Suốt cả buổi ấy, trong đầu Ông Sơn chỉ quanh đi quẩn lại một câu hỏi duy nhất như vậy. Nhìn tấm ảnh trên tay, ông không nghĩ lại có người giống người như vậy.
Nếu như không phải cô nói cô quê ở Bắc Kạn, thì có lẽ ông sẽ nghĩ rằng cô chính là con gái của người đó.
Người phụ nữ đó chính là sự ân hận cả đời của Ông Sơn. Là sự mong mỏi cuối đời của ông, ông chỉ hy vọng cuối đời có thể gặp lại người phụ nữ ấy, bù đắp những tổn thương mà ông đã gây ra.
“ Bố, bố làm gì mà thần người ra vậy?”
Tiếng con Vân vang lên phía sau, phá tan sự trầm lắng suy tư của Ông Sơn. Ông Sơn giật mình úp vội tấm ảnh xuống dưới mặt bàn.
Tuy nhiên, sự vội vàng của Ông Sơn đã lọt vào trong mắt con Vy. Con Vân nhìn tấm ảnh trên mặt bàn, giọng nói tò mò:
“ Ảnh gì vậy bố.?”
“ Không có gì, con về sớm thế?”
“ Vâng, hôm nay công ty không có việc nên con về sớm. Con xem ảnh đó được không ạ?”
“ Không được, con lên phòng đi.”
“ Vâng.”
Con Vân nhíu mày đi lên phòng. Rốt cuộc tấm ảnh đó là gì, sao bố nó lại giật mình khi thấy nó gọi như vậy? Hơn nữa, khi nó tò mò thì Ông Sơn lại gạt đi, giống như đang che giấu điều gì đó mà không muốn cho nó biết vậy.
Bất quá, những gì nó muốn biết, thì nhất định nó sẽ biết.
Một lúc sau, Ông Sơn có việc đi ra ngoài, con Vân lẻn vào phòng Ông Sơn.
Sau khi lục tung ngăn tủ ở bàn làm việc của Ông Sơn thì con Vân cũng tìm thấy bức ảnh.
Hình ảnh một người phụ nữ cười tươi trong bức ảnh kia khiến cho nó cảm thấy khá quen mắt. Giống như, nó đã gặp người này ở đâu rồi mà không nhớ.
Hơn nữa, cũng không phải một lần, mà nó chắc chắn đã gặp nhiều lần. Chỉ là, nhất thời nó không nhớ ra.
Cẩn thận chụp lại tấm ảnh đó, con Vân lén lút trở về phòng nó. Giống như, chưa có chuyện gì xảy ra.
Vừa về đến phòng, điện thoại con Vân rung lên liên tục. Nó mở điện thoại ra, là tin nhắn của con Vy.
Những hình ảnh cô và anh thân mật trong bữa ăn, lúc xem phim đều được con Vy chụp lại. Không bỏ sót bất kì môtk hành động nào, kể cả hành động anh gắp thức ăn cho cô.
Con Vy cũng chụp lại hết gửi cho nó. Con Vân tức tối gọi cho con Vy quát lớn:
“ Mày bị điên à? Gửi mấy cái ảnh đó cho tao làm gì?”
“ Ơ hay, chẳng phải mày bảo mày muốn làm chị dâu tao mà. Tao cập nhật tình hình ở nhà tao cho mày biết.”
“ Hừ. Không cần, mày cập nhật chỉ thêm ngứa mắt tao thôi.”
“ Xời ơi, mấy cái này mày phải rõ chứ. Muốn làm chị dâu tương lai của tao, nghe vẻ khó đấy. Tao nghĩ mày từ bỏ ý định đó đi. Vì tao thấy anh Nam với chị ta quấn nhau lắm.”
“ Làm sao mà quấn được. Mày không thấy ảnh nóng của tao với anh mày đấy à?”
Con Vy nghe thấy con Vân nói vậy, biết chắc cá đã cắn câu. Con Vy “ Xuỳ” một tiếng, nói kháy con Vân:
“ Xời, đàn ông mười thằng ăn vụng thì chín thằng về với vợ. Mày nghĩ ông Nam nhà tao bò bà Tuyết để đến với mày được chắc. Khó lắm.”
“ Mẹ kiếp, không phải chuyện của mày. Nếu mày gọi cho tao chỉ vì muốn nói chuyện này thì cút. Lần sau đừng có gọi.”
Con Vân nói xong liền dập máy, nhìn những hình ảnh anh và cô thân mật với nhau. Những nụ cười của hai người khiến cho nó như muốn phát rồ phát dại. Con Vân tức tối ném chiếc điện thoại vào tường vỡ nát màn hình.
Nó với lấy chiếc gối, đập mạnh xuống giường, hét lên “ Aaaaaa.”
Tiếng hét của nó khiến cho người giúp việc dưới nhà sợ hãi, vội vàng chạy lên:
“ Cô chủ không sao chứ? Có chuyện gì vậy ạ?”
Con Vân nhìn người giúp việc gắt lên:
“ Không phải việc của bà, mau biến đi.”
Người giúp việc bị nó quát, sợ hãi chạy xuống dưới nhà. Mặc cho trên phòng nó xuất hiện những tiếng đổ vỡ, cũng không dám chạy lên.
Tuyết nằm ôm lấy anh, cái đầu nhỏ nằm lên tay anh, cô nhẹ nhàng thủ thỉ:
“ Em xin lỗi vì đã không giữ được con. Anh có buồn em không?”
Trước thái độ đó của cô, Nam vô cùng bất ngờ, anh không nghĩ rằng vừa hôm qua cô còn khóc lóc trách móc, giờ lại có thể bình tĩnh và hiểu chuyện như vậy.
“ Không, là lỗi ở anh nữa.”
“ Là em không giữ được con. Em xin lỗi anh.”
Nam siết chặt tay ôm lấy cô vào trong lòng. Tận sâu trong đáy mắt anh hiện lên vài tia áy náy.
Một lúc sau, cô mới lại lên tiếng:
“ Anh này.”
“ Ừ.”
“ Nếu như...em chỉ nói nếu như thôi nhé.”
“ Ừ, em nói đi.”
“ Nếu như em không có còn khả năng mang thai. Thì anh cứ yêu ai và lấy ai có thể sinh con cho anh. Em đều chấp nhận, có gì anh cứ nói với em đừng ngại.”
Nghe thấy cô nói vậy, Nam giật mình, gương mặt trở lên cứng ngắc. Nhưng ngay lập tức anh liền bình tĩnh trở lại. Anh hôn lên trán cô, thủ thỉ:
“ Ngốc ạ, không có con thì chúng ta sẽ nhận con nuôi. Anh sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với anh đâu. Anh hứa.”
Khoé miệng Tuyết giương lên nụ cười như có như không. Bàn tay khẽ ấn nút tắt ghi âm. Ánh mắt đăm chiêu nhìn ra khoảng không xa trước mặt.
Người đàn ông cô yêu này, sao giờ có thể khác đến như vậy? Là do cô quá lạc hậu, hay do anh quá hướng ngoại.
Hôm sau, sau khi hỏi dò được con Vy địa chỉ ăn trưa. Cô và con Nga cố tình đến nhà hàng nó ngồi.
Nếu như trước đây, cô sẽ tránh mặt chúng nó. Nhưng hiện tại, cô không muốn trốn tránh, không muốn làm con rùa rụt cổ nữa. Cô chọn bàn ngay đằng sau bàn hai đứa nó ngồi.
Chúng nó đang ngồi nói chuyện với nhau, cô cố tình lên tiếng:
“ Nga, cho mày coi cái này nè.”
“ Gì đấy?”
Cô bật đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của cô và anh lên cho con Nga nghe, thậm chí Tuyết còn bật to hết cỡ để con Vy và con Vân cố tình nghe thấy.
Con Vân nghe thấy giọng anh và cô, mặt nó xám xịt lại, nó quay lại phía sau. Nhận thấy ánh lườm của nó, Tuyết chỉ thản nhiên nở nụ cười thật tươi. Con Nga ngồi bên cũng phụ theo:
“ Anh Nam lãng mạn thế. Thương vợ như vậy mà. Mày cho phép đi ngoại tình còn không dám đi kìa.”
“ Anh Nam biết nghĩ cho gia đình lắm. Thương tao nữa.”
“ Ừ. Chỉ là xã hội bây giờ là thời kì phò lên ngôi. Mày cứ cẩn thận đấy.”
Những lời con Nga nói lọt vào tai con Vân không sót một từ. Con Vân chỉ tay vào mặt con Nga quát lớn:
“ Con chó kia, mày nói cái gì đấy.?”