Chuyện Làm Dâu

Chương 10: Chương 10: Cuộc đấu đầu tiên




Sau 3 tiếng tôi đã có mặt ở bệnh viện huyện, chạy vào hối hả vào khoa cấp cứu, tìm khắp các phòng nhưng không thấy ba hay anh Nhân, có khi nào được chuyển lên bệnh viện tỉnh rồi không?

Vừa lúc ấy, điện thoại tôi reo lên, là anh Nhân gọi đến.

- -Em nghe đây, anh đang ở bệnh viện nào vậy?

- -Bệnh viện gì, anh đang đi làm, thấy em gọi nhỡ nên anh gọi lại, có chuyện gì sao Nhi?

- -Ủa, anh không vào viện với mẹ sao, có người nói mẹ bị tai nạn ở gần trường học, em đang ở bệnh viện huyện đây.

- -Làm gì có, hôm nay mẹ đâu có đi bán, mà ai nói với em mẹ bị tai nạn.

- -Em không biết, nhưng là giọng phụ nữ, bà ấy gọi bằng điện thoại của mẹ mà?

- -gọi bằng số của mẹ sao, vậy càng không phải, điện thoại mẹ bị mất cách đây mấy hôm rồi, anh đang định đi làm sim lại cho mẹ nhưng vẫn chưa rảnh. Mà em về bằng gì?

Tôi nghe anh Nhân nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm:

- -Em về bằng taxi, mẹ không sao vậy là mừng rồi. Để em bắt xe về nhà mình. Hôm nay anh về sớm nhé.

- -Ừ..em về nhà đi. Chiều anh về.

Tôi tắt điện thoại mà lồng ngực mới thôi đập loạn xạ nữa. Vậy ai đã trêu tôi.

Trong lúc chờ xe, tôi có gọi cho Thắng, nói với anh về chuyện hôm nay, anh ta nghe xong thì buông ra một câu:

- -Sẵn vậy thì ở chơi một vài hôm đi, dù sau từ hôm cưới đến giờ cô cũng chưa về nhà.

- -Được không, tôi sợ bà lớn mắng.

- -Chuyện đó tôi lo, ở chơi đi, vậy nhé, tôi đang làm việc.

- -Anh Thắng.. Cảm ơn anh nhé. Khi nào lên tôi sẽ đem quà lên cho anh.

Tôi định cúp điện thoại, thì chồng tôi nói tiếp:

- -Cô mang cái miệng mồm mép của mình lên là được rồi, tôi chả cần quà cáp gì đâu.

Tôi cười, cảm giác vui vui.

____

Khi tôi đặt chân đến trước sân nhà tự nhiên lại xúc động ghê gớm, cảnh vật vẫn như vậy, chỉ khác là bây giờ tôi đã đi lấy chồng.

Cánh cửa mở toang, bên trong nhà yên ắng lắm, tách trà trên bàn cũng đã nguội, tôi đặt túi quần áo trên bàn, cất tiếng gọi:

- -Mẹ.. Mẹ ơi…

Tôi đi vào trong, vào trong buồng của mẹ, cũng không có mẹ. Tôi đi thẳng ra sau nhà, cũng chẳng thấy bóng mẹ đâu.

Tôi gọi lớn:

- -Mẹ ơi.. Mẹ có ở nhà không? Mẹ ơi..??

- -Nhi..!!

Tôi xoay người lại, mẹ tôi đang ôm mấy cây chuối, thấy tôi, bà bỏ chuối xuống đất, tôi định chạy đến ôm mẹ, nhưng mẹ cản:

- -Đừng có đụng vào, người mẹ dơ lắm, con về khi nào, sao không nói trước, có mệt lắm không, vào nhà đi, mẹ rửa tay rồi vào sau.

Tôi vẫn chạy đến ôm mẹ, mẹ mắng:

- -Con bé này, mẹ bảo người mẹ dơ mà.

- -Con mặc kệ.. Mẹ của con là thơm nhất..

- -Cha bố cô, cái miệng ngọt như đường ấy, rồi con về bằng gì, chồng còn có về không?

- -Con đi taxi về ạ. Chồng con bận đi làm, anh ấy bảo con ở chơi vài hôm anh ấy xuống đón sau. Mà mẹ vào tắm đi, con vào làm nước cho mẹ uống cho mát.

Trong nhà mọi thứ vẫn nằm ở vị trí cũ, từng cái ca, cái muỗng, đến cái xoong cái nồi vẫn thân yêu như cũ

Tôi làm cho mẹ ca nước trà đường uống buổi trưa là đúng bài luôn. Bước lại bếp, mở mâm cơm ra, nồi cơm còn một ít với ít con cá kho khô, thấy mà tôi chạnh lòng quá.

Mẹ cũng vừa tắm ra, liền nhanh tay đậy mâm cơm lại, giải thích:

- -Sáng nay mẹ vừa mấy con heo con về nuôi nên nấu ăn qua loa, chứ bình thường mẹ ăn uống tốt lắm, đừng có buồn.

Tôi bỗng ôm mẹ.. Hai hốc mắt đã chảy nước, mũi đã cay nồng.

- -Mẹ..!!

- -nín đi. Mẹ có làm sao đâu mà khóc…

Hai mẹ con tôi ngồi ở nhà sau, gió hiu hiu thổi, mát lắm, tôi nằm trên đùi mẹ, kể cho mẹ nghe cuộc điện thoại hôm nay và chuyến về bất thình lình của tôi.

- -Ai mà ác nhơn vậy không biết. Vậy con đi như thế này anh chị thông gia có biết không?

- -Ba mẹ chồng con không có ở nhà, con có nói cho chị dâu thứ hai ở chung nhà, nhờ chị ấy nói lại cho mẹ chồng con biết, chắc không sao đâu mẹ. Mẹ, ba đâu rồi?

Mẹ tôi thở dài:

- -chắc lại chén chú chén anh rồi.

Lúc này tôi mới thấy trên vai mẹ có vết bầm tím, tôi liền ngồi dậy, vén áo xuống, mẹ vội chụp tay tôi lại.

- -Nhi..

- -Mẹ bỏ ra để con xem..cái gì đây mẹ, ba lại đánh mẹ có đúng không?

Mẹ tôi gục đầu thay cho câu trả lời.

- -Mấy hôm trước ông ấy đòi lên con nhưng mẹ không cho đi. Thế là..

- -Thế là ba đánh mẹ.. Mẹ, con đã nói mẹ biết bao lần rồi mẹ bỏ phức ông ấy đi cho khỏe, mẹ xem, mấy chỗ bầm tím luôn nè.. Sao mẹ có thể chịu đựng được một người vũ phu như ba mấy chục năm trời hả mẹ.?

- -Mày nói ai đấy con chó kia?

Cái giọng lè nhè, quần ống thấp ống cao, chân đi loạng choạng, tay ôm chai rượu, phải, ba tôi đó, người vừa gọi tôi là con chó chính là ba của tôi đó mọi người ạ.

Ông lại tiếp tục cái giọng lè nhè, người toàn mùi rượu của mibh:

- -Mày về khi nào sao không nói tao.. A, hay là mày ỷ mày có chồng giàu rồi không coi tao ra cái gì đúng không, đúng là mất dạy, đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà. Cút mẹ mày đi. Cút khỏi nhà tao..

Tôi nhìn ba ma hai hàng nước mắt chảy xuống. Nhiều lúc tôi đã ước rằng tôi không phải con của ông, để người ta không nói tôi có người cha nát rượu, có người cha vũ phu.

Mẹ tôi chạy đến, kéo ông vào trong nhà:

- -Thôi say rồi, vào trong nhà ngủ đi, con nó vừa về chơi.

- -Con cái gì cái loại ăn cháo đá bát như nó, cút, cút…

Nếu không phải vì mẹ thì tôi không muốn về đâu.

Kéo được ba vào nhà, trên nhà vẫn vang tiếng ông chửi rủa.

- -Mặc kệ ông ấy, tí nữa ông ấy ngủ ngay, mà con đói không, đợi mẹ bắt con gà mẹ nấu cháo cho con ăn nhé. Con vào bắt chảo nước sôi cho mẹ đi. Anh hai con cũng sắp về rồi đó.

- -Dạ mẹ.

Hai mẹ con tôi lui cui làm gà, người thái chuối, gà nấu cháo bóp gỏi chuối cây nữa là ngon hết sẩy bà bảy. Đang loay hoay thì có tiếng xe dừng lại, tiếng anh Nhân vang lên:

- -Mẹ ơi. Nhi ơi..!!

Mẹ tôi ra dấu biểu anh Nhân im lặng:

- -Nhỏ tiếng thôi, ba con vừa ngủ, để ông ấy ngủ cho yên nhà lợi nước.

Anh Nhân khuôn miệng cười tươi rói:

- -Mẹ nấu cái gì mà thơm vậy?

- -Nấu cháo gà cho Út Nhi ăn.

Anh Nhân hớn hở:

- -Để con vào thay quần áo ra ruộng xem có bắt được con cá nào không, đem vô nướng cho em ăn, Út Nhi của anh thích nhất là ăn cá nướng chấm mắm me.

Anh Nhân thoăn thoắt vào thay đồ, rồi đi ra đồng bắt cá, trong nhà tôi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, rồi thái mấy cây chuối để mẹ nấu cho đàn heo con ăn, cho heo ăn chuối này sẽ đỡ tốn tiền mua thức ăn mà thịt heo cũng ngon hơn nửa.

Anh Nhân đem vào hai con cá, anh đốt lửa lên nướng, hai anh em vừa ngồi canh lửa vừa nói chuyện, anh hỏi:

- -Ở trên đó cuộc sống em như thế nào? Chồng em có tốt với em không?

Tôi không muốn anh cũng như mẹ lo lắng nên cười tươi trả lời:

- -Em sống trên đấy rất là tốt, nhà chồng em giàu nên ăn uống ngon lắm. Chồng em cũng rất thương em, anh ấy hay đưa em đi chơi, mua quần áo đẹp cho em mặc. Còn cho em tiền tiêu sài nữa, 1 tháng anh ấy cho em 20 triệu.

- -Vậy sao? Vậy thì tốt rồi..

Tôi loay hoay nhìn vào bếp lửa, chẳng để ý đến ánh mắt buồn não nùng của anh Nhân.

___

Khi dọn ra ăn thì ba tôi cũng thức dậy, tôi vẫn hỏi ông đàng hoàng:

- -Ba.. Ba rửa mặt đi rồi vào ăn cơm.

- -Ừ.

Gia đình chúng tôi gồm bốn người, xoay quanh mâm thức ăn, có cháo gà nè, có cá nướng, có tôm đất luộc, tuy dân dã nhưng ngon ơi là ngon, riêng ba tôi kế bên phải có thêm chai rượu đế nữa.

Ông hỏi tôi:

- -Sao mày về một mình, chồng mày đâu?

- -Dạ chồng con bận đi làm nên không về được, đợi bớt bớt công việc anh ấy về thăm nhà mình sau.

- -Thế chồng mày làm nghề gì?

- -Anh ấy làm cho gia đình thôi ba.

- -Thế mỗi tháng được bao nhiêu tiền, nó có cho tiền mày không?

Mẹ tôi kéo tay ba:

- -Kìa ông, con nó mới về chơi, để cho nó ăn uống, hỏi mãi sao con nhỏ ăn được. Nhi ăn đi con, ăn nhiều vào.

Ba quát mẹ:

- -Tôi hỏi nó không được à, nó có chồng giàu cái xóm này ai cũng biết, nhà chồng nó còn có cả công ty riêng mà méo thấy nó gửi về cho ba mẹ nó đồng bạc báo hiếu nào, người ta đang cười vào mặt tôi đây này bà có biết không?

Anh Nhân có vẻ bực bội:

- -Ơ hay, mắc gì mà cười, nó lấy chồng giàu nhưng tiền đó là tiền của nhà chồng nó, có phải tiền của nó đâu mà nó phải gửi về cho ba, ba vô lý quá. Ai cười, ba nói con nghe xem. Con đấm vài cái cho tỉnh ra. Vớ vẩn.

Mẹ:

- -Thôi thôi, cho tôi xin. Trời đánh còn tránh bữa ăn nữa mà, hai người Làm ơn để con nhỏ nó ăn bữa cơm trọn vẹn có được không?

Ba tôi sừng sộ lên quát lớn:

- -Tôi nói không đúng à, mang tiếng lấy chồng giàu nhưng chả giúp được cái đách gì, thà để nó ở nhà đi làm thuê có phải hơn không? Mày đấy (chỉ vào mặt tôi) mày chỉ giỏi trả treo với tao, giỏi ranh ma với hàng xóm, giờ đi lấy chồng thì ngu như heo, chả biết gửi tiền về cho ba mẹ mình. Nuôi mày hai mấy năm nay đúng là tốn cơm lại tốn công, biết vậy hồi đó..

- -Ba… ba có thôi đi không?

Anh Nhân hét lên.

- -Mày làm gì quát tao hả thằng mất dạy. Để tao nói cho nó biết…

Mẹ tôi nhào tới bụm miệng ba lại mếu máo:

- -Ông, tôi xin ông đấy, đừng nói nữa mà, đừng nói nữa mà.

Ba tôi đứng phắt dậy, đá luôn thức ăn trong mâm, miệng chửi bậy:

- -Đm bọn bây.. Giấu đi, cứ giấu hết cuộc đời này đi, một lũ ngu ngốc.

Ông vô thay quần dài rồi bỏ đi khỏi nhà, bên mâm cơm chỉ còn tiếng mẹ khóc nức nở, anh Nhân cũng đứng dậy đấm tay vào cột nhà, chỉ có tôi là không hiểu chuyện gì.

- -Mẹ.. Ý ba là sao?

Mẹ tôi lau nước mắt, cố nở nụ cười:

- -Không có gì đâu, để mẹ vào trong múc cái khác cho con ăn. Đợi mẹ.

- -Thôi mẹ ạ, con no rồi. Con không ăn nữa đâu, mẹ lên ngồi đi, con dẹp chỗ này.

- -Để mẹ dẹp với con.

Tôi xua tay, đẩy mẹ lên ngồi.

- -Thôi để con làm mà, mẹ cứ ngồi đây để con dọn, tí là xong ngay, ở nhà chồng con có tận 4 người giúp việc nên con chả cần làm gì cả, bây giờ mẹ để con thư giãn gân cốt đi ạ.

- -4 người giúp việc, đông vậy hả con!

- -Dạ, 1 dì là đầu bếp chính, 1 làm vườn, 1 chị hầu riêng cho vợ chồng anh trai chồng con, một hầu riêng cho vợ chồng con, cho nên con ở đó nhàn lắm mẹ, mẹ đừng lo lắng nhé.

- -Ừ được như vậy thì mẹ mừng cho con, nhưng con cũng phải biết chuyện một chút, nhà có 2 cô con dâu cũng không phải là chuyện đơn giản đâu nghe Nhi.

- -Rồi, con biết rồi.

___

Buổi tối sau khi hàn huyên với mẹ tận 10 giờ thì ba tôi về tới ông say lắm rồi, ông chửi mấy câu thì bị mẹ lôi vào mùng ngủ, chắc do say quá nên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Còn tôi với anh Nhân, hai anh em đi ra trước nhà ngồi, hôm nay trăng sáng và tròn vành, có cả những ngôi sao chiếu sáng khắp bầu trời đêm thật đẹp, tôi thích nhất là mỗi khi trăng tròn, được ngồi tựa vào vai anh Nhân, anh sẽ kể cho tôi những câu chuyện từ cổ tích cho đến ngôn tình, những soái ca anh kể chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Và hôm nay, anh lại kể tôi nghe một câu chuyện, nhưng lần này là một câu chuyện buồn của chàng trai yêu thầm cô gái mà không dám nói, cuối cùng lặng lẽ nhìn cô ấy đi lấy chồng. -

- - Đây là lần đầu tiên anh kể chuyện buồn. Nhưng sao chàng trai đó không thử tỏ tình, biết đâu cô ấy cũng thích anh ấy thì sao hả anh?

Anh Nhân cười, nhưng là một nụ cười buồn.

- -Giữa một người có tiền và một người tay trắng không có gì cả thì làm sao chàng trai ấy dám tỏ tình hả em.. Nếu có người như vậy tỏ tình em có đồng ý không?

- -Em á hả?

- -ừm.. Ví dụ em là cô gái đó, chàng trai nghèo tỏ tình và nói đã yêu em từ rất rất lâu, từ khi em còn là một cô bé, em có đồng ý lấy anh ta không?

- -Em cũng không biết nữa, nhưng hồi bé, khi nghe những câu chuyện anh kể, em đã từng mơ ước là sẽ lấy được một người chồng yêu thương em, hiểu em muốn gì, em không cần người đó giàu sang phú quý, chỉ cần người đó thật lòng thật Dạ yêu em là đủ.

- -Còn bây giờ?

- -Em không biết..

Hình như anh Nhân lại thở dài.

- -Nhi, chồng em là người như thế nào, kể anh nghe được không?

- -Chồng em hả, anh ấy đẹp trai, cao ráo.

- -Anh biết mà, anh hỏi về tính tình ấy.

Tôi đưa tay lên càm, để nói xem, Thắng là người sao ta.

- -À.. Anh ta ngang ngược này, khó chiều này, ăn uống kỹ tính, muốn làm gì thì làm, nhưng có lúc cũng rất đáng yêu như em ốm anh ta sẽ canh chừng bắt em uống thuốc, còn đút sữa cho em nữa, anh ta sẽ ăn nửa quả táo rồi bắt em ăn hết nửa quả táo còn lại và cho em 200 ngàn, còn nhiều cái lắm, nói chung anh ta cũng rất đặc biệt.

Tôi nói bằng ánh mắt biết cười thật ra tôi cũng không hiểu nổi mình đối với chồng mình là thứ tình cảm gì, yêu thì chắc chắn không phải, kiểu như cũng thích thích với vợ chồng ăn ngủ với nhau hơn một tháng trời, đêm nào cũng ngủ chung giường, nên thành ra phát sinh thứ cảm xúc gần như thân thuộc, cứ mấy hôm không ăn nửa quả táo lại chịu không nổi ấy chứ. Tôi có bị dở hơi không ta? Ôi. tôi chả biết tôi nữa?

- -Vậy tốt rồi.. Anh mong em hạnh phúc.

Tôi cười với anh Nhân, cũng tựa đầu lên vai anh như thuở bé rồi ngủ quên lúc nào không biết, trong mơ hồ tôi nghe anh nói.

- -Anh yêu em. Cô gái nhỏ của anh.

_____

Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi không đi bán xôi mà ở nhà mẹ định nghỉ bán hẳn, chuyển sang nuôi đàn heo với thêm bầy vịt xiêm nữa, tôi đang ngồi rửa chén bát, hai mẹ con vừa làm vừa nói chuyện, bởi không ở đâu vui và thoải mái bằng nhà mình cả.

- -Mẹ. Anh Nhân có bạn gái chưa?

- -Mẹ có nghe gì đâu, hỏi nó thì nó bảo chưa có. Mà đàn ông con trai gì suốt ngày cứ ở nhà, chả chịu đi chơi với bạn bè gì hết, mẹ chả hiểu nó sao nữa.

- -Có khi nào anh Nhân bê đê không mẹ?

- -Cái gì, em nói ai bê đê?

Anh Nhân đi đến véo má tôi rõ là đau. Tôi la oai oái:

- -Ôi em đùa, em đùa mà.

Mẹ mắng:

- -Thôi đi bỏ em ra, đau nó. Hôm nay hai đứa muốn ăn gì để mẹ nấu.. Nhi ăn vịt không, vịt nấu cà ri nha, nhà thím Tám có bầy vịt xiêm ngon lắm, để mẹ chạy lại mua một con. Nhân đi hái cho mẹ ít trái dừa khô, sẵn kiếm buồng dừa nào nước nhiều hái cho em nó uống luon.

Anh Nhân đưa tay lên trán đúng kiểu quân đội:

- - Yes madam..

___

Hôm nay anh Nhân nghỉ, anh nói là được nghỉ phép tôi cũng tưởng thật, không ngờ rằng anh vì tôi mà xin nghỉ, đến một ngày của sau này tôi mới hjeu được tấm lòng của anh, nhưng có những mối tình vốn dĩ không bắt đầu thì không thể kết thúc được..

Mùi thơm lừng của món cà ri, vị thì béo bở vì nước cốt dừa, xé chút bánh mì chấm vào khoai môn béo ngậy ta nói ngon nhức nách là có thật.

Đang ăn uống ngon lành thì điện thoại tôi reo lên, Là ai nhỉ?

Tôi bắt máy:

- -Alô..

- -Mợ Ba hả, con, mận nè mợ.

- -Mận hả, có gì không em?

- -Chừng nào mợ lên vậy mợ?

- -chắc một hai ngày nữa, có chuyện gì sao hả Mận?

- -Mợ lên nhanh đi mợ, có chuyện rồi, hồi sáng này con vô dọn phòng cho mợ thì thấy có vỉ thuốc tránh thai đã hết,mấy tờ tiền năm trăm ở dưới gầm giường, mà, mà..

- -Mà sao, nói nhanh cho mợ nghe coi.

- -Mà bà lớn vừa bảo mất tiền đó mợ. Bà bảo con gọi cho mợ, biểu mợ lên liền.

- -Được rồi, bà nhỏ đâu?

- -Bà nhỏ với ông sáng nay đi về quê rồi ạ, ở ngoài Bình Định, mấy hôm nữa với bay vào.

Mẹ kiếp.. Tôi hiểu rồi, lợi dụng không có bà nhỏ với ba chồng ở nhà để kiếm chuyện với tôi đây mà.

- -Mợ biết rồi, nói với bà mợ lên ngay.

Mẹ tôi bỏ đũa hỏi:

- -Có chuyện gì vậy con?

Tôi nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng cầm tay mẹ bảo:

- -Dạ mẹ chồng con bị ốm nên con phải về ngay mẹ ạ.

- -Thế hả, vậy con ăn đi rồi sắp xếp về đi con.

- -Dạ.

Tự nhiên đang yên đang lành lại có chuyện, ăn cũng không ngon miệng nữa.

Tôi gom quần áo rồi cho mẹ mười triệu tiền này tiền chồng tôi đưa hồi tháng trước. Từ chối mãi, mẹ mới chịu nhận.

Được anh Nhân đưa xe bến xe, trên xe, anh Nhân hỏi:

- -Bà nhỏ là ai hả Nhi?

- -Là mẹ sau của chồng em.

- -Ba chồng em hai vợ hả?

- -Dạ. Hai vợ.

- -chồng em con của bà lớn đúng không?

- -Haizz. Tạm thời là như vậy anh ạ.. Anh hai, anh nhớ để ý mẹ nha hôm qua em thấy mấy vết bầm trên vai mẹ, là ba đánh đó. Có gì anh nhớ gọi cho em hay.

- -Anh biết rồi..

Tôi từ giã anh lên xe, anh Nhân vẫn đứng đó nhìn xe lăn bánh, tôi ngoảnh mặt ra nhìn, anh vẫn ở yên một chỗ lặng nhìn theo tôi, đen khi bóng anh dần nhỏ bé và khuất hẳn.

Xe chạy được một đoạn, tôi gọi cho chồng mình, kiểu này là chồng tôi chưa biết chuyện nè, chứ biết là anh đã gọi cho tôi hay rồi.

Sau mấy hồi chuông, anh bắt mắt:

- -Nghe.

- -Anh đang đi làm ạ?

- -Có chuyện gì sao?

- -Tôi đang trên xe.

- -Trên xe, cô đi đâu?

- -Tôi về nhà..

Giọng tôi trầm xuống, chắc cũng nhận ra giọng điệu bất thường của tôi, chồng tôi hỏi dồn dập:

- -Có chuyện gì vậy?

Tôi tường thuật lại cho anh nghe câu chuyện, anh nghe xong chửi thề:

- -Mẹ kiếp, lại bày cái trò gì nữa đây. Cô đi đến đâu rồi?

- -Tôi vừa lên xe một đoạn thôi. Sắp đến Tiền Giang rồi.

- -Được rồi.. Không cần sợ, cứ về nhà xem họ muốn gì tôi sẽ về giải quyết. À mà này, nhớ rằng cô là vợ tôi, là mợ Ba nhà này, tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt, cảm thấy không thuận mắt cứ bật lại cho tôi. Tôi cho phép.

Nghe Thắng nói mà tôi không khỏi bật cười, cái này có phải là đang khẳng định tôi cũng có quyền không nhỉ, hay còn dụng ý gì xa xôi? Mặc kệ, có câu nói của anh ta tôi cũng ấm lòng ấm dạ lắm rồi, nỗi sợ hãi cũng tan hết.

&__

Tôi bắt taxi về nhà chồng, khi tôi bấm chuông thì con Mận đã nhanh chân ra mở cửa *mặt nó tái mét như tàu lá:

- -Mợ..!!

- -Ừ.. Không sao đâu, em đừng có sợ.

- Trời ơi, sao mà không sợ được hả mợ, bà cầm cái vỉ thuốc mà chửi quá trời quá đất, mợ biết nhà này cấm kị nhất là thuốc ngừa thai không, thêm cái vụ tiền, bà tức đến mệt luôn. Mợ ơi, lần này mợ nguy hiểm rồi.

Tôi đưa túi quần áo cho con Mận cầm, trấn an nó:

- -Mợ không có làm gì nên không cần sợ. Đi vào. Có mợ rồi.

Trong nhà, nói chính xác là phòng khách, bà lớn đang ngồi uy nghiêm, chễm chệ trên ghế, còn mụ Tâm thì ngồi ghế bên cạnh, chắc nãy giờ đang nói xấu tôi chứ tốt lành gì, đứng bóp vai cho bà lớn là chị Tím. Tôi gật đầu:

- -Dạ mẹ, con mới lên.

Mẹ chồng tôi hừ lạnh, khuôn mặt tức giận đến đỏ ké:

- -Cô còn dám gọi tôi là mẹ, tôi tưởng cô là gái quê hiền lành dễ dạy, không ngờ cô lại là con người mưu mô xảo trá tham lam như vậy.

Bà lớn vứt 2 vỉ thuốc ngừa thai lên bàn, cái vỉ thuốc đã hết, và vỉ thuốc vừa mua hôm qua. Giọng đanh thép:

- -Cái gì đây? Hả?

Tôi không vội trả lời ngay, mà nhìn sang mụ Tâm đang nhàn nhã uống ngụm trà, Mẹ kiếp, giờ thì tôi hiểu rồi, hiểu vì sao mụ Tâm kéo tôi ra ngoài vườn hồng nhờ mua thuốc, ngoài đấy khuất mắt, chẳng ai nhìn thấy, để gài tôi chứ gì, hay, hay lắm, giỏi tính toán lắm.

Bà lớn đập bàn cái rầm:

- -Cô có miệng không, tôi hỏi sao cô không nói? Hay không còn gì để nói.

- -Mẹ. Thuốc đó không phải của con.

Bà lớn bật cười, nụ cười kiểu đã đoán biết được kết quả:

- -Tôi biết thế nào cô cũng chối, nhưng thuốc ở phòng cô, vỉ thuốc cũng trùng khớp với thời gian cô được cưới về đây, cô nói xem, nó có cánh bay vào phòng cô à?

Tôi đảo mắt nhìn mụ Tâm xem mụ ấy có nói gì không, nhưng không, ngoài nụ cười nham hiểm kia mụ ấy chẳng mở miệng nói nửa câu. Được rồi. Muốn gài tôi, tôi tiếp.

- -Chị Tâm, chị không nói gì sao?

Mụ Tâm gương mặt liền chuyển sang biểu cảm ngỡ ngàng ngơ ngác:

- -Em nói gì, chị không hiểu.

Tôi cười nhạt:

- -Chị diễn hay thật đấy.. Hôm qua chính chị nhờ tôi đi mua thuốc ngừa thai, và cũng chính chị đưa vỉ thuốc đã hết cho tôi mua cho đúng hiệu, vậy mà bây giờ nó thành của tôi, chị Tâm, trò này không vui đâu chị!

Mụ Tâm bật cười:

- -Em dâu, em dựng chuyện cứ như thật, nhưng mà chả logic chút nào, anh chị đang mong con còn không kịp, thì uống thuốc ngừa thai làm gì, em dâu? Thôi, có tội thì nhận,mau Xin lỗi, mẹ sẽ bỏ qua cho em.

- Em không làm gì có lỗi.. Mẹ, con nói là con không uống vỉ thuốc đó đâu ạ, bọn con tuy mới cưới, nhưng cũng rất mong có cháu cho mẹ bế bồng, chẳng có lý do gì còn phải ngừa thai cả. Nếu có cháu, chẳng phải đối với con là điều đáng mừng nhất hay sao?

Khuôn mặt mụ Tâm tắt ngay nụ cười, thay vào đó là cái nhíu mày đầy khó chịu. Muốn chơi tôi à, để xem mụ Tâm tài trí được bao nhiêu.

- -Cô cũng mồm mép lắm, nhưng cái loại tham lam như cô làm sao qua mắt tôi được, hôm nay tôi vừa kiểm tra và mất cọc tiền 20 triệu. Vừa hay con Mận nó nhặt được hai tờ dưới gầm giường trong phòng cô, cô giải thích tôi với?

Bà lớn đặt hai tờ tiền xanh xanh lên bàn, cái quái gì nữa đây?

Tôi dịu giọng xuống một chút giải thích:

- - Mẹ, nhà con tuy nghèo thật nhưng ba mẹ con có dạy nghèo cho sạch, rách cho thơm, nên tuyệt đối không bao giờ có chuyện con trộm tiền của mẹ. Còn tờ tiền kia có thể là của con hay anh Thắng đánh rơi, chứ dựa vào mấy tờ tiền này mẹ nói con ăn cắp tiền của mẹ thì con không phục đâu ạ. Con xin phép.

Tôi định đi lên phòng mình, thì có vật gì đó bay đến chân, ngay lập tức, dưới chân truyền đến cơn nóng hổi, bình trà nóng được bàn tay bà lớn ném vào tôi. Những mảnh vỡ bị vỡ tung dưới sàn nhà, xác trà vương vãi, nước màu vàng chảy xung quanh.

Tôi đau rát, nhưng không đau bằng câu nói của mẹ chồng:

- -Con nhà quê mất dạy, dân miền tây bọn mày toàn bòn rút tiền nhà chồng đem về nhà ngoại, trai thì cướp giật, gái thì làm phò, cái loại nghèo hèn như bọn mày thì tao còn lạ gì. Không nói nhiều, trả tiền cho tao ngay.

Hai tay tôi cuộn tròn tôi ước gì tôi có thể phi đến tát vỡ mồm bà ấy. Nhưng tiếc, tiếc là bà ấy đang mang danh nghĩa mẹ chồng tôi, tôi chỉ nghiến chặt răng mà nói:

- -Mẹ, mẹ không được xúc phạm con như thế, cũng đừng phân biệt vùng miền, ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, mẹ vơ đũa cả nắm thế là không nên đâu.

- -A mày dạy đời tao đấy à.. Con Mận, đem túi nó đổ hết ra cho tao, Tâm, lại xét người nó, có bao nhiêu tiền lấy ra đây xem nó còn chối được k?

Con Mận nhìn tôi như dò hỏi, tôi nói:

- -Con đổ ra đi, mợ không làm gì mợ không sợ, nhưng trước khi đổ ra, con muốn hỏi mẹ nếu như con không làm những việc này thì như thế nào?

- -Chắc chắn là mày làm.

- -Còn nếu không thì mẹ phải xin lỗi con. Mẹ hứa đi.

Như nắm chắc cơ hội chiến thắng bà lớn thản nhiên đồng ý. Con Mận đổ ra, chẳng có gì ngoài quần áo, còn mụ Tâm thì xét người tôi lấy số tiền còn lại đem đến đưa cho bà lớn, bà ấy cầm xong, liền hét lên:

- -Đây nhá, số tiền mất đây nhá, chính số sê ri tiền này, không nhầm ở đâu được. Mày còn chối nữa không?

Mụ Tâm với chị Tím đang bới quần áo của tôi lên, sau đó mở ngăn kéo của chiếc túi ra kiểm tra, đột nhiên chị Tím ú ớ, trên tay cầm ra cái lắc tay màu trắng, mụ Tâm la lên:

- -A, chiếc lắc tay của con nè mẹ..

Mụ Tâm nhanh chân sải bước đến chỗ tôi, đột ngột tát mạnh tôi liền hai cái, mẹ kiếp, tát mạnh đến nổi má tôi rát rạt, người run lên vì giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.