Mụ Tâm nhanh chân sải bước đến chỗ tôi, đột ngột tát mạnh tôi liền hai cái, mẹ kiếp, tát mạnh đến nổi má tôi rát rạt, người run lên vì giận dữ.
- -Khốn nạn, sao cô có thể khốn nạn như vậy hả, cô biết chiếc lắc tay này quan trọng với tôi thế nào mà sao cô nỡ lòng nào mà lấy cắp kỷ vật của vợ chồng tôi vậy hả? Trời ơi, mẹ ơi, mẹ phải lại công bằng cho con, vì chiếc lắc này mà anh Thịnh buồn con cả tuần liền đó mẹ.
Coi mụ Tâm giãy nảy mà tôi buồn cười, diễn cứ như thật.
- -Con yên tâm, mẹ nhất định đòi lại công bằng cho con, không để kẻ xấu tác oai tác quái ở nhà này được.
Cái giọng bà lớn nghe qua như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
- - Tím, vào trong lấy cây roi ra cho bà. Hôm nay nhất định phải dạy dỗ một trận để biết lễ nghi nhà này.
Cái gì? Lấy roi á? Định đánh tôi á, ây da, lại làm cái chuyện lạ lùng gì nữa đây?
Con bé Mận nghe bà lớn nói đến cây roi thi mặt trắng bệch không còn giọt máu, nhìn tôi trân trân, rồi quỳ rạp dưới chân bà lớn, khóc lóc:
- -Bà ơi, xin bà đừng có đánh mợ Ba, bà ơi.
Bà lớn đanh giọng:
- -Tránh ra, không phải việc của mày. Nếu không đừng trách tao đánh luôn cả mày đấy.
Bà lớn liếc mắt sang nhìn tôi, hét lớn:
- -Còn không Mau quỳ xuống.
Tôi không phục, chính là không phục, thời buổi hiện đại, làm gì có chuyện mẹ chồng đánh con dâu, lại còn cái kiểu quỳ gối đánh kiểu này. Liếc sang mụ Tâm đang che miệng cười, khốn kiếp thật chứ.
- -Mẹ.. Con đã nói thuốc đó là chị Tâm nhờ con mua dùm, còn số tiền đó là anh Thắng cho con, con không có lấy tiền của mẹ, cả đời con chưa trộm cắp của ai cái gì. Con không có tội.
“Rầm rầm”
Bà lớn lại đập tay xuống bàn, mặt đỏ lên:
- -Mày còn chối đây đẩy à, số tiền này chính tay tao đi rút ở ngân hàng hồi tuần trước, đúng số sê ri này tao còn nhớ như in, sau khi phát lương cho người làm và công việc thì còn đúng 20 triệu tao để trong ngăn tủ, bây giờ nó tự động bay vào người mày, tự động nó có cánh bay xuống gầm giường mày à. Hừ.. Tang chứng vật chứng như vậy, mày đừng có lẻo lự.
Lúc này, chị Tím đem ra cây roi, thoạt nhìn hình như roi này được làm bằng dây thừng thì phải.
Mụ Tâm kênh kiệu:
- -Sao còn chưa chịu quỳ xuống chịu phạt. Dám làm thì phải dám nhận chứ.
Tôi tức đến gân tay nổi cộm lên. Con mẹ nó, nếu bây giờ tôi đánh mụ Tâm thì sẽ như thế nào nhỉ.
- -Cứng đầu hả, Tím, Mận đè nó xuống cho bà.
Chị Tím nghe lệnh vội chạy đến đè tôi xuống, còn con Mận thì run rẩy một chỗ, van xin:
- -bà ơi, xin đừng đánh mợ Ba mà, thật ra thật ra thuốc đó là con nhờ mợ mua cho con uống đó..!!
Con Mận vừa dứt lời thì bên má ăn ngay cái tát như trời giáng của mụ Tâm.
- -Nói dối..có tin tao đánh luôn mày không?
Bé Mận ôm má, lắc đầu nguầy nguậy:
- -Con không có nói dối, con nói thật, thuốc đó là của con thật đó mợ Hai. Hu hu..
Bà lớn:
- -Mày đừng có xạo, mày không chồng thì uống thuốc ngừa thai làm gì?
- -Dạ, con coi trên mạng uống thuốc ngừa thai sẽ đẹp da, mặt sẽ hết mụn, con uống hết một vỉ thấy cũng bớt mụn thiệt nên con mới nhờ mợ Ba mua dùm vì con ngại với người bán. Hôm qua mợ Ba về quê gấp quá nên quên đưa cho con.
- -Vậy sao lúc đầu mày không nhận đó là của mày?
- -Tại con sợ bà chửi.. Thuốc đó là của con thiệt, bà không tin con uống cho bà coi.
Con bé Mận lao đến bàn, cầm lấy vỉ thuốc lấy 1 viên bỏ vô miệng nuốt cái ực. Nuốt xong nó nói:
- -Con uống quen rồi giờ uống mà không cần uống nước luôn đó bà.. Bà, xin bà tin con, trước giờ con đâu có nói dối chuyện gì đâu. Bà đừng đánh mợ Ba nha bà. Mợ không có liên quan gì hết á.
Liếc thấy mụ Tâm giận đến run người hai chân bất lực ngồi khụy xuống ghế. Chắc hẳn mụ Tâm tức lắm.
Bà lớn nhìn tôi rồi nói:
- -Được. Cứ cho số thuốc đó là của con Mận, nhưng chuyện ăn cắp tiền không thể bỏ qua được, đường đường là mợ Ba nhà này, mà dám cả gan lấy trộm tiền của mẹ chồng, lại còn cãi chày cãi cối, không dạy dỗ không được mà.
Buồn cười, tôi thật sự quá buồn cười, thời đại tân tiến, thế kỷ 21 rồi, còn dùng roi vọt dạy dỗ như thời phong kiến.
Tôi hất chị Tím ra, dõng dạc nói lớn:
- -Mẹ.. Con nói con không lấy tiền là không lấy, sao mẹ cứ khẳng định là con lấy, có ai tận mắt thấy con lấy không? Lại còn định đánh con, mẹ, con dù sao cũng là dâu của mẹ, được ba mẹ rước về đàng hoàng, nên mẹ đừng mở miệng ra là nói con không được dạy dỗ.
- -Mày.. Mày.. Loạn rồi loạn rồi, mẹ chồng nói một câu con dâu cãi mười câu loạn hết rồi.
Mụ Tâm chạy đến ôm lấy bả vai bà lớn:
- -Mẹ.. Mẹ có sao không?
- -Mẹ tức chết với con này mất Tâm ơi!
Mụ Tâm trừng mắt, quát tôi:
- -Nhi. Sao cô cứng đầu vậy, tội rành rành đó mà không chịu nhận. Được, lần này đích thân tôi sẽ dạy cô biết phép tắc nhà này là như thế nào.
Mụ Tâm giựt phăng cây roi thừng trên bàn lao đến chỗ tôi, cánh tay giơ cao lên định quật vào người tôi thì có tiếng quát lớn:
- -Làm cái gì đấy?
Là Thắng, là giọng của Thắng.
Con Mận reo lên:
- -Cậu Ba về rồi, cậu ơi cứu mợ với. Mợ Hai tính đánh mợ Ba kìa cậu.
Cánh tay cầm cây roi của mụ Tâm liền buông thõng, gương mặt liền có chút sợ hãi.
Tôi thấy thế, nhớ lại chuyện đêm đó nghe trộm được mụ Tâm là người yêu cũ của Thắng, lại nghe anh Thịnh nói rằng mụ Tâm còn để tâm đến Thắng lắm nên tôi vội khóc um lên:
- -Anh ơi, cứu em với hu hu. Cứu em!!
Mụ Tâm run đến léo cả lưỡi:
- -Khóc cái gì, ai làm gì cô?
Chồng tôi quát chị Tím ngay:
- -Ai cho cô động vào mợ Ba, xéo ngay.
Đến mụ Tâm còn sợ thì chị Tím tuổi gì dám không buông ra, chạy đến nép sau lưng mụ Tâm. Tôi được đà, ôm lấy tay chồng tôi mà thút thít, gương mặt tỏ ra sợ hãi, nước mắt cũng chảy xuống ướt khuôn mặt.
- -Anh ơi, em sợ lắm. Chị Tâm đánh em.
Mụ Tâm rít lên:
- - ai đánh cô, đừng có đổ oan cho tôi.
- -Hu hu, chị tát em.
Tôi ôm một bên má, xoa xoa rồi nói với chồng mình:
- - Chị Tâm tát vào mặt em, còn định dùng roi thừng đánh em nữa, anh ơi, em đau lắm, em sợ lắm.
Tôi vừa nói vừa ôm chặt tay chồng mình, cố tình trêu tức mụ Tâm, tôi biết mụ Tâm sợ Thắng lắm, kiểu gì anh ta không bênh tôi mà mắng mụ Tâm một trận.
Thắng kéo tay tôi ra, kiểm tra một chút trên mặt, sau đó dìu tôi lại ghế ngồi, nghiêm giọng:
- -Có chuyện gì mà chị định đánh vợ tôi?
Hai từ “vợ tôi” chồng tôi nhấn rất mạnh, còn nhìn trân trân vào mắt mụ Tâm nữa, mặt mụ Tâm tái xanh, giải thích.
- -vợ chú ăn cắp tiền của mẹ, mẹ nói thì chối cãi, còn chửi lại mẹ nữa, nên mẹ mới giận mà phạt, chú cũng biết nhà mình có điều cấm kị nhất là trộm cắp, đằng này lại còn là mợ Ba, không phạt thì sau làm gương với người ăn kẻ ở trong nhà.
Bà lớn đồng tình với mụ Tâm:
- -Đúng vậy, nó ăn cắp 20 triệu của mẹ, bây giờ trong người chỉ còn vài triệu, chắc là nó đã đem tiền về cho ba mẹ, cho bà con dòng họ của nó dưới quê. Đúng là…
Chưa dứt câu, chồng tôi hỏi ngay:
- -Sao mẹ biết vợ con lấy tiền của mẹ, mẹ có bằng chứng gì chứng minh vợ con lấy không?
- -Đây này, con xem đi, hôm đó mẹ đi rút tiền có công việc, sau đó trả lương cho mọi người còn đúng 20 triệu, trước khi bỏ vào tủ, mẹ đã nhìn qua số tiền và nhìn qua dãy số sê ri, mẹ còn nhớ như in dãy số này vì thấy nó đẹp, đến hôm nay định ra ngoài mua chút đồ thì không thấy đâu nữa, vừa hay con Mận nó dọn dẹp phòng của con, nó nhặt được 2 tờ 500 ngàn trùng khớp với số sê ri mẹ bị mất, bây giờ lại lấy trên người con Nhi mấy triệu còn lại, số sê ri chẳng khác một số nào, con xem, không nó lấy thì ai vô đây lấy, nó mới về đây hơn một tháng, không đi làm thì nó làm gì có tiền chứ. Mẹ mới nói nó mấy câu nó đã trả lời xoang xoảng, chẳng chút nể nang. Con xem như vậy có được không? Có nên dạy dỗ lại không?
Tôi định lên tiếng thì chồng tôi đã sai con Mận đem số tiền đó lại cho anh. Xem sơ qua, chồng tôi cười nhẹ.
- -Số tiền này là con lấy đưa cho vợ con hôm trước, con quên nói cho mẹ.
Bà lớn bất ngờ:
- -Cái gì, là con lấy?
- -Vâng, chứ mẹ nghĩ ai dám vào phòng mẹ chứ, hôm con định xin nhưng không gặp mẹ nên con lấy luôn, xong lại quên không nói cho mẹ biết làm mẹ hiểu lầm vợ con rồi.
Xem qua sắc mặt của bà lớn rất khó chịu, nhưng trước lời của chồng tôi như vậy thì bà làm khó kiểu gì được.
- -thật không, hay là con đang bênh vực nó? Nó ở nhà thì cần tiền làm gì?
- -Mẹ không tin con à? Vợ con có ăn gan hùm cũng không dám làm việc tày trời đó đâu.
Con Mận tíu tít:
- -Vậy là chuyện được giải quyết rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, tốt quá rồi mợ ơi.
Bà lớn bảo tôi:
- -Cô đấy, sao không bảo từ đầu là thằng Thắng nó cho, có miệng cãi chả có miệng nói.
Bà lớn đứng lên, định bước đi thì chồng tôi gọi theo:
- -Mẹ.. Khoan đi đã.
- -Có việc gì, mẹ hơi mệt. Mẹ muốn nghỉ ngơi.
- -Mẹ này, vợ con mới về nhà mình chưa lâu, còn chưa hiểu hết chuyện nhà mình, nên con mong nếu vợ con có gì sai sót thì mẹ nhẹ nhàng khuyên dạy cô ấy, nếu cô ấy cố chấp không nghe thì cứ nói với con, con giải quyết, đừng dùng bạo lực giải quyết như hôm nay, con không muốn vợ con sứt mẻ chỗ nào, nếu không, con không chắc mình kìm chế được cơn giận đâu ạ.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, lại một chút gì đó đe dọa, bà lớn không nói gì, một mạch đi thẳng về phòng mình.
Ở dưới này, mụ Tâm định đi thì rất nhanh, đã bị tôi giữ tay lại. Mụ ấy ngạc nhiên:
- -Em dâu, Làm gì vậy?
“” Bốp, bốp “”
Tôi nhanh tay trả lại mụ Tâm hai bạt tay lúc nãy đã đánh tôi, tất nhiên tôi đâu ngu gì mà đánh nhẹ, phải đánh cho mạnh tay chứ.
Mụ Tâm kinh ngạc, trợn trừng đôi mắt, lắp ba lắp bắp:
- -Cô.. Cô..
Ui, từ em dâu sang cô luôn rồi à? Chắc tức lắm nè, mặt mày đỏ ké lên hết rồi kìa.
- -Em trả lại chị hai cái tát lúc nãy chị đánh em, cái lắc tay Của chị em không có lấy, chị không cần nói gì để em nói luôn, cái lắc này đã mất cách đây một tháng, nếu em lấy thì em đã bán nó chứ đâu ngu gì mà giữ đến tận bây giờ, hoặc giả hôm qua em vừa về quê, nếu em lấy em đã để ở quê thì đố ai biết được, đằng này khi mẹ muốn xét túi, em sẵn sàng cho xét, chứng tỏ em không hề biết sự xuất hiện của cái lắc trong đấy, kết luận một điều là có người muốn hại em, chị thân là chị lớn lại chưa tường tận sự việc lại vội vàng ra tay đánh em, lại một mực quy chụp em có tội,thiết nghĩ người đáng nghi nhất là chị mới đúng.
- -Cô… Cô nói gì gì vậy, tôi đâu rảnh mà làm chuyện như vậy?
Tôi cười nhạt:
- -Chuyện này thì trong lòng chị rõ nhất, đừng để tôi phát hiện được hôm nay là chị làm, tôi sẽ mách ba xử tội chị đấy.
Nói xong, tôi quay lại ôm tay chồng mình:
- -Anh, em mệt quá, mình lên phòng đi. Mận đem quần áo với tiền đó lên cho mợ.
- -Dạ mợ Ba.
Chồng tôi nghiêm mặt nói với mụ Tâm:
- - chắc chị vừa nghe những gì tôi vừa nói với mẹ mà đúng không, tôi không muốn nhìn thấy sự việc này xảy ra một lần nào nữa, nếu không, chị biết tính tôi rồi đó, lúc ấy sẽ không vui đâu. “Chị dâu“.
Tôi ôm chồng mình chặt ơi chặt, lướt qua người mụ Tâm cho mụ ấy tức chơi, lúc bước lên cầu thang, tôi còn ngoảnh mặt nhìn lại và lè lưỡi trêu chọc mụ ấy nữa, nhìn mụ ấy tức mà hả hê gì đâu á.
Lên phòng, chồng tôi đột ngột ép tôi vào cánh cửa, tôi hoảng hốt hỏi:
- -Gì vậy?
Anh ta véo mũi tôi:
- -Không cần diễn nữa.. Cô cũng kinh thật, nhưng tôi thích.
Nói rồi, anh ta đi đến giường, đưa tay cởi áo vét, tháo cà vạt ra.
Tôi cũng đi đến, ngồi trên ghế của bàn trang điểm, nhăn mặt:
- -Kinh gì, bị mụ Tâm tát hai cái muốn trẹo cái miệng đây này, con khốn nạn, dám gài bà.
Thắng bật cười:
- -Cô cũng đánh lại được còn kêu gì nữa!
- -Chả kêu à, nó hại tôi xém nữa bị ăn đòn rồi, mà thêm combo bà lớn ăn nói ngang ngược nữa, gặp như ngoài đường tôi không để yên cho bà ta đâu. Nói ngang như cua ấy, ghét. Cũng may bà ta không phải mẹ ruột anh, không số tôi khổ rồi..chết cha..
Nói xong tôi mới ôm miệng vì biết nói hớ.
- - Xin lỗi, anh coi như tôi chưa nói gì nha. Tôi tôi đi tắm..
Vội vã định chạy, tránh cơn giận của Thắng. Nhưng anh kịp thời chụp tay tôi lại:
- -Ai nói với cô?
- -Tôi..!!
- -Nói!!
Tôi thở mạnh, sao mình lại không giữ mồm giữ miệng vậy cơ chứ.
- - là bà nhỏ nói cho cô à?
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn không dám nói nữa. Với tính khí anh ta, không biết có điên lên không?
- -Cô biết chuyện của Ái Nhi luôn đúng không?
Lại gật đầu.
Tôi nghe tiếng thở dài của Thắng, anh ta đi đến cửa sổ, vén tấm rèm ra, tấm lưng đó, sao nặng nề đến thế. Anh ta không nói gì, tôi cũng đi vào nhà tắm tắm rửa sau mấy tiếng trên xe. Lúc đi ra thì được bé Mận xem lại vết bỏng dưới chân, nó đã đỏ lên một mảng nhưng không nặng lắm, chỉ cần bôi thuốc vào là được.
Cũng sau vụ đó, mụ Tâm cũng không thấy hó hé gì đến tôi, mà tôi cũng biết bộ mặt thật của mụ ta rồi nên không dính dáng lại càng tốt, khỏe. Cái vụ lắc tay cũng trôi vào quên lãng, mà tôi biết chắc mười mươi là mụ bỏ vào chứ ai rảnh mà làm mấy chuyện vớ vẩn này.
Mà nói cũng phải cảm ơn con bé Mận đã nhận cái vụ thuốc ngừa thai, chứ không tôi không biết giải quyết làm sao vì tình ngay mà lý thì gian.
Chồng tôi có nói sẽ điều tra giúp tôi số tiền bị mất của bà lớn, nhưng tôi nghĩ chỉ có 1 trường hợp, là có người đã đánh tráo số tiền của tôi thành số tiền của bà lớn, vậy là ai khả nghi đây, và đánh tráo khi nào nhỉ? Người tôi nghi ngờ nhất không ai khác chính là mụ Tâm, chỉ có mụ ta ghét tôi nhất thôi. Và chỉ có mụ ta dám vào phòng bà lớn mà lấy tiền, tuy nghi ngờ là vậy, nhưng chồng tôi vừa vào công ty làm việc, tôi không muốn anh ta bận tâm làm gì nên tôi bảo anh không cần điều tra làm gì nữa, tôi sẽ chịu khó để ý hơn là được.
___
Từ hồi chồng tôi vô công ty làm việc, tôi thấy ba chồng tôi cũng vui vui, nhà cửa cũng vui vẻ. Tôi thì vẫn ở nhà quanh quẩn cho hết ngày, cũng chẳng biết phải làm gì. Tôi với chồng tôi thì vẫn vậy, cũng không lý giải được, không tâm sự với nhau nhiều, nhưng việc vợ chồng thì vẫn phải thực hiện, có điều, những lần sau anh ta chủ động dùng bao cao su, anh ta không muốn có con với tôi sao mà phải làm vậy nhỉ?
____
Mấy hôm nay, tôi thấy người khó chịu quá, đầu cứ đau suốt, có khi còn chóng mặt đến không thấy đường, tôi sai con Mận đi mua mấy liều thuốc tây bên ngoài uống nhưng không thấy đỡ, cứ ngày một nặng thêm. Ban ngày thì đau ít, nhưng mỗi khi về đêm là cứ đau nhiều ở hai bên thái dương, rồi ong ong lang ra cả đầu. Chồng tôi có đưa tôi đi siêu âm, bác sĩ nói không có gì cả, chỉ kê thuốc uống nhưng tôi thấy cũng không có kết quả gì.
Chiều mát, tôi đi xung quanh cho thư thái đầu óc một chút, bác sĩ cũng có dặn tôi nên hít thở không khí thoáng mát, cũng tốt cho sức khỏe của tôi hơn.
Bà nhỏ ở phía sau, gọi tôi:
- -Nhi.. Lại đây với mẹ!
Chúng tôi ngồi xuống cái ghế dài trong vườn hoa hồng của bà lớn, xung quanh thì không có ai hết, bà nhỏ mới hỏi tôi:
- -Con thấy đã bớt đau đầu chưa?
- -Cũng chưa mẹ ạ, nhưng nó đau kiểu gì ấy, hôm đau hôm không, hôm người con mệt rã rời, hôm lại khỏe khoắn vô cùng.
- -Con đã bỏ lá bùa vào ví thằng Thắng được chưa?
- -Dạ được rồi mẹ, mà mẹ này, anh Thắng có nói chuyện nhiều với mẹ không, con thấy ảnh đi làm rồi về phòng ôm laptop thôi.
Bà nhỏ trả lời, ánh mắt buồn man mác:
- -Từ lúc nó nhỏ đến nó lớn, mẹ luôn ao ước được một lần nó thừa nhận với mọi người mẹ là mẹ của nó, nhưng cuộc sống nhà này như con thấy đâu có đơn giản, đi sai một nước là dẫn đến sai cả ván cờ, thằng Thắng nó muốn làm gì mẹ không biết, hỏi thì nó không nói. Nhưng mẹ nghe phong phanh nó là đại ca của một nhóm xã hội đen nào đó, mẹ chỉ sợ nó gặp nguy hiểm thôi con ạ, hôm nào nó vui vẻ con thử dò hỏi nó xem!
Tôi ạ, làm sao tôi hỏi, chúng tôi đã có giao ước không hỏi chuyện cá nhân của người kia rồi mà. Muốn hỏi cũng đâu có được, nhưng thôi, vẫn gật đầu một cái cho bà nhỏ an tâm vậy.
- -Dạ, để con lựa hôm nào anh Thắng vui con sẽ hỏi ảnh.
- -Ừ.. Mà tháng này con thế nào, đã có gì khác thường chưa?
Bà nhỏ hỏi đến đấy thì chồng tôi ra tìm, anh hỏi:
- -Người thế nào mà chạy ra đây?
- -Hôm nay em không khỏe hơn, không thấy đau như hôm qua, mà hôm nay anh về sớm vậy?
- -Ừ.. Xong việc thì về luôn.
Tôi nhớ lại mình vẫn chưa trả lời bà nhỏ nên quay qua, trả lời:
- -Bọn con chưa muốn sinh con ngay lúc này mẹ ạ.
Bà nhỏ nhìn Thắng rồi bảo:
- -Sa0 lại chưa sinh.. Mẹ nghe ba con nói ông ấy chuẩn bị làm tờ di chúc, nếu vợ con mang thai thì sẽ có lợi hơn nhiều so với thằng Thịnh.
Chồng tôi nhếch mép:
- -chưa phải lúc, với lại mang thai thời gian này không thích hợp.
- - Mẹ hiểu ý con, nhưng mẹ sẽ bảo vệ cho Nhi được mà.
- - Con nói rồi, Chưa phải lúc. Nhi, Đi vào với tôi.
Tôi chào bà nhỏ rồi theo Thắng vào bên trong, đầu cứ suy nghỉ mãi về câu nói chưa phải lúc của anh ta, rốt cuộc là anh đang suy tính việc gì đây.
- -Cô thay đồ đi, tôi đưa cô ra ngoài.
- -đi đâu vậy?
- -Đi rồi biết.
Sau khi sửa soạn, chồng tôi lái xe đưa tôi đến một trung tâm thời trang, ở đây người ta có bán rất nhiều quần áo, giày dép, nước hoa. Từng khu hàng đều rất nổi bật.
Anh ta bảo:
- -Chọn ít quần áo đi.
Tôi thắc mắc:
- -Để làm gì vậy, sao lại phải mua quần áo?
Nhưng chồng tôi dường như chẳng chịu để ý lời tôi nói, quay sang bảo nhân viên:
- -Cô chọn cho cô ấy một số quần áo từ mặc nhà đến đi tiệc, à, cả đồ lót luôn nhé.
- -Dạ,. Mời chị theo em ạ.
Tôi được nhân viên dẫn đến từng gian hàng, quần áo ở đây đẹp thật, mẫu nào nhìn cũng mê, nhưng mẹ ơi, khi nhìn vào giá tiền mà tôi phát hoảng, một bộ đồ ở nhà mà có giá hơn 1 triệu, có bộ hai ba triệu,bộ năm sáu triệu, trời đất, bán kiểu gì đây, định cắt cổ khách à?
Tôi chạy ra chỗ Thắng, ghé tai anh ta:
- -Này, tôi không mua nữa đâu, ở đây bán đắt lắm, giá trên trời ấy!
Chồng tôi bình thản nói:
- -Thì cô cứ chọn đi, quan tâm giá làm gì?
- -Chả quan tâm à, tôi chỉ có vài triệu thôi, chẳng đủ mua ba bộ đồ ở nhà nữa, thôi anh chở tôi ra chợ đi, ở ngoài đấy bán rẻ, tôi mặc đồ chợ quen rồi. Người ta bán 3 bộ 100k mặc cũng OK lắm.
Chồng tôi liền phì cười trước dáng vẻ của tôi, sau đó đứng lên kéo tay tôi vào gian quần áo, tự tay chọn cho tôi cả đống quần áo, tôi nhìn anh ta nhìn mẫu, rồi nhìn tôi, sau đó đưa cho nhân viên mà tôi đổ mồ hôi hột, mẹ ơi, anh ta bị điên hay sao vậy, chọn mấy chục bộ, tôi liền đi đến kéo anh ta vào một góc:
- -Ui, anh làm gì vậy, tôi nói rồi tôi không có tiền đâu? Anh bỏ lại đi, chúng ta ra chợ trời mua.
Chồng tôi lại cười, sau đó dùng cánh tay rắn chắc siết chặt tôi lại gần anh ta, đến mức hai thân thể cọ sát vào nhau, khoảng cách hai khuôn mặt chẳng qua nổi một gang tay nữa.
- -.. Tiền thì tôi không thiếu, nếu em thấy ngại, hay là dùng cơ thể kia trả lại tôi đi. Ngày mai tôi nghỉ, có thể dây dưa với em cả đêm đấy!!
Tôi tròn mắt, anh ta nói linh tinh cái gì vậy. Nhìn cái mặt kìa, có giống biến thái không chứ?
- -Anh bị điên à, vớ vẩn, bỏ tôi ra. Ai cần anh mua? Mà quên mất, tôi nhớ lúc đầu ai mạnh mồm bảo “cô không phải gu của tôi” rồi “tôi không bao giờ động vào cô”, ai, ai nói vậy ta. Bây giờ mê tôi rồi chứ gì?
- -Ai nói, tôi không biết. Tôi không có nói mấy câu đó.
- -Anh… ngang ngược.
Anh ta nâng cằm tôi lên:
- -Tôi còn ngang ngược hơn nửa kìa.. Nhưng dịu dàng với em đấy.
Cái gì vậy trời, hôm nay ăn ta bị làm sao vậy? Hay là ăn trúng cái gì? Ơ hay?
- - Nè.. Có phải anh không vậy?
Anh ta cười kéo tôi đến chọn thêm giày dép, và cả túi xách. Thôi, tôi bất lực với anh ta rồi, muốn chọn cái gì thì chọn đi, dù sao anh ta cũng là người trả tiền mà, đâu phải tôi.
Xong xuôi, nhân viên cho tất cả vào từng túi, đem ra xe, chồng tôi cũng trở bước hướng ra ngoài, tôi khều tay:
- -Nè, anh chưa trả tiền đấy.
Chồng tôi cười cười rồi đi tiếp.
- -Nè, Thắng, anh chưa thanh toán tiền kìa.
Vừa lúc này, nhân viên đi tới:
- -Thưa ông chủ, tôi đã để tất cả vào xe rồi ạ.
“Ông chủ“.. Cô ta gọi chồng tôi là ông chủ, vậy hoá ra là..chồng tôi là chủ ở đây à?
- -Được rồi.. Cô vào làm việc đi. Số quần áo hôm nay cứ trừ vào tài khoản tôi.
Nhân viên cúi đầu chào, chúng tôi cùng nhau đi ra xe.
- - Này.. Anh là chủ ở đó hả, sao từ đầu không nói, để tôi sợ muốn chết.
- -Cô có hỏi đâu mà nói.
- -Ơ. Thì anh có thể giới thiệu “đây là cửa hàng hoặc là shop quần áo của tôi”, như vậy có phải được không, a, hay anh sợ tôi biết cửa hàng của anh, anh sợ tôi chọn nhiều chứ gì, gớm, tôi biết ngay mà, anh ích kỷ lắm.
Chồng tôi nhìn vào gương rồi phì cười.
- -Anh cười cái gì? Lại bảo tôi nói không đúng đi?
- -Ừ.. Cô nói gì mà chả đúng. Nhưng chuyện cửa hàng đó, đừng tiết lộ với ai.
Tôi bĩu môi:
- -Gớm chưa.. Sợ người ta đến mua đồ không trả tiền à, hôm nay tôi mới biết anh keo kiệt vậy đấy?
- -Điên… chưa đến lúc để nói..
Tôi thật sự không chịu được phải hỏi:
- -Sao chuyện gì anh cũng nói chưa đến lúc vậy, vậy khi nào mới đến lúc?
Khuôn mặt chồng tôi nghiêm túc hơn, vận tốc có chậm đi một chút, anh ta không trả lời, mà hỏi ngược lại tôi:
- - Cô có yêu tôi không?
- -Hả???
- -Tôi hỏi cô có yêu tôi không?
- -Tất nhiên là.. là không rồi!! Sao anh lại hỏi vậy?
- -Không có gì..nếu như cô đã không yêu tôi thì đợi khi xong việc lớn, tôi trả tự do cho cô.
Tôi rụt rè hỏi:
- -Vậy nếu có thì sao?
- - Thì chúng ta cùng cố gắng..nhưng tôi nhìn là biết cô thích tôi mà. Đúng không?
Như bị nói trúng tim, người tôi bỗng nóng rần lên, hai má cũng nóng dù đang ngồi trong máy lạnh.
- -Ai.. Ai nói chứ.. Ai mà..mà yêu anh. Mơ đi..
Tôi quay mặt nhìn ra bên ngoài, chồng tôi nói:
- - Tôi biết ở nhà tôi cô chịu nhiều thiệt thòi, nhưng cố gắng đợi một thời gian nữa, tôi nhất định bù đắp cho cô thật xứng đáng.
Tôi nhìn anh ta, chẳng hiểu vì sao miệng lại thốt ra:
- - Chỉ cần anh đừng tệ bạc với tôi thì thiệt thòi bao nhiêu tôi cũng chịu được.
Đồng thời tôi cảm nhận cánh tay mình ấm áp, bàn tay ai đó luồn vào những kẻ tay của tôi. Phát ra giọng trầm ấm:
- -Vậy chúng ta cùng cố gắng.