xanh lét vậy nè?

Tôi thưa:

- -Dạ, bác sĩ khám thì nói mẹ không sao, nhưng con cũng thấy sắc mặt mẹ kém lắm, ăn chút xíu cháo chứ không ăn được cơm.

Ba chồng tôi lắc đầu:

- -Không được rồi phải vào bệnh viện, chứ không để ở nhà được, Nhi, con xếp cho mẹ vài bộ đồ, chuẩn bị đi viện.

Bên ngoài có tiếng lộc cộc đi tới, chắc là bà lớn, vì bà ấy có thói quen mang dép đế nhọn, âm thanh phát ra tôi đoán mười mươi là bà ấy.

- -Ông về khi nào mà tôi không hay?

- -Tôi vừa về, nghe sắp nhỏ nó nói bà nhỏ bệnh nên vào xem, tình hình này phải đưa bà ấy vào viện.

Bà lớn khẽ nhìn qua bà nhỏ một cái, sau đó nói:

- -Bệnh thông thường ấy mà, bác sĩ có nói Không sao đâu, có gì mà ông phải làm quá lên, sức khỏe của cô ta thì ông lạ gì nữa.

Tay tôi vẫn mở tủ lấy cho bà nhỏ bộ quần áo để thay ra, lấy luôn hai bộ khác kẻo bác sĩ bắt nhập viện thì cũng có sẵn.

Bà lớn hắng giọng:

- -ựm.. Nhi.. Làm gì đấy,qua đây mẹ biểu chút chuyện?

- -Dạ con đang xếp quần áo cho bà nhỏ đi viện ạ.

- -Cứ để đó cho con Mận nó làm, con theo mẹ.

Tôi định trả lời thì thấy cái phủi tay của bà nhỏ, ý bà là bảo tôi cứ đi theo bà lớn đi.

Sải bước theo bà lớn đến vườn hoa hồng, tôi đi sau lưng, bà lớn vẫn chưa nói năng gì, cứ đi lòng vòng rồi xem hoa xem lá, buộc lòng tôi phải nói trước:

- -Mẹ gọi con ra đây có gì không ạ?

Bà lớn trả lời tỉnh bơ:

- -Chẳng có gì cả?

Cái gì, chẳng có gì cả, bà ấy bị gì thế? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?

- -Chỉ là mẹ không muốn con tiếp tay cho kẻ thù, con nên nhớ, bà ta là vợ nhỏ của ba chồng con, là mẹ kế của chồng con, mẹ thấy dạo này con có vẻ thân với bà ta nhỉ.?

Tôi cười:

- -Dạ không, con với bà nhỏ vẫn bình thường mà mẹ, tại vì bà nhỏ ốm nên con xếp phụ vài bộ quần áo thôi Ạ. Chứ cũng chẳng thân thiết gì đâu.

- -Ừm, tốt.. Con nên nhớ con là con dâu của mẹ, một tay mẹ cầm trầu cau đi cưới con về đây, con theo ai thì tự khắc con phải hiểu..

Tôi khẽ cười thầm trong bụng, tức nhiên tôi phải theo mẹ của chồng tôi rồi, chẳng nhẽ theo bà, bà định dùng roi thừng đánh tôi nữa mà, tôi còn nhớ đây này bà lớn ạ.

- -Dạ. Con biết rồi mẹ!

Bà lớn rảo bước từ vườn hoa sang hồ nuôi cá, mà đến đây, người tôi bỗng thấy rùng rợn sao sao ấy. Những hình ảnh của Ái Nhi lại xuất hiện trong đầu. Chiếc mũi xiêu vẹo, gương mặt máu me lại lẩn quẩn trong tâm trí của tôi.

- -Con lấy chút thức ăn cho cá ăn đi.

Thấy tôi đứng ngây ra, bà lớn phải gọi thêm lần nữa:

- -Nhi.. Nghe mẹ nói không?

Tôi giật mình:

- -Dạ. Mẹ nói sao ạ?

- -Mẹ bảo con lấy chút thức ăn rải cho cá ăn, đầu óc con để ở đâu vậy?

Nhìn mặt hồ trong vắt, những con cá vẫy đuôi dưới làn nước trong veo mà cái gương mặt kinh dị kia lại ùa về như cơn lũ lớn, tôi từ chối:

- -Lúc nãy con có cho ăn rồi mẹ. Mà mẹ ơi, sắp đến giờ cơm rồi, con xin phép xuống bếp phụ mọi người ạ.

Bà lớn khóe môi cong lên một nụ cười, tự tay bà lấy chút thức ăn, rải từng chút xuống hồ.

- -Ăn rồi ăn nữa có sao đâu con, con xem, cá nó vẫn đói lắm, vẫn ăn tốt chưa kìa. Ăn đi, ăn nhiều vào, thịt người ngon lắm.

Tự nhiên mẹ chồng tôi nói xong sống lưng tôi chợt lạnh buốt, cả hai tay nổi da gà hết cả. Ánh mắt của bà lớn nhìn tôi, sao mà giống của Ái Nhi đến thế.

Tôi bất giác lùi lại, nghi hoặc:

- -Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy ạ?

- -Thịt tươi xanh, ăn ngọt lắm.

Nói xong bà lớn liền ngất xỉu, chẳng may ngã người xuống hồ cá cái “bùm”, những con cá sợ hãi bơi tán loạn, tôi hoảng hồn, gọi um lên.

- -Mẹ.. Mẹ ơi… có ai không, cứu với, bà lớn ngã xuống hồ cá rồi nè..

Chẳng kịp suy nghĩ, tôi phóng nhào xuống hồ cá kéo bà lớn lên trên, tuy hồ nước không quá sâu nhưng vì bà lớn đang bị ngất nên người sắp chìm xuống, rất là nặng, tôi phải khó khăn mới kéo bà lên được, cũng may lúc ấy có anh làm vườn thấy, được anh kéo phụ lên trên rồi bế bà lớn vào trong. Mà trong nhà lúc này ba tôi và bà nhỏ đã đi vào bệnh viện, tôi với dì Hồng thay quần áo cho bà lớn, rồi dì Hồng sai con Mận làm ly nước chanh ấm, trên này dì Hồng lấy chai dầu bôi cho bà lớn, vừa bôi vừa đưa vào mũi cho bà lớn ngửi, một hồi thì bà lớn tỉnh.

- -Mẹ..

Bà lớn nhíu hai đầu mày, ngó nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi hỏi:

- - Có chuyện gì vậy? Sao mọi người kéo vào đây đông vậy?

- -Mẹ.. Mẹ vừa bị ngất xỉu, làm con sợ quá chừng luôn.

Dì Hồng đỡ bà lớn ngồi dậy, tôi chèn cái gối sau lưng cho bà tựa vào, sau đó đút bà vài muỗng nước.

- -Mẹ thấy sao rồi? Có khó chịu hay đau nhức ở đâu không, hay là để con kêu xe đưa mẹ vào bệnh viện nha.

Bà lớn lắc đầu nhè nhẹ.

- -Thôi. Không cần đi viện đâu, mẹ không sao. Mọi người ra ngoài làm việc đi. Mẹ nằm một chút.

Tôi định ở lại nhưng bà lớn không cho, thấy vậy tôi đành xuống bếp, nấu cho bà nồi cháo thịt bò, cũng chưa hỏi bà về những câu nói lúc nãy. Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy thật kỳ lạ, cái giọng bà lớn lúc đó y hệt giọng của chị Ái Nhi, cái ánh mắt kia không khác một chút nào cả, rốt cuộc là sao, chuyện gì đang xảy ra, sao lại mơ hồ như vậy?

Tối hôm đó chồng tôi về trễ, anh nói công ty có nhiều việc lúc anh về đã là tám giờ tối, tôi đi nấu thức ăn cho anh, mà nấu nhiều một chút, tôi cũng muốn ăn với anh cho vui, dù sao ăn một mình cũng sẽ rất buồn. Được cái thức ăn tôi nấu bây giờ cũng hợp khẩu vị với chồng mình, anh ta không còn chê nữa.

Mà chê á, đêm tôi không cho ngủ cùng luôn, ai thiệt biết liền.

- -Ừm, món này ngon đấy.

Tôi vênh mặt:

- -Chứ sao, tôi nấu thì cái gì chả ngon! Như nhà hàng năm sao ý.

Chồng tôi bĩu môi:

- -Vừa khen mà cái mũi đã phổng ra rồi. Khiêm tốn chút đi. Hôm nay ở nhà có gì không?

Tôi gác đũa, kể cho chồng tôi nghe chuyện đã xảy ra hôm nay, anh nghe xong thì cũng im lặng, nhưng tôi để ý trong đôi mắt đang gợn sóng. Tôi ngập ngừng vài giây rồi hỏi:

- - Tôi biết tôi không nên hỏi anh nhưng mà hôm nay cho tôi phá lệ một lần nhé, anh có thấy bà lớn mấy hôm nay khác lạ không, anh định như thế nào, sao không nói ra chuyện anh không phải con bà ấy? Tôi thấy bà nhỏ rất tội nghiệp, lúc nào cũng mang tiếng cây độc không trái, gái độc không con.

Chồng tôi đặt đôi đũa lên chén, uống ngụm nước lọc, ngã lưng ra ghế, trầm mặc.

- -Như tôi đã nói, chưa đến lúc, khi thời cơ đến, mọi chuyện sẽ được rõ ràng.

Nói rồi anh đứng lên, đi lên phòng, tôi ăn nốt phần cơm với thức ăn rồi dọn dẹp sạch sẽ mới lên sau.

Tôi có gọi hỏi thăm bà nhỏ, bà không sao, bác sĩ siêu âm không phát hiện gì bất thường nhưng ba chồng tôi vẫn nhất quyết bắt bà nhập viện theo dõi nên tạm thời đêm nay họ ở lại bệnh viện, con Mận cũng ở lại để sai vặt.

______

Cũng khuya hôm đó, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được, chồng tôi có lẽ hôm nay mệt nên anh ngủ sớm, tôi sợ lăn lộn hoài ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh nên nhẹ nhàng ngồi dậy đi xuống giường, di chuyển đến cửa sổ, vén rèm ra nhìn lên bầu trời, hôm nay là ngày rằm nên trăng đặc biệt tròn và sáng hơn mọi ngày, ánh sáng của vầng dương soi sáng khắp mọi nơi, tất cả mọi thứ như chìm vào giấc mộng, những đóa hoa hồng ban ngày kiêu hãnh khoe sắc thì bây giờ cũng thu mình nằm ngủ, đàn chim non cũng bay về tổ ấm của mình. Tất cả đều chìm trong yên lặng và tĩnh mịch.

Đứng một lúc, người cũng thoải mái đôi phần, tôi định quay lại giường thì một bóng người rón rén đi thật nhanh về phía vườn hồng của bà lớn, cái bóng ấy mặc trang phục màu đen huyền, dáng vẻ khả nghi lắm, chẳng lẽ là có trộm. Cũng không đúng, nhà chồng tôi rất kín cổng cao tường, trộm khó mà vào được.

Tôi chạy lại giường lay chồng tôi dậy, kể cho anh nghe, chồng tôi bặm môi, bảo tôi ở đây, anh đi xuống. Nhưng tôi níu áo anh:

- -Cho tôi đi với.

- -Không được.. Cô ở lại đây đi. Nếu là trộm thật sẽ nguy hiểm.

- -Có anh, tôi không sợ đâu, cho tôi đi với mà.

Chồng tôi kiểu như biết tính tôi nên cũng đồng ý:

- -Được rồi.. Theo tôi..

Hai vợ chồng tôi nhẹ nhàng đi xuống nhà, mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên không có dấu hiệu gì thay đổi hay mất cắp, mà tôi không nghĩ là trộm, trộm vào phải lấy đồ rồi chuồn chứ đi ra vườn hồng làm gì, chúng tôi lại mon men ra vườn hồng, dưới ánh trăng sáng, không một bóng người, càng không thấy gì bất thường. Chồng tôi hỏi nhỏ:

- -Cô không hoa mắt đấy chứ?

- -Không, chính mắt tôi thấy cái bóng đen từ trong nhà đi ra đây mà, giờ đâu mất rồi.

Chồng tôi đảo mắt nhìn một vòng rồi hỏi tiếp:

- -Ở đây chỉ có thể đi đến hồ cá hoặc ra vườn bưởi, cô nói cái bóng theo hướng nào?

“Hồ cá”, nghe đến hai cái từ đó mà da gà tôi lại được dịp nổi cộm lên, mà theo những gì tôi thấy thì có lẽ cái bóng sẽ chạy ra vườn bưởi.

- - Tôi nghĩ là nó ra vườn bưởi, vì nó chạy theo hướng bên này.

Đột nhiên anh nắm lấy tay tôi:

- -Cẩn thận nhé.

Bọn tôi đi nhè nhẹ ra vườn bưởi, trăng sáng nên mọi vị trí cũng coi như thấy rõ, những bước chân không dám bước mạnh, chúng tôi bước nhẹ nhất có thể, chồng tôi đi trước tôi một bước, tay anh vẫn nắm chặt tay tôi không rời. Vườn bưởi này khá rộng và sâu, cho nên chúng tôi phải vừa đi vừa quan sát trước sau thật kỹ, đột nhiên chồng tôi kéo tôi nép vào gốc cây bưởi, tôi ló đầu ra nhìn thử thì thấy phía đằng trước có một luồng sáng, hình như là ánh sáng của ngọn lửa đang cháy. Một bóng đen đang xoay lưng về phía chúng tôi, làm gì đó mà tôi không nhìn thấy rõ.

- -Wao. Xa vậy mà anh cũng thấy à?

Tôi thì thầm hỏi, chồng tôi đáp bằng cái giọng cực kì nhỏ:

- - Đêm hôm khuya khoắt ai lại ra đây làm gì vậy?

Anh ghé tai tôi:

- - Bây giờ chúng ra lách vào những cây phía bên này để đến gần đó, nhớ không được buông tay ra, hiểu chưa?

Tôi gật đầu thay cho câu trả lời, hai chúng tôi bây chẳng khác ăn trộm là mấy, rón rén từng bước đến gần cái bóng đen kia, ở khoảng cách khoảng vài chục mét, cái bóng đen kia đang ngồi trước ngọn lửa, ném một cái gì đó vào ngọn lửa, nó tựa tựa như hình nhân, trước mặt còn có một cái chén, sao cái bóng dáng này quen quá nhỉ, tôi thấy rất rất quen mà chưa xác nhận được là ai.

Bỗng cái bóng đen kia cất tiếng nói, mà cái giọng nói này phát ra cả tôi và Thắng đều sửng sốt. Là bà lớn. Chính là bà lớn. Bà ấy lẩm bẩm cái gì đó mà tôi không hiểu được, nó giống như đọc thần chú vậy đó. Tôi có hơi sợ, siết chặt tay Thắng hơn, anh hiểu ý, vòng cánh tay lên ôm lấy bả vai của tôi rồi kéo vào lòng anh. Lúc ấy tim tôi làm sao ấy, nó chợt đập thình thịch, rất rất chi là mạnh.

“ào ào”

Gió lớn thổi lên, thổi bay cả những chiếc lá khô rơi rụng dưới đất, càng lúc trận cuồng phong càng dữ dội theo tiếng đọc của bà lớn, tôi sợ hãi bấu chặt vào người của Thắng, bà lớn đang làm cái quỷ quái gì vậy?

Một con dao sáng loáng từ đâu được bà ấy lấy ra, sau đó vén tay áo bên trái lên mà dùng lưỡi dao nhọn hoắt kia rạch một đường dài rồi nhanh nhẹn lấy cái chén ra hứng. Ôi mẹ ơi tôi đang xem cái gì đây? Kinh khủng hơn là bà ấy còn dùng lưỡi liếm những giọt máu dính trên con dao, liếm luôn cả máu còn đọng lại trên cánh tay, sau đó bà lớn lại tiếp tục lẩm bẩm, gió lớn vẫn không ngừng thổi mạnh, bà lớn cười ha hả, đưa ngón tay vào chén máu rồi trộn đều lên và đưa vào miệng uống cái ực, sau khi uống xong trong chén còn sót lại một vài giọt, bà ta lại lè cái lưỡi của mình mà liếm cho sạch, nhưng mẹ ơi, cái lưỡi, cái lưỡi của bà lớn dài ngoằng và nhọn hoắt, cái lưỡi đó liếm sạch sẽ những gì trong cái chén, rồi cũng chính cái lưỡi ghê rợn đó đá cái chén đi thật là xa.

Bà lớn đứng bật lên, dang hay tay, ra cười ha hả:

- -Ta là mạnh nhất, ta là mạnh nhất ở đây, ha ha…

Đúng lúc này mặt trăng đang du hành ngang đây, bà lớn nhìn lên cao rồi gầm gừ như con chó sói, bộ mặt rất đáng sợ, ánh mắt đỏ au như con thú dữ sắp ăn thịt người. Hai tay bà ấy đưa lên cao như muốn bắt lấy mặt trăng, nhưng không được, bà ấy lại tiếp tục những tiếng gầm gừ của mình, rồi tức giận dùng chân giậm nát ngọn lửa đang le lói mà không hề cảm thấy đau đớn.

“Xột xoạt, xột xoạt “

Ôi không, Tôi vừa giẫm lên lá khô, tạo ra tiếng động.

- -Ai đấy?

Bà lớn nhíu mày, từng bước đi về hướng chúng tôi đang đứng, ôi trời ơi, làm sao đây, Thắng đưa tay bịt miệng tôi lại, tôi chỉ còn biết ôm chặt lấy anh không dám buông ra.

- -A... Bắt được mày rồi!! Chết với tao!!

“Ngồm ngoàm. Ngồm ngoàm.”

- -Ngon quá, ngon quá đi.

Tôi lấy hết can đảm nhìn ra thử, thì.. Bà lớn.. Bà ấy đang cầm trên tay con rắn mà nhai sống nó, máu me xung quanh miệng bà ấy trông kinh khủng lắm, hàm răng nào mà có thể nhai được loài rắn có thịt dai như kia, bà ấy điên cuồng ăn hết nửa con rắn rồi mới vứt đi.

Tiếng gầm rú lại vang lên!!

Gió vẫn mãnh liệt thổi, đến khi bà lớn rùng mình mấy cái, sắc mặt dễ chịu hơn thì gió mới thôi không thổi nữa, bà ấy lau miệng sạch sẽ, đi đến lấy con dao nhét vào người rồi đi thẳng hướng về nhà, đến khi bóng bà ấy khuất hẳn thì Thắng mới bỏ tay khỏi miệng tôi và tôi mới dám thở mạnh.

- - Anh Thắng, bà ấy giống quỷ quá, sao có thể ăn thịt sống, uống máu tươi như vậy, èo, kinh khủng quá.

Chồng tôi căn dặn tôi:

- -Chuyện hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ cho người nào biết đó.

- -Kể cả bà nhỏ sao?

- -Tôi sẽ nói với bà ấy sau, bây giờ đi vào thôi.

Thắng Vẫn nắm tay tôi đi vào trong, vẫn cẩn thận chậm rãi đi vào, còn bảo tôi không được một mình tiếp xúc với bà lớn, tất nhiên rồi, bà ấy như ma như quỷ như này ai mà dám đến gần chứ. Nói đến tôi vẫn còn thấy sợ đây này.

____

Sáng hôm sau tôi đang nấu thức ăn sáng với mọi người thì bà lớn đi xuống, tôi thấy bà ta thì viễn cảnh uống máu ăn rắn lại hiện về, người tôi run lên, đến độ làm đổ cả bát nước mắm vừa rót ra.

- -Ấy chết..

Bà lớn lắc đầu:

- -Cẩn thận vào chứ, có rót nước chấm mà cũng không xong.. Đang nấu cái gì đó mà lộn xộn hết vậy?

Dì Hồng thưa:

- -Dạ tôi nấu bánh canh cua cho nhà mình ăn, còn bên này là cháo thịt đem vô cho bà nhỏ.

Bà lớn bĩu môi:

- -Ở trong đấy thì có căn tin bán đầy ra, cần gì đem vào. Không cần đem đâu.

- -Nhưng đây là ý của ông chủ ạ.

Bà lớn nghe đến ba chồng tôi thì không nói nữa mà chuyển sang quát mọi người làm nhanh cho bà ấy ăn. Tôi có để ý, hôm nay bà lớn mặc đồ dài tay, thần sắc cũng tốt hơn hôm qua rất nhiều. Chỉ có điều, cái đôi mắt vẫn còn cái gì đó đáng sợ, không như bình thường. Tôi không dám bắt chuyện chỉ cấm đầu xuống làm để khỏi nhìn thấy gương mặt của bà ta mà thôi.

__

Tôi đi nhờ xe chồng mình đem phần cháo vào bệnh viện cho ba và bà nhỏ, tôi có bảo anh ghé vào thăm bà nhỏ một chút nhưng anh nói chiều anh về sẽ ghé sau vì sáng nay anh có hẹn với khách hàng, tôi trêu anh:

- -Eo ôi anh Thắng giờ ngoan và giỏi quá, làm tôi tự hào ghê gớm.

- -Làm gì mà tự hào?

- -Chả tự hào à, hồi trước chưa cưới tôi anh ăn chơi sa đọa, bây giờ có tôi lại thành người giỏi giang thế này, chẳng phải nhờ công tôi sao? Nên tôi nghĩ anh nên tăng lương cho tôi đi!

Chồng tôi phì cười, sau đó nói:

- -Tham như cô người ta xích đầy ở cổ?

“xích đầy ở cổ”

Tôi la lên, đánh vào người tên chồng khốn kiếp:

- -Ý anh nói tôi là chó hả, chó này, chó này, đánh chết anh này..

Tôi cứ thế đánh bùm bụp vào người của Thắng, chẳng may mất đà, dúi người vào ngực anh ta, mùi thơm gỗ đàn hương xộc vào mũi thật dễ chịu. Lúc này, hai tay của Thắng đang ôm lấy người của tôi, tôi đồng thời ngước nhìn lên thì gặp ngay ánh mắt của anh đang chăm chú nhìn mình, cái ánh mắt trìu mến và da diết, anh cúi đầu thấp xuống một chút, chậm một chút chạm vào bờ môi của tôi, cả người tôi như bị đông cứng ngắc, một chút cử động hay phản kháng cũng không có, quá bất ngờ.

Cứ tưởng sẽ là một nụ hôn sâu ngất như ngôn tình, các soái ca sẽ ép sát vào ghế xe và hôn cuồng nhiệt, nhưng không, mẹ kiếp tên chồng mất nết của tôi chỉ chạm nhẹ như vậy rồi rút ra, cười lớn:

- - biết ngay là cô thích tôi mà!! Kkk..còn nhắm mắt nữa kia..cô đang trông chờ điều gì, có phải..

- -Anh im đi..

Tôi quê một cục.. Xô mạnh cánh cửa xách lồng cháo đi nhanh vào bệnh viện, khốn kiếp thật,dám trêu tôi, cho tôi ăn dưa bở, ác như chó.

Hôm nay bà nhỏ có vẻ mệt hơn nửa, nhưng bác sĩ không tìm ra bệnh, các kết quả siêu âm thì bà nhỏ hoàn toàn bình thường, không hiểu sao người lại tái xanh, sắc khí mờ nhạt, mới một đêm mà xuống cấp trầm trọng.

Tôi theo ba chồng ra hành lang, tôi hỏi:

- -Ba định như thế nào ạ, con thấy bà nhỏ không được ổn lắm.

- -Ba định để hôm nay nếu bà ấy không khỏe thì sẽ chuyển viện, hoặc ra Hà nội, chứ không thể kéo dài tình trạng này được, như con thấy đó, bà nhỏ càng lúc càng yếu, ba lo lắm.

Đột nhiên tôi nghĩ đến bà lớn, có khi nào bà ấy làm gì bà nhỏ không? Cái hình nhân ném vào lửa đêm qua có ẩn ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.